Toàn Cầu Cao Võ

Chương 574: Không khí ở Ma Võ không tốt (2)

"Phương Bình, hiện tại, mục đích chủ yếu của em, không phải là tăng cao tu vi, mà củng cố cảnh giới.
Chuyện rèn luyện trái tim cũng đừng quá sốt ruột, từ từ rồi rèn.
Ngự Không Bộ em tu luyện cũng không tệ, nhưng chiến pháp cao cấp vẫn phải học vài chiêu, thời gian này, chủ yếu tu luyện chiến pháp."
Phương Bình gật gật đầu.
Lữ Phượng Nhu lại nói đến mấy người khác, mục tiêu của Triệu Tuyết Mai và Trần Vân Hi là tăng cao tu vi, tiến vào cấp ba cao đoạn, chiến pháp là thứ yếu.
Hai người Lưu Mộng Dao và Lương Hoa Bảo, lại là tập trung cả chiến pháp và tu vi.
Lương Phong Hoa cấp bốn bây giờ cũng chủ yếu cần dựng cầu thiên địa.
Cuối cùng Lữ Phượng Nhu mới nhìn về phía Diệp Kình, ngừng một chút mới nói: "Diệp Kình, em bây giờ cũng là võ giả đỉnh cấp ba, có từng cân nhắc muốn đi con đường vô địch hay không?"
Diệp Kình trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: "Cô à, em thiếu một chút tự tin..."
Phương Bình lại cười nói: "Diệp sư huynh, thực ra rất đơn giản, võ giả bên ngoài đều chém gió hết đấy anh ạ, em một mình chọi năm còn được… Em kiến nghị anh nên đi thử một chuyến, chuyện nhỏ ấy mà!"
Sắc mặt Diệp Kình đen thui, cậu coi anh là con nít ba tuổi hả?
Lữ Phượng Nhu cũng không bắt buộc, chỉ cười nói: "Tùy em, mặc kệ có đi hay không, tích lũy thêm ở đỉnh cấp ba một thời gian đi, không đòi hỏi em lúc đột phá cấp bốn dựng bao nhiêu cây cầu thiên địa, nhưng hai ba cây một lần vẫn có thể."
Thực lực Diệp Kình cũng khá, bao gồm cả lực lượng tinh thần cũng không tệ.
Cậu ta mới cấp ba, lực lượng tinh thần đã 350 hz, đột phá đến cấp bốn, có thể đạt 400 hz.
So với võ giả bình thường, Diệp Kình mạnh hơn nhiều.
Bàn giao cho đám học trò về con đường tu luyện, Lữ Phượng Nhu giữ lại một mình Phương Bình.
...
Trầm mặc trong chốc lát, Lữ Phượng Nhu mở miệng nói: "Rảnh rỗi đi lên lầu hai của phòng chiến pháp một chuyến.
Phương Bình lập tức ý thức được chuyện gì, cười khan nói: "Cô ơi, chuyện này không được đâu ạ, em sẽ bị ba đại Tông sư đánh chết..."
Lữ Phượng Nhu liếc cậu một cái, lát sau mới nói: "Quên đi, không cần bản đồ, tôi cũng có thể tìm được."
Phương Bình lập tức nói: "Cô sốt ruột như vậy làm gì, cho dù không đi đào mỏ năng lượng, em thấy cô cũng có thể nhanh chóng đột phá thành Tông sư rồi..."
Lữ Phượng Nhu vung vung tay, không nhiều lời, ra hiệu Phương Bình rời đi.
Mạnh mẽ hợp nhất tinh khí thần chưa chắc sẽ thuận lợi, cũng có nghĩa là sau khi lực lượng tinh thần cụ thể hóa, bà chưa hẳn có thể thuận lợi trở thành cường giả cao cấp.
Đương nhiên, hiện nay chỉ là suy đoán.
Đến lúc đó lại tính sau!

Rời khỏi biệt thự của Lữ Phượng Nhu, mấy ngày sau, Phương Bình vừa tu luyện chiến pháp, vừa đến lớp ngôn ngữ địa quật do nhà trường tổ chức nghe giảng.
Ma Võ không có chuyên gia dạy ngôn ngữ, chuyên gia ngôn ngữ này đến từ Bộ Giáo Dục.
Nhân loại và địa quật tác chiến nhiều năm, song phương vẫn không tiến hành giao tiếp với nhau bao giờ.
Dù là một số tù binh nhân loại, bọn họ cũng sẽ không nói cái gì. Nếu mạnh mẽ dùng lực lượng tinh thần thôi miên hoặc kinh sợ bọn họ, cường giả địa quật đều sẽ tiến vào trạng thái thoái hóa và chết não.
Nhưng dù sao cũng đánh nhau nhiều năm như vậy, vẫn có chút tiến triển.
Trong lớp.
Vị chuyên gia tóc hoa râm tiến hành giảng giải từng chữ cho mọi người.
Mà trong lớp học, không chỉ sinh viên, cũng không ít đạo sư tham dự lớp học.
Bao gồm Đại Sư Tử!
Phương Bình ngồi bên cạnh Đại Sư Tử, nhìn ông nghiêm túc ghi chép, thường xuyên khổ não, nhịn cười chịu không nổi.
Thừa dịp vị chuyên gia già uống trà nghỉ ngơi trong chốc lát, Phương Bình nhỏ giọng nói: "Thầy Đường, có những lúc không cần mạnh mẽ ép bản thân học những cái mà mình không thích đâu ạ. Gặp phải bọn chúng, cứ giết là được rồi. Thầy học theo kiểu ghi nhớ này, em cảm thấy thực ra cũng không có tác dụng cho lắm..."
Sắc mặt Đường Phong đen kịt, Phương Bình lại cười nói: "Hay là thầy nhanh chóng trở thành Tông sư đi, lực lượng tinh thần của cường giả Tông sư vô cùng mạnh mẽ, nghe một lần là nhớ kỹ rồi.
Mặc dù em không phải Tông sư, nhưng… thầy à, em nghe qua một lần cũng nhớ gần hết rồi.
Nếu thầy có chỗ nào không hiểu, em có thể dạy lại cho thầy."
"Phương Bình!"
Gương mặt Đường Phong tối sầm lại, ngữ khí không lành nói: "Em có biết hậu quả của chuyện khiêu khích một vị võ giả đỉnh cấp sáu là gì không?"
Phương Bình kêu oan: "Thầy ơi, thầy nói gì vậy, em khiêu khích thầy làm gì, em là loại người như vậy sao? Em thấy thầy học hành cực khổ, em thông cảm với thầy, cho nên mới không tiếc thời gian muốn phụ đạo cho thầy một chút..."
"Ít nói nhảm!"
Đường Phong lườm cậu một cái, suy nghĩ một chút bỗng nhiên nói: "Chương trình thi đấu võ đạo cấp một gì đó khi nào bắt đầu?"
"Sắp rồi, tháng sau không được, tháng 11 nhất định có thể tổ chức."
"Ghi danh cho Đường Văn."
Phương Bình cười nói: "Đường Văn mới cấp một cao kỳ..."
"Sắp đỉnh cấp một rồi."
Nói xong, Đường Phong lại nói: "Sau này sắp xếp thêm nhiệm vụ cho Đường Văn, không cần cho con bé tham gia thi đấu giao lưu. Gần đây có nhiều nói chuyện dẹp võ giả tà giáo, sắp xếp thêm cho con bé mấy cái nhiệm vụ."
Phương Bình nhíu mày, Đại Sư Tử đang muốn gài con gái mình?
"Tính sau đi ạ, thầy Đường, em thấy làm con gái thầy chắc là rất cực khổ."
Đường Phong khẽ rên một tiếng, liếc Phương Bình một cái, thằng nhóc này bây giờ rất ngông cuồng.
Mặc kệ Phương Bình, thấy chuyên gia ngôn ngữ đã nghỉ ngơi xong, Đường Phong lại nghiêm túc nghe giảng.
Phương Bình cũng không tiếp tục mở miệng, nghe giảng vẫn phải lắng tai nghe, học ngôn ngữ địa quật, ít nhất không đến nỗi bị hố.
Nói ví dụ như, lần sau nếu muốn khiêu khích võ giả địa quật, cậu đã biết nên nói như thế nào.
"Nhã ny áo tây..."
Phương Bình dùng giọng phát âm không chuẩn lắm nói một câu, không dám khiêu khích Đại Sư Tử, mà nhìn chằm chằm Triệu Lỗi đang nhíu lông mày ở bên cạnh.
Triệu Lỗi cũng không nhìn Phương Bình, cậu thích khiêu khích thì khiêu khích đi, tôi mặc kệ cậu, cậu có khiêu khích cũng vô dụng.
Chờ khi tôi có đủ thực lực, không cần cậu khiêu khích, tôi sẽ đánh chết thằng khốn cậu!
"Trời ơi, ngứa tay dễ sợ."
Phương Bình thở dài, trước đây, Triệu Lỗi giống như con nhím vậy, không cần khiêu khích quá nhiều, tùy tiện khích tướng vài câu, hai người đã có thể đến phòng thực huấn làm một ván.
Lúc đó đánh thật là thoải mái!
Bây giờ hay rồi, thực lực tiến bộ quá nhanh, Triệu Lỗi không còn bị khiêu khích nữa rồi.
"Lại tiến bộ thêm một chút, sau đó đi tìm Tần Phượng Thanh đánh một trận cho đã ghiền.
Phương Bình nhắc tới một câu, anh ta cũng là loại người thèm bị đòn, nghe nói gần đây đi kêu gọi quyên góp tài trợ, anh ta tìm giúp mình gây thù chuốc oán không ít.
Lại chẳng chịu dùng não chút nào!
Phương Bình thầm chửi rủa một câu, không đúng, anh ta chính là cố ý.
Vừa tới cửa nhà người ta đã tung một câu: "Hội trưởng hội võ đạo Phương Bình bảo tôi đến để..."
Đường Phong gài con gái, Tần Phượng Thanh gài mình. Cũng may mình còn tốt, không làm loại chuyện thế này.
Phương Bình cảm thấy, dạo này, bầu không khí của Ma Võ thật không tốt lắm, không biết ở đâu ra mấy chuyện kiểu này.

Khi học lớp ngôn ngữ địa quật, Phương Bình lại lần nữa hiểu rõ thêm về địa quật.
"Căn cứ và điều tra và suy đoán của chúng tôi trong nhiều năm qua, thế giới địa quật xác suất lớn cũng là một thế giới hình cầu."
Vị chuyên gia già mặc dù là chuyên gia ngôn ngữ, nhưng nghiên cứu ngôn ngữ, cũng đồng nghĩa với việc nghiên cứu tất cả mọi thứ của địa quật, mới có thể dựa vào tình hình của bọn họ để suy luận hàm nghĩa ngôn ngữ.
Nói xong, vị chuyên gia này vẽ một hình tròn trên bảng đen.
Sau đó, bên ngoài hình tròn lại vẽ thêm vài cái bóng mờ.
"Bên ngoài đại lục hình tròn này là biển, biển rộng mênh mông vô bờ, vô tận."
Mà đại lục hình tròn này có diện tích bao nhiêu, không thể đo đếm, bởi vì vị trí địa lý lối vào địa quật không có tính tham khảo cao."
"Hình tròn là đại lục, bên ngoài là các khu vực bị phân chia ra!"
Tại trung tâm hình tròn, vị chuyên gia già lại lần nữa vẽ một hình tròn, ánh mắt phát nhiệt nói: "Những khu vực này chính là nơi mà chúng ta gọi là Ma Đô địa quật, Kinh Đô địa quật, Thiên Nam địa quật...
Các nơi liên kết lẫn nhau, nhưng cũng không hẳn nối liền với nhau, hoặc nên nói, ở giữa hai bên có thể tồn tại một loại khoảng cách.
Nhưng, ở giữa đại lục còn có một khu vực to lớn hơn, chúng ta giả thiết đây là khu vực trung ương.
Các con đường đi đến các địa quật có khả năng rất cao là thông qua khu vực trung ương này.
Nói cách khác, chúng ta muốn đi từ địa quật này đến địa quật tiếp theo, đi về hai bên là điều không thể, chỉ có thể hướng về nơi sâu xa, đi vào khu vực trung ương.
Lúc này, chúng ta có thể thông qua khu vực trung ương này, mở ra đường nối đi đến địa quật khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận