Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1929: Hỗn Loạn (3)

Ầm ầm!
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, những cường giả cấp chín kia cũng hơi khựng lại. Nhưng Trần Diệu Tổ cũng không giết người.
Giết một người thì làm được gì? Bọn họ chắc chắn sẽ rút kinh nghiệm, lần sau muốn giết bọn họ sẽ khó hơn rất nhiều. Trần Diệu Tổ trực tiếp đột phá hư không, cự long hiện ra, đuôi rồng xuất hiện trước mặt Trịnh Đào.
Chỉ trong chớp mắt, Trần Diệu Tổ đã đến gần mặt đất, bắt được Trịnh Đào, quát to: "Là ta, đi!"
Vừa nói xong, ông đã vác theo Trịnh Đào bỏ chạy. Phương Bình cũng nhân cơ hội đó mà xoay người bỏ chạy, nhanh chóng tự bạo lực lượng tinh thần một lần, ngăn cản đám người đó, nhanh chóng lùi lại.
Phía sau, Ngô Xuyên nhanh chân hơn, Ngô Khuê Sơn chậm hơn, tiếp đó nữa là Lý Trường Sinh. Ba người bọn họ cũng sắp chạy tới rồi.
Thấy hai người bọn họ vác theo nửa cơ thể người chạy tới, lực lượng tinh thần của Ngô Khuê Sơn bạo phát, uy thế lay trời, quát to: "Cố gắng thêm chốc nữa!"
Ba đại cường giả, tốc độ cực nhanh. Chỉ cần không bị giết ngay lập tức, bọn họ tới rồi, đám người này sẽ không làm được gì nữa! Hiện tại chỉ còn 14 vị cấp chín mà thôi!
"Đáng chết!" Thấy bọn họ chạy tới, các thần tướng địa quật tức giận vô cùng.
Chiếm ưu thế lớn như thế mà bọn họ vẫn không thể giết được Phương Bình. Bây giờ đám người Ngô Khuê Sơn chỉ còn cách nơi này chưa tới 20 dặm, chớp mắt sẽ đến đây ngay. Đám người đó không còn quan tâm được mất nữa, không để ý gánh nặng cơ thể, đẩy nhanh tốc độ, nếu cứ tiếp tục như thế, e là khó có thể giết được Phương Bình.
"Phương Bình, ngươi đáng chết!" Ngay lúc đó, cường giả dưới trướng Phong Vương bỗng nổi giận gầm lên một tiếng!
Trong một giây đó, Phương Bình hơi thay đổi sắc mặt, sau đó thì hừ lạnh, Phong Vương cũng dùng chiêu này!
Vị thần tướng kia ném ra một mảnh lá phong cực kỳ quen thuộc, Phương Bình đã từng thấy nó!
Suy nghĩ đầu tiên của Phương Bình chính là ném phân hóa thể của lão Trương ra, nhưng bây giờ, Phương Bình bỗng nhiên nghĩ đến một thứ... Ta cũng có thể khống chế phân hóa thể Chân Vương!
Ông đây chính là Phong Diệt Sinh! Là cháu trai ruột của Phong Vương!
Ngươi có thể điều khiển, ta thì sao? Ta điều khiển ngon hơn ngươi nhiều!
Tuy hắn không chắc sẽ làm được, nhưng phân hóa thể của Phong Vương cũng chưa chắc đã giết được hắn, lần trước hắn đã từng thấy, không quá mạnh, ngang với bản nguyên yếu nhất.
Ngay khi lá phong bị ném ra, Phương Bình trong chớp mắt biến thành Phong Diệt Sinh, trở thành dáng vẻ và khí tức của Phong Diệt Sinh.
Lúc bóng mờ của Phong Vương xuất hiện, Phương Bình đột nhiên quát lên: "Vương tổ, giết hắn!"
Dứt lời, Phương Bình bạo phát lực lượng tinh thần, bắt đầu tiếp xúc bóng mờ.
Bóng mờ chỉ là một đoạn trình tự, cũng không phải là Phong Vương, thế nên nó bắt đầu hỗn loạn!
Dựa theo đặc tính của phân hóa thể, người điều khiển sẽ chỉ huy nó, muốn giết ai, đuổi theo ai, bóng mờ sẽ công kích người đó. Nhưng nếu ngươi biến thành cháu trai của Phong Vương, thì dù nó chỉ là một đoạn trình tự, nó cũng là một phần của Phong Vương, giết cháu mình...
Bóng mờ của Phong Vương tạm thời đứng lại, không biết phải làm gì tiếp!
Phương Bình cũng nhân đó mà nhanh chân bỏ chạy. Ngớ ngẩn, lại dám dùng cái này để đối phó mình, cho ngươi lãng phí phân hóa thể luôn!
"Đại nhân!" thần tướng dưới trướng Phong Vương sắp phát điên!
Trước khi đến đây, Phong Vương giao nó cho mình, muốn mình dùng nó để giết Phương Bình, thực lực của phong hóa thể này còn mạnh hơn cái từng cho Phong Diệt Sinh! Phong Vương đã phải đánh đổi rất lớn để tạo ra nó!
Nhưng Phong Vương hình như cũng đã quên mất, phân hóa thể không phải là hắn, cũng không thể phân rõ địch ta trong chớp mắt được!
Bóng mờ chững lại trong nháy mắt, sau đó vẫn làm theo mệnh lệnh. Không nghe theo Phương Bình chỉ huy mà là lao tới giết hắn. Nhưng sau một khắc... hơi thở của Phương Bình đột nhiên biến mất!
Bóng mờ lại hơi chững lại! Sau mấy lần, thời gian tồn tại của phân hóa thể cũng không còn nhiều nữa, hơi thở bắt đầu biến mất, cũng mất luôn hướng công kích!
Hắn nhìn thấy Phương Bình, nhưng phân hóa thể giết người chỉ có thể dựa vào khóa chặt hơi thở.
"Đáng chết!" thần tướng đang truy sát đằng sau nổi giận, đáng chết, thật đáng chết!
Ý thức tự chủ của phân hóa thể Phong Vương quá kém, dù sao thực lực của Phong Vương cũng không tính là quá mạnh, không thể phân chia quá nhiều lực lượng tinh thần, nếu không, cũng sẽ không khó điều khiển như vậy.
Phân hóa thể của Trương Đào và Mệnh Vương sẽ không gặp những vấn đề đó. Phong Vương vẫn còn quá yếu!
Tuy thực lực của phân hóa thể chỉ có thể so với bản nguyên, nhưng đó là phân thân của Chân Vương, có uy năng đặc biệt, có thể trảm cùng cấp. Nhưng bây giờ lại sắp bị lãng phí rồi!
Đáng chết, nếu như Phong Vương biết chuyện này, hắn chết chắc!
Chân Vương cũng không thể cắt phân hóa thể như nặn đất sét được. Thần tướng dưới trướng Phong Vương nổi giận, những thần tướng khác cũng bất đắc dĩ, to chuyện rồi.
Lúc này, thanh niên cơ bắp đột nhiên nói: "Rút!"
Không thể đuổi theo!
Phương Bình sẽ tụ họp với những người khác, với thực lực của 14 người bọn họ, nếu đánh nhau, có lẽ cuối cùng sẽ tiếp bước đám người ban nãy.
Không thể dùng chiến thuật cũ được nữa! Từng người từng người chui vào bẫy chết, tình hình càng ngày càng gay go, nhất định phải tụ hợp với những người khác!
Thần tướng dưới trướng Phong Vương thấy phân thân của Phong Vương đang dần sụp đổ, Trần Diệu Tổ lại bỗng nhiên quay người chém ra một kiếm, trực tiếp xuyên thủng bóng mờ, khiến vị cường giả này muốn rách cả mí mắt!
Phân thân không tự tán loạn, nó bị võ giả phục sinh chém chết rồi!
Chuyện này đối với Chân Vương mà nói chính là sỉ nhục!
Đáng chết, nếu chuyện này truyền lại, hắn chắc chắn sẽ gặp phiền phức to, dù sao phân thân tự hủy cũng tốt hơn là bị võ giả phục sinh giết chết.
"Đi sa mạc Vạn Nghĩ!" Thanh niên cơ bắp hét lớn một tiếng, bên kia có nhiều yêu tộc, thành chủ thành Yêu Quỳ cũng đã chạy sang bên đó, bọn họ có thể tụ hợp với cường giả ở đó!
Ưng Vương kêu to một tiếng, vô cùng không cam lòng!
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai vị cấp chín Yêu Vương đã bị chém giết, nó thực sự không cam lòng!
Nhưng bây giờ nếu tiếp tục truy sát, nó sẽ phải chính diện khai chiến với võ giả phục sinh. Không nói thêm gì nữa, 14 vị cường giả kéo theo thi thể của hai yêu tộc, nhanh chóng rời khỏi, chuẩn bị đi về phía tây tụ họp với đám yêu tộc ở Sa Mạc Vạn Nghĩ.
Ngay khi bọn họ đang lao về đó thì phía tây đột nhiên vang lên tiếng nổ vang rền!
Giảo đợi đến tận thời khắc này, cuối cùng nó cũng đã ra tay!
Tiếng nổ liên tục vang lên ở phía tây, tiếng thú gào lan khắp trăm dặm. Ba con kiến lớn hoàn toàn không ngờ Kim Giác Thú ngoan ngoãn như chim cút lại ra tay với chúng nó!
Từ khi đại chiến bắt đầu, con chó nhỏ này luôn cun cút ngoan ngoãn nghe lời. Hết hỏi về tương lai, thì lại lo lắng nếu Hòe Vương đại nhân bất mãn thì phải làm sao, sau này tới vùng cấm thì sống thế nào, Vạn Yêu vương đình có thể thu nhận chúng nó làm lính dưới trướng Chân Vương hay không...
Nói chung, con chó này có rất nhiều vấn đề, rất ngây thơ, thấp tha thấp thỏm. Đám kiến lớn rất là xem thường nó, cũng cảm thấy được nịnh hót rất thoải mái. Nhưng mà… con chó này nói trở mặt là trở mặt ngay!
Kiến Vương mạnh nhất sa mạc Vạn Nghĩ bị Giảo nịnh hót đến mức muốn dán vào người nó luôn, nó hoàn toàn không ngờ một giây trước, Giảo còn đang ca ngợi nó, một giây sau đã đâm sừng vàng vào bụng nó, suýt nữa là hạch tâm của nó đã bị đập cho vỡ tan tành!
Tiếng gào sắc bén, tiếng thét thống khổ vang lên khắp nơi. Trong đó còn có tiếng gào thét hưng phấn của Giảo!
"Giết, giết chúng nó, cướp đoạt sa mạc Vạn Nghĩ!"
"Thôn phệ Kiến Vương!"
"Yêu tộc vực Nam Thất, lấy Giới Vực làm đầu!"
"..."
Giảo vừa đại chiến vừa dẫn dắt mấy trăm yêu tộc nhanh chóng vây giết đám Kiến Vương.
Thành chủ thành Yêu Quỳ vừa mới chạy tới khóc không ra nước mắt, đột nhiên cảm giác thấy vực Nam Thất không còn chỗ dung thân nữa!
Hắn chạy tới chỗ nào, chỗ đó ngay lập tức có chuyện. Vốn tưởng phía tây là khu vực an toàn nhất, ai ngờ phía tây lại bạo phát đại chiến, yêu tộc nội chiến rồi!
Mấy trăm yêu tộc đại chiến liên tục, chỉ trong chớp mắt, một cấp chín ngã xuống.
Một vị cấp chín của tộc kiến hy sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận