Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1962: Ta Muốn Làm Kỳ Thủ (3)

Lý Hàn Tùng bay mạnh ra ngoài, chớp mắt va vào nhóm người, bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, muốn túm lấy một tên cấp chín, nhưng chớp mắt đã bị đánh bay ra ngoài.
Thấy mình không giữ chân được những người này, lúc này, Lý Hàn Tùng bỗng dưng gầm lên: "Lý lão sư, đến chỗ ta!"
Đúng lúc này, hắn cảm nhận được khí tức của Lý Trường Sinh!
Ngay lập tức, Lý Trường Sinh nhanh chóng phóng đến!
Mọi người đều quên rằng thần khải của hắn có thể cho người khác mượn!
Trong phạm vi ngàn mét, hắn có thể duy trì phòng ngự của thần khải.
Khi lão Lý phóng đến, thần khải trên người Lý Hàn Tùng đột nhiên biến mất, một giây sau, thần khải trực tiếp được mặc lên người lão Lý.
“Lý lão sư, trực tiếp nhào vào xử đẹp bọn họ!”
Lão Lý lúc này cũng rất phấn chấn! Ông có đủ lực công kích, khi bạo phát, khí huyết có thể đạt đến 150.000 cal trở lên, có thể tiêu diệt cường giả bản nguyên trong ba kiếm. Chỉ là ông không dám nhào vào đoàn người, tránh bị người người vây giết, bảy tầng kim thân vẫn chưa đến mức vô địch. Nhưng lúc này, được mặc thần khải của Lý Hàn Tùng, lão Lý cảm thấy an toàn vô cùng.
Không nói lời nào, lão Lý lúc này không hề e ngại ai cả, chẳng sợ gì hết, bất chấp, trực tiếp nhảy vào giữa phe địch!
Mấy vị cấp chín phe địch liên tục công kích lão Lý!
Phía sau, sắc mặt Lý Hàn Tùng trắng bệch, liên tục ăn vật chất bất diệt trong tay.
Hắn phòng ngự vô địch là thật, nhưng cũng có tiêu hao.
Lý Hàn Tùng tiêu hao năng lượng duy trì thần khải, lão Lý điên cuồng cười lớn.
“Phá không!”
“Phá không!”
“Phá không!”
Phá Không Kiếm Quyết bộc phát liên tục ba kiếm, toàn lực ứng phó.
Một vị cấp chín yếu trực tiếp bị vết nứt không gian nuốt vào, một vị cấp chín yếu khác bị kiếm chém thành nhiều mảnh, rơi xuống đất. Một vị cường giả bản nguyên cũng bị thương không nhẹ, điên cuồng chạy trốn.
Lão Lý dừng lại một chút, bắt đầu khôi phục, sau đó lại tiếp tục truy sát, mọi người phía sau cũng dồn dập truy sát!
Lý Đức Dũng vừa truy sát, vừa mắng: "Lý Hàn Tùng, vì sao lúc trước không cho bọn ta mượn thần khải?"
Thằng nhóc này, nếu cho hắn mượn, hắn cũng có thể đại sát tứ phương! Vậy mà không cho hắn mượn! Chờ khi Lý Trường Sinh đến mới cho mượn, xem thường hắn hay gì?
“Quên!” Lý Hàn Tùng thẳng thắn trả lời!
Là quên thật! Hắn xưa nay không có thói quen này. Ngay từ đầu, Trương Đào đã nói, đừng để thần khải bị người khác quan sát. Ngoại trừ cho Phương Bình Bình mượn vài lần, những người khác đều chưa từng được dùng thử.
Lần này cũng vì nhìn thấy lão Lý chạy đến, hắn mới nhớ ra chuyện này, nếu không, hắn căn bản không có suy nghĩ này.
Lúc này, mọi người cũng không kịp hỏi thăm, cũng dần quen với sự chấn động khi thấy sự bền bỉ của thần khải, chỉ dồn dập truy sát địch!
Kẻ địch ngày càng ít, càng dễ giết!
Hơn nữa, đánh nhau dễ dàng như vậy một phần cũng nhờ nhóm yêu tộc vô cùng mạnh mẽ.
Trong số mấy vị yêu tộc cấp chín, Giảo vốn chỉ đánh cho có lệ, nhưng bây giờ thấy nhân loại sắp thắng, Giảo cũng hăng hái hẳn, mang theo yêu tộc xung phong lên đầu, dũng mãnh vô cùng!
“Giết! Yêu tộc vực Nam Thất vô địch!” Giảo vừa rống to, vừa hưng phấn.
Thắng rồi!
Viện quân địa quật còn cách nơi này hơn 100 dặm, nhưng kẻ địch ngày càng ít, Trường Sinh Kiếm mặc thần khải thật sự là cường giả bản nguyên vô địch, ông giết cấp chín như chém trái cây!
Phía sau, cường giả của 5 thánh địa cũng sắp gia nhập chiến trường, dù lát nữa có phải gặp viện quân thì họ cũng có thực lực đánh một trận!
Trên không trung, cấp chín không ngừng ngã xuống! Càng ngày càng nhiều!
Lúc mới vào vực, hơn trăm cường giả cấp chín địa quật hăng hái, chiến ý sôi trào, cảm thấy đánh võ giả phục sinh dễ như ăn cháo. Nhưng đánh đến lúc này, không ít người bi quan tuyệt vọng, vẻ mặt chán nản.
Chiến trường các nơi, không nơi nào họ chiếm thế thượng phong!
Võ giả phục sinh được rèn qua trăm ngàn trận chiến, cường giả cấp chín không ai không thân chinh bách chiến.
Tuy Thần Lục cạnh tranh cao, nhưng không hề xuất hiện nhiều chiến đấu như vậy.
Chỉ có cường giả thời tân võ, luôn tìm sự sống trong đường chết, chiến đấu cả đời, chưa từng dừng lại. Mỗi vị cấp chín đều là võ giả bước ra từ núi thây biển máu!
Ngay cả cường giả trấn thủ Ngự Hải Sơn như Trịnh Đào, trước khi vào trấn thủ đường nối, ông cũng từng vào ngoại vực chiến đấu. Chỉ có võ giả phục sinh ở thành Trấn Tinh là nhóm người ít kinh nghiệm chiến đấu nhất, nhưng không hẳn sẽ ít kinh nghiệm chiến đấu hơn cường giả địa quật.
Còn cường giả làm phó Tư lệnh Quân bộ như Lý Đức Dũng, ra vào chiến trường không dưới ngàn lần, bách chiến bất tử, đều có thể trở thành cấp chín.
...
“Một, hai, ba...” Xa xa, Phương Bình chậm rãi đếm đếm một hồi, nở nụ cười.
Thắng!
Trước khi khai chiến, nhóm người vây giết nhóm Lý Đức Dũng có gần 50 người. Mà lúc này, cột năng lượng chỉ còn không tới 20 người! Chiến trường bên kia có gần 30 cấp chín địa quật đã bị tiêu diệt!
Hôm nay, vực Nam Thất đã tiêu diệt gần trăm cấp chín!
Nhóm người Cơ Dao lúc này đồng loại ngừng lại, sắc mặt nghiêm nghị,
Phục Sinh Chi Địa, võ giả phục sinh… Thiên Mệnh vương đình thật sự muốn tham dự chiến tranh sao?
Đối phương là một nhóm sát thần!
Trên không trung, một cỗ sát khí ngưng tụ thành hình, thế vô địch đang được ngưng tụ, dù đối phương biết bọn họ đang ở trước mặt, cũng không chút do dự xung phong tiếp cận!
Cách nhau gần trăm dặm, mọi người đều cảm nhận được sát khí sôi trào khiến kim thân của bọn họ run rẩy.
Cơ Nam dừng lại, nhìn về phía Cơ Dao, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Nên rời đi thôi! Nếu không đi thì không hẳn có thể rời khỏi!
Tuy hiện tại Phương Bình đã bị bắt, họ đã đạt được mục đích, chỉ cần mang Phương Bình rời đi mà thôi. Tuy chiến trường thần tướng bất lợi, nhưng Thiên Mệnh vương đình không tổn thất nhiều.
Bắt được Phương Bình, mặc kệ kết quả như thế nào cũng rất đáng giá. Hơn nữa, lần này chỉ chết thần tướng dưới trướng một số Chân Vương và người của Thiên Thực vương đình. Thiên Mệnh vương đình không có tổn thất lớn về người.
“Dao Nhi... Chúng ta rời đi thôi!”
Cơ Nam mở miệng nói, tuy phía Trương Vệ Vũ vẫn còn đang chiến đấu, phía Lý Đức Dũng cũng có gần 20 người, bọn họ thì có 27 người cấp chín. Nếu tập họp lại, cũng có hơn 50 vị cường giả cấp chín. Cơ Nam cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục đánh nhau.
“Vương thúc... Còn có mấy vị thần tướng dưới trướng Chân Vương... diệt khẩu đi!” Cơ Dao truyền âm.
27 người ở đây cũng không phải ai cũng là thần tướng của vương đình. Có năm, sáu người là thần tướng trực thuộc dưới trướng Chân Vương, tuy đều là người của Thiên Mệnh vương đình, nhưng cũng nên diệt khẩu, tránh hậu hoạn về sau!
Cơ Nam hơi thay đổi sắc mặt, nhưng cũng biết cần phải làm như vậy.
Một khi mấy người này trở về bên cạnh Chân Vương, tiết lộ chuyện họ bắt sống Phương Bình, giết người Thiên Thực vương đình diệt khẩu, nhà họ Cơ sẽ bị các Chân Vương nhắm vào.
Cơ Nam bình tĩnh truyền âm vài câu, sắp xếp vài người canh chừng Phương Bình, sau đó, đột nhiên ra tay!
Phương Bình mặc kệ những thứ này, hắn nhàn nhạt truyền âm với Cơ Dao: "Giết những người đó, những người còn lại thì sao?"
Cơ Dao dường như hơi do dự, lần đầu tiên chủ động hỏi thăm Phương Bình: "Vương thúc và 5 vị thống soái đều là trụ cột nhà họ Cơ, 6 người này có thể tin tưởng. Phương Bình, ngươi thấy bản cung có nên…"
Phương Bình lạnh nhạt nói: “Không nên lặp lại một chuyện hai ba lần. Sau hai lần diệt khẩu, thần tướng vương đình có lẽ cũng sẽ dao động! Nhóm người Cơ Nam cứ giữ lại đi, nhưng còn hơn 10 người không phải là thần tướng của nhà họ Cơ, tìm cách giết là được! Ngươi có cách nào không? Hay chờ người của bọn ta đến giết bọn họ?"
“Nhưng bọn họ sẽ không ở lại...” Cơ Dao hơi chần chờ nói: “Ngươi và ta cùng nhau dùng phân thân Chân Vương, đủ để đánh giết mấy vị thần tướng! Giết sạch những người ngoài, ta cùng vương thúc lùi về, chúng ta sẽ nói chia binh mà đi. hiện tại, vực Nam Thất không có Chân Vương dò xét, dù cho hoài nghi, cũng sẽ không tin là chúng ta đánh giết mọi người...”
Cơ Dao vốn muốn giữ lại phân thân để liên thủ với Phương Bình, tiêu diệt nhóm người Cơ Nam, nhưng lúc này, cô bỗng hơi chần chừ. Có đáng giá tiêu diệt 6 vị cường giả thần đạo không?
Huống hồ, những người này đã theo mình làm chuyện đại sự, bọn họ cũng sẽ không bán đứng mình. Nếu những người này chết hết, có lẽ phụ vương sẽ nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận