Toàn Cầu Cao Võ

Chương 854: Lão Già Nham Hiểm (2)

"Những năm gần đây, các ngươi thật sự cho rằng ta không biết gì cả?"
"Chớ ép ta, thật đấy, tuyệt đối đừng ép bọn ta!
Người thật thà hiền lành cũng biết nổi giận!
Bọn ta ở tiền tuyến đầu rơi máu chảy, rốt cuộc là vì cái gì?
Các ngươi nói ta biết, rốt cuộc chúng ta chiến đấu vì ai? Vì cái gọi là hạt giống và tinh anh sao?
Dựa vào cái gì!"
Ngô Khuê Sơn nổi giận, trong phòng khách, cuồng phong nổi lên, Phương Bình và Vương Kim Dương không tự chủ lùi lại mấy bước.
"Thầy trò võ đại bọn ta đã hy sinh bao nhiêu người rồi! Chiến sĩ quân đội cũng không biết bao nhiêu người bỏ mạng tại địa quật, chết ở địa quật, táng ở địa quật!"
"Bây giờ, ngay cả tài nguyên tu luyện của mỗi cá nhân còn không được thỏa mãn, thế mà còn phải nhìn sắc mặt của các ngươi, dựa vào cái gì?"
"Vì một bầy tinh anh chưa bao giờ xuống địa quật sao?"
"Buồn cười!"
"Có một số chuyện, đừng xem ai cũng là kẻ ngu ngốc! Rất nhiều người biết, nhưng bọn họ không nói, không muốn nói, không tình nguyện nói, nhưng Ngô Khuê Sơn ta không sợ!"
"Chuyện Phương Bình không dám làm, không thể làm, không có nghĩa Ngô Khuê Sơn này không làm được!"
"Hai vị, 200 tỷ, đây là cái giá mà thầy trò võ đại chúng ta dùng máu tươi đổi lấy! Phàm ai dám nói một tiếng "Không", nếu Ngô Khuê Sơn này không chết, có những chuyện, đừng trách ta không để ý cái gì gọi là đại cục!"
Hiện tại, Ngô Khuê Sơn vô cùng cường thế bá đạo!
Sắc mặt mấy người Trịnh Minh Hoành cũng khó coi cực kỳ.
Bên cạnh, Trần Diệu Đình sâu xa nói: "Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, thôi vậy, Kinh Nam Võ Đại sẽ không ép giá, hai vị chỉ cần chia sẻ một số kỹ thuật sản xuất, sau này Kinh Nam sẽ tự cung tự cấp."
"Nam Võ cũng vậy!" Dù Vương Kim Dương không quá hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều này cũng không cản trở việc hắn tranh thủ giành lấy lợi ích cho Nam Võ.
"Vô liêm sỉ!"
Trịnh Minh Hoành quát mắng một tiếng. Nhưng vừa dứt lời, ngay lập tức, một luồng sáng vàng chiếu sáng đất trời xuất hiện, một đôi thiết chưởng im hơi lặng tiếng đập thẳng vào gáy của ông ta.
"Bộp..."
Một tiếng động yếu ớt vang lên, đầu của Trịnh Minh Hoành trực tiếp lún xuống, huyết nhục trên mặt lập tức biến mất, triệt để hóa thành đầu lâu.
"Hiệu trưởng Ngô!"
Ngô Xuyên quát to một tiếng, Tôn Nhạc Thanh bên cạnh sợ quéo cả người, chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này.
Nhưng Ngô Khuê Sơn lại cười ha hả, thu tay về, lạnh nhạt nói: "Họa từ miệng mà ra, Trịnh Minh Hoành ngươi mà cũng xứng kêu gào với Ngô Khuê Sơn ta? Gọi ông nội ngươi đến tìm ta, ngươi là cái thá gì?"
Lúc này, có tiếng nứt vỡ vang lên, trên xương sọ vàng rực bỗng nhiên xuất hiện vết nứt.
Ngay sau đó, huyết nhục sinh sôi trở lại, một lát sau, gương mặt của Trịnh Minh Hoành khôi phục lại như ban đầu, nhưng sắc mặt trắng bệch.
Nhìn Ngô Khuê Sơn, Trịnh Minh Hoành cười thảm nói: "Ngô Khuê Sơn, ta đúng là khinh thường ngươi rồi, người ngoài đều nói ngươi khó lên cấp chín, ta thấy không hẳn đâu nhỉ."
Hắn không đôi co việc Ngô Khuê Sơn vừa mới đánh hắn vỡ kim cốt chỉ bằng một chưởng, thực lực không bằng người, câu "Vô liêm sỉ" hắn vừa nói cũng khiến Ngô Khuê Sơn tức giận, bây giờ có tranh cãi nữa cũng vô dụng.
Đến mức tiêu diệt hắn, hắn biết Ngô Khuê Sơn sẽ không làm vậy, cũng không dám làm vậy.
Hơn nữa, Ngô Xuyên vẫn còn ở đây, Ngô Khuê Sơn cũng không tiêu diệt được hắn.
Nhưng bị đánh một lần sợ đến già, chỉ bằng một chưởng, Ngô Khuê Sơn có thể đánh hắn bị thương nặng như vậy, chuyện này không cách nào nói lý lẽ được, trừ phi thật sự xảy ra tử chiến.
Ngô Khuê Sơn thu tay lại, sắc mặt Tôn Nhạc Thanh đang muốn trốn thay đổi không ngừng.
Ngô Xuyên cũng chỉ quát lên một tiếng, cũng không ngăn cản, lúc này cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Ngô Khuê Sơn cười cười, nhẹ giọng nói: "Lên cấp chín đương nhiên là khó, nhưng dù không vào được cấp chín, mấy người như các ngươi còn chưa lọt được vào mắt ta đâu!
Hai vị, nên nói, ta đều nói rồi.
Mau đưa thuốc và binh khí trị giá 200 tỷ giá vốn đến Ma Võ, sau đó, Ma Võ sẽ không còn cung cấp nguyên liệu cho hai công ty lớn nữa.
Yên tâm, ta chỉ lấy lại thứ nên thuộc về chính mình, những người khác, ta không quan tâm.
Nếu như cảm thấy không cam tâm, có thể cho người đến tìm Ngô Khuê Sơn ta.
Có điều, cấp chín bình thường thì thôi nhé, gọi một vị tuyệt đỉnh cấp chín đến, ta cũng muốn mở mang kiến thức xem tuyệt đỉnh cấp chín của nhân loại chúng ta tàn nhẫn, máu lạnh đến mức nào!"
Hai người Trịnh Minh Hoành và Tôn Nhạc Thanh không tiếp lời, Ngô Xuyên lạnh lùng nói: "Hiệu trưởng Ngô, chuyện này vẫn chưa có tiến triển gì, cũng chỉ là kế hoạch cuối cùng thôi!"
"Ha ha."
Ngô Khuê Sơn cười một tiếng, suy nghĩ nói: "Có lẽ vậy, đương nhiên, thật đến lúc đó, có lẽ ta cũng sẽ đồng ý với kế hoạch này. Nhưng ... võ đại chúng ta lẽ nào đều sẽ trở thành vật hy sinh sao? Cũng phải mang đi một ít."
Ngô Xuyên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ta nói rồi, vẫn chưa có kết luận cuối cùng! Thật đến lúc đó, chắc chắn sẽ không như ngươi nghĩ, tuyệt đỉnh cấp chín cũng không thể một lời quyết định mọi thứ, nếu thật sự như vậy, Ngô Xuyên ta là người đầu tiên không đồng ý!"
"Ngươi phản đối có tác dụng sao?" Ngô Khuê Sơn xem thường.
Ngô Xuyên lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng trên đời này, chỉ có Ngô Khuê Sơn ngươi không biết sợ? Ngô Xuyên ta đương nhiên cũng có gan đó! Hơn nữa, đa số cũng không đồng ý, bao gồm Tư lệnh Lý!"
"Tư lệnh Lý..."
Ngô Khuê Sơn nghe vậy bỗng nhiên cười nói: "Cũng phải, vậy ta sẽ chống mắt lên xem."
Nói xong, Ngô Khuê Sơn quay đầu nhìn về phía Phương Bình, khẽ cười nói: "Này nhóc con, học tập một chút đi. Lắm lời với bọn họ có tác dụng gì! Trực tiếp cướp lấy, không cho thì đánh!
Đánh bọn họ bái phục ngươi, vậy thì lấy được thứ mình muốn rồi."
Trịnh Minh Hoành không nói một lời, Tôn Nhạc Thanh vô lực, thở dài: "Hiệu trưởng Ngô, có một số chuyện, bọn ta cũng không phải vì tư lợi, ngươi nên hiểu điều này chứ."
"Hiểu, đương nhiên hiểu chứ."
Ngô Khuê Sơn cười nhạt nói: "Không cam lòng là không cam lòng, nhưng cũng không phải không thể nào hiểu. Tuy nhiên, hiểu thì hiểu, ta cũng không thể giương mắt nhìn thầy trò Ma Võ trở thành vật hy sinh được!
Cho nên ta cũng không muốn nhiều, ta chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về Ma Võ mà thôi."
Trịnh Minh Hoành lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ biết nghĩ cho Ma Võ, Ngô Khuê Sơn, ngươi không cảm thấy mình cũng rất ích kỷ sao?"
"Ích kỷ?"
Ngô Khuê Sơn lạnh nhạt nói: "Đúng là ích kỷ, vậy thì sao? Mọi người đều là người, lẽ nào thầy trò võ đại không phải là thành viên của nhân loại sao?
Võ đại chúng ta chưa từng trốn tránh chiến đấu chứ?
Có tài nguyên tăng thực lực, thầy trò võ đại chúng ta đương nhiên sẽ chiến đấu đến cùng, chiến đấu cho đến khi người cuối cùng ngã xuống!"
"Ngô Khuê Sơn ta chỉ có thể hy sinh ở địa quật, chắc chắn sẽ không mất mạng trong vũ trụ mịt mờ kia!"
Ngô Khuê Sơn đột nhiên cao giọng quát: "Có chết, cũng chỉ có thể đứng thẳng mà chết!"
Trịnh Minh Hoành không nói nữa, Tôn Nhạc Thanh cũng giữ yên lặng.
Ngô Xuyên nhẹ giọng nói: "Đời chúng ta sẽ không sống quỳ."
Ngô Khuê Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nhạt: "Ta sẽ chờ xem, tạm biệt."
Nói xong lời này, Ngô Khuê Sơn trực tiếp rời đi.
Phương Bình vội vàng đuổi theo, Vương Kim Dương cũng không mơ hồ, lập tức đi theo.
Trần Diệu Đình cũng đứng lên ra ngooài, sắc mặt bất biến, vẻ mặt hờ hững.
...
Chờ đến khi mấy người rời đi, Trịnh Minh Hoành đột nhiên nổi điên, cả giận nói: "Trịnh Minh Hoành ta lẽ nào là người sống quỳ sao? Tất cả những gì ta làm lẽ nào là vì ta?
Ngô Khuê Sơn đại nghĩa lẫm liệt, hắn muốn làm anh hùng, lẽ nào ta là gấu chó vô dụng sao?
Điền Mục mắng ta là gian tế, Ngô Khuê Sơn trực tiếp ra tay đánh ta, dựa vào cái gì?
Bọn họ có bản lĩnh thì tìm mấy vị tuyệt đỉnh cấp chín mà giải thích kìa, tìm lão tử vì lão tử dễ bắt nạt sao?
Đậu xanh, ông đây mặc kệ! Ai muốn làm thì làm đi!
Chuyện khốn kiếp này vốn chả liên quan gì tới ta, khinh người quá đáng!"
Tôn Nhạc Thanh liếc nhìn hắn một cái, lát sau mới bất đắc dĩ nói: "Sao vừa rồi ngươi không nói mấy lời này."
Trịnh Minh Hoành tức giận nói: "Lão tử đánh không lại hắn, nói nói cái quần đùi!"
Ngô Xuyên liếc mắt nhìn hắn, vô lực nói: "Đừng nói với ta, ta mặc kệ việc này. Hơn nữa, chuyện của Triệu Vũ là sao?"
Trịnh Minh Hoành tức giận: "Ta làm sao biết được! Công ty dược phẩm nhiều người như vậy, lẽ nào lão tử phải theo dõi từng người sao?"
Ngô Xuyên biến sắc, hừ nói: "Ngươi thử xưng thêm một tiếng lão tử xem!"
Trịnh Minh Hoành lập tức ngậm miệng, sau đó thẹn quá hóa giận, không nói lời nào, trực tiếp bay lên, biến mất trong chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận