Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2126: Cơ Duyên Của Đầu Sắt (3)

“Tru Thiên Kiếm ở Đế Phần?”
“Ừm.” Vương Nhược Băng gật đầu nói: "Phụ thân ta nói, lúc Ma Đế chết, toàn bộ Đế Phần đều bị đóng kín, Ma Đế tự bạo, uy lực lớn tạo thành Đế Phần, Đế Phần đã nhiều năm không mở ra, Tru Thiên Kiếm hẳn là vẫn còn bên trong Đế Phần.
Dù Ma Đế tự bạo, thần khí cũng sẽ không bị hủy. Có Tru Thiên Kiếm, đại thúc áo giáp sẽ rất lợi hại!"
Lý Hàn Tùng cũng không ngốc, thấy thế, hắn nhìn về phía cô, cười ha hả nói: “Ta có Tru Thiên Kiếm sẽ rất lợi hại sao? Vậy vị tiểu thư này...”
“Ta tên Vương Nhược Băng, đại thúc gọi ta Nhược Băng là được rồi.”
“Nhược Băng?” Lý Hàn Tùng ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Như vậy, chi bằng Nhược Băng giúp ta lấy Tru Thiên Kiếm được không? Dù sao khi ngươi còn nhỏ, ta từng giúp ngươi đánh đuổi Thiên Cẩu, lần này ngươi giúp ta, sau này ta giúp ngươi…"
“Không được đâu!” Vương Nhược Băng khó xử, lắc đầu nói: "Phụ thân đã nói, không thể dính dáng tới thần khí. Thần khí đều có chủ, một khi chủ nhân không chết, sớm muộn người đó cũng sẽ lấy lại thần khí, làm vậy là gây thù chuốc oán đó.
Phụ thân có thể lấy, ta không thể, đại thúc, ngươi có thể lấy, ngươi rất lợi hại, có lấy cũng không sao đâu…"
Vương Hàm Nguyệt bên cạnh lạnh lùng nhìn bọn họ một chút, lạnh nhạt nói: "Không ngờ… Không ngờ trong số các ngươi có người năm xưa ở Thiên Giới đã thức tỉnh! Nhưng vậy, ta xin khuyên một câu, các ngươi tốt nhất đừng tham dự chuyện ở Đế Phần!"
Phương Bình cười nhạt nói: “Lời này có ý gì?”
"Đế Phần vốn là một mồi nhử lớn! Mục tiêu có lẽ chỉ là một người, nhưng hiện tại, lại có người của Thiên Giới năm xưa dính líu, một khi bại lộ…"
Nói đến đây, cô trầm giọng nói: "Nếu sư muội ta đã nhận biết người này, ta nghĩ vị này năm xưa có lẽ cũng là một nhân vật lớn ở Thiên Giới! Nhưng nay đã khác xưa, rất nhiều người đều đang tìm kiếm manh mối về Thiên Giới!
Việc này, chờ ta trở về Long Biến Thiên, ta nhất định sẽ báo lại với sư tôn! Nhưng nể mặt sư muội, lần này bản tọa sẽ không tiết lộ chuyện này, nhưng có vài chuyện không thể che giấu được lâu đâu!"
Vương Hàm Nguyệt vẫn còn rất bất ngờ! Khách của Đông Hoàng thời kỳ thượng cổ đã phục sinh rồi!
Có thể làm khách của một vị Hoàng Giả, ít nhất cũng phải là Đế Tôn với thực lực mạnh mẽ! Ít nhất phải là Đại Đế mạnh như Long Biến Thiên Đế mới có tư cách đến thăm hỏi.
Mà đối phương không phải đến thăm hỏi bình thường, mà đến mời Đông Hoàng trợ chiến, có lẽ còn mạnh hơn Long Biến Đại Đế.
Nhân vật như vậy thế mà lại phục sinh!
Đại thúc áo giáp… Vương Hàm Nguyệt bỗng nhiên nhìn về phía Lý Hàn Tùng, ánh mắt hơi khác thường, đại thúc áo giáp… Áo giáp xinh đẹp, khách của Đông Hoàng… Đế Khải sao?"
Ánh mắt của Vương Hàm Nguyệt hơi khác thường! Lẽ nào, kiếp trước, người này là cường giả dùng Đế Khải?
Đế Khải... Ai dùng Đế Khải? Chắc Đại Đế biết nhỉ?
Tuy người hiện tại không biết nhiều chuyện về thời kỳ thượng cổ, nhưng chung quy vẫn có người biết chuyện. Lẽ nào thần khí như Đế Khải lại ở trong tay người này?
Ánh mắt cô biến ảo, Phương Bình nhìn chằm chằm cô một lúc, giống như đoán được cái gì, cười nói: "Nhược Băng tiểu thư, ngươi xác định Lý Hàn Tùng là vị đại thúc áo giáp mà ngươi biết sao? Người ta không thể hiện ra khí tức, ngươi cũng có thể nhận ra, đừng nói là… các ngươi cố tình muốn làm gì đó nha?"
Phương Bình cười híp mắt: "Coi trọng Đầu Sắt, cố ý thấy sang bắt quàng làm họ? Cô gái, chiêu này cũ rích rồi.”
Vương Nhược Băng không hiểu nhìn hắn, giải thích: “Là thật sự có chút quen thuộc...”
Phương Bình cười nói: “Dáng vẻ quen thuộc?”
“Không phải.”
“Khí tức?”
“Cũng không phải, nhưng mà...”
"Đừng nhưng nhị gì nữa!" Phương Bình ngắt lời: "Được rồi, không có chuyện gì thì đừng tìm chúng ta ăn vạ! Nếu có ý đồ với Lý Hàn Tùng, ngươi có thể bỏ thêm chút công sức, biết đâu hắn sẽ động lòng xem trọng ngươi thì sao?
Còn quen thuộc ấy à… chuyện từ bao nhiêu năm về trước rồi, bịa một câu chuyện, ai biết được thật hay giả? Lý Hàn Tùng mới hơn 20 tuổi, lấy đâu ra người quen từ thời Thượng Cổ?"
Nói xong, Phương Bình cười khẩy, lập tức bay lên trời, rời đi trong chớp mắt.
"Nhưng mà…"
Vương Nhược Băng nhìn thấy bọn họ rời đi, cảm thấy hơi oan ức: "Nhưng mà rất giống đại thúc áo giáp thật mà!"
Vương Hàm Nguyệt hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Sư muội, rốt cuộc thì đại thúc áo giáp mà ngươi nói là người phương nào?”
“Ta thật không biết.” Vương Nhược Băng lắc đầu: “Ta chỉ gặp hắn một lần, nhưng đại thúc rất tốt...”
“Hắn mặc Đế Khải sao?”
“Đế Khải?” Vương Nhược Băng suy nghĩ một chút, hồi lâu mới nói: “Không rõ lắm, phụ thân không nói, sư tỷ... dù có đúng là Đế Khải thì chúng ta cũng không dùng được, thương thế của phụ thân chỉ mới tốt lên được một chút, không nên tranh.”
Vương Nhược Băng cũng không ngốc, khi Vương Hàm Nguyệt nhắc đến chuyện này, cô lập tức nghĩ đến điều gì, vội vàng lắc đầu.
Thần khí tuy tốt thật đấy, nhưng mỗi lần tranh nhau thần khí đều sẽ gây ra đại loạn.
...
Cũng trong lúc đó, Phương Bình trêu ghẹo: “Đầu Sắt, ngươi được lắm nha, một bà lão sống cả mấy ngàn năm cũng thành người hâm mộ của ngươi rồi! Cách xa vạn cổ mà cũng có thể nhận ra, tình cảm này thật sự rất sâu đậm à nha.”
Lý Hàn Tùng buồn phiền nói: “Ai biết cô ta nói thật hay giả?”
“Xác suất cao là thật.” Phương Bình suy nghĩ một chút, nói: "Nói tới áo giáp, tuy có không ít người biết ngươi là cường giả phục sinh, nhưng không có mấy ai liên tưởng ngươi là cường giả thời Thượng Cổ. Đương nhiên, cũng không loại trừ chuyện cô ta thật sự đã biết gì đó, cố tình đến ăn vạ với chúng ta.
Nhưng nếu như lời cô ta nói là thật... Đầu Sắt, ngươi sắp gặp phiền phức rồi!"
“Ừm!” Lý Hàn Tùng trầm giọng nói: "Có thể nhìn thấy được, cô gái này sẽ không biết giữ bí mật! Chỉ cần cô ta mô tả, Long Biến Thiên Đế có lẽ sẽ nhận ra ta, biết ta có áo giáp thần binh.
Thần khải của ta rốt cuộc có phải Đế Khải hay không thì ta không biết, nhưng nó thật sự rất mạnh mẽ! Thần binh bình thường sẽ không khiến nói chuyện cường giả này động lòng, nhưng thần khí thì sao?"
“Thần khí...” Phương Bình than thở: "Lúc ở Quan Minh Thiên, ta đã xem qua một số ghi chép về thần khí, quá khiến người khác động lòng!
Khuy Thiên kính, có thể nhìn thiên đạo!
Chỉ một câu đơn giản như vậy, ta có thể đoán được tác dụng của Khuy Thiên Kính. Khuy Thiên Kính mà Thương Miêu đang có cũng chỉ là một mảnh vỡ, nếu không thì không dễ gì giữ được đến giờ.
Thiên Vương Ấn, có thể trấn tam giới! Một ấn trấn tam giới, làm sao trấn?
Tuy không biết, nhưng miêu tả như thế này cũng đủ để chứng minh thứ này mạnh như thế nào.
Đế Khải, không gì phá được.
Tru Thiên Kiếm, phá được vạn vật.
Hai cái này hơi mâu thuẫn, ta đang nghĩ, ai viết ra thứ này?
Đế Khải có phải là bị Tru Thiên Kiếm phá, hay bị Chiến Thần Cung, Diệt Thần Thương phá?"
Lúc nói chuyện, Phương Bình nhìn về phía Đầu Sắt, cười nói: "Có thời gian rảnh thì có thể tìm đến Vương Nhược Băng tâm sự nha! Ta thấy hình như cô ta có thể nhớ được chuyện năm xưa. Ơn đuổi chó năm xưa người ta còn nhớ mà.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đầu Sắt, ngươi rất giỏi đó nha, năm xưa có thể đuổi chó. Không biết lúc đó Thiên Cẩu còn nhỏ hay đã lớn mạnh. Nếu lúc đó nó đã lớn mạnh mà vẫn phải gọi hội đến tìm ngươi tính sổ thì… chà, thực lực không tệ nha!"
“Đương nhiên!” Lý Hàn Tùng cười ha hả nói: “Ta là Trấn Bắc Đại Đế, yếu quá sao mà được?”
“Trấn Bắc Đại Đế?”
Mọi người kỳ quái nhìn hắn, ngươi khôi phục ký ức rồi?
Lý Hàn Tùng ra vẻ thần bí, ta thương lượng với Phương Bình, đổi tên gọi, các ngươi chắc không biết chứ?
Bọn họ trò chuyện vui vẻ, Tưởng Siêu thì khóc không ra nước mắt, lắp bắp nói: "Này, biến thái nhà ta… sắp bị người đánh chết rồi!"
Rõ ràng đã nói thời khắc quan trọng sẽ xông lên cứu người cơ mà? Kết quả thì sao? Đứng nói chuyện với gái! Các ngươi có quan tâm đến đại chiến sao?
Biến thái nhà ta bị người khác đè đầu đánh như con, khỏi phải nói cũng biết thê thảm thế nào!
Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn về phía bên kia.
Ừ, thảm thật!
Tưởng Hạo lúc trước là hình tượng công tử nho nhã, bây giờ bị đánh áo quần rách rưới như ăn mày, cả người đẫm máu, hiển nhiên là phải chịu thiệt lớn.
Mà đối thủ của hắn, chỉ bị thương nhẹ, đẳng cấp hai bên chênh lệch quá lớn, Tưởng Hạo có nghịch thiên đến mức nào cũng không có cách nào nghịch phạt đối phương, lời nói hùng hồn trước đó đều thành lời nói suông rồi.
Ở bên cạnh, Ngô Xuyên rục rà rục rịch, có ý muốn ra tay.
Xung quanh, mấy vị cường giả cấp chín cũng đang chú ý đến nhất cử nhất động của Ngô Xuyên.
Vương Kim Dương nhìn Phương Bình.
Phương Bình nhẹ giọng nói: “Ai cũng nhắm vào ta! Tru Thiên Kiếm thì lại ở trong Đế Phần, ta cũng có thể là Mạc Vấn Kiếm... Ta không trốn được, nhiều người nhìn như không để ý ta, e là đều đang chờ ta đây!”
Phương Bình nói xong, cười cười nói: “Nếu trốn không được... Vậy thì từ tối thành sáng đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận