Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2645: Thiên Cẩu

Trấn Thiên Vương bỗng nhiên liếc mắt nhìn Trấn Hải Sứ phía xa...
Trấn Hải Sứ cũng cảm ứng được, quay đầu lại nhìn, nhìn thấy ánh mắt đồng tình của đối phương, đột nhiên, ánh mắt trở nên sắc bén, xuyên thủng hư không, thậm chí xuất hiện sáu cánh hoa sen màu đen! "Thương Miêu còn dám tìm đến bản tọa, bản tọa tuyệt đối không tha cho nó!" Trấn Hải Sứ tức giận, Trấn Thiên Vương nhún nhún vai, lão phu có nói gì đâu, ngươi sợ cái gì.
Cái tên bảo vệ mèo kia dù có sống sót trở về cũng chưa chắc sẽ tìm ngươi gây chuyện, ngươi già vậy rồi, ai mà thèm tìm ngươi câu cá nữa chứ.
Khuôn mặt trêu tức đó, khiến Trấn Hải Sứ càng thêm phẫn nộ căm tức!
Năm đó, khi người kia còn sống, nó liên tục tìm mình gây chuyện, cũng may mình là Trấn Hải Sứ, thân phận không đơn giản.
Bây giờ lại khôi phục rồi!
Trấn Hải Sứ hừ một tiếng, mười ngàn năm trôi qua, ai sợ ai chứ!
Ngươi vẫn còn nghĩ bây giờ giống như khi đó ư?
Trong Thiên Mộc Lâm, gió nổi mây vần. Mưa máu rơi xuống như trút nước. Đại đạo nứt toác, dị tượng vô cùng khủng khiếp.
Đám người Lôi Đình cũng bất ngờ vô cùng, chết rồi sao?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều thay đổi!
Ban nãy bọn họ đã đánh Viêm Chích trọng thương, nhưng sao có thể chết được chứ?
"Xảy ra chuyện gì!" Lôi Đình biến sắc, đột ngột bay thẳng xuống dưới.
Những người khác cũng như thế, Địa Kỳ vừa bay vừa nói: "Trên vạn trượng, cấp Đế có nguy cơ tử vong, ban nãy...
Viêm Chích chạy lên trên vạn trượng rồi sao?"
Ánh mắt mọi người đều lấp lóe, hình như đúng là thế thật. Nhưng bình thường hắn căn bản không bay tới đó, ban nãy Viêm Chích lại trực tiếp bị một đòn đánh bay lên vạn trượng, sao có thể đơn giản như vậy được?
Không chỉ thế, trên vạn trượng vẫn còn sấm vang chớp giật, tiếng nổ lớn không ngừng vang lên. Bọn họ cảm thấy hiện tượng này không chỉ vì Viêm Chích tử vong!
Mọi người vội vàng hạ xuống, bắt đầu chạy khỏi cái cây to lớn kia.
Nguy hiểm!
Dù không nhìn thấy gì, không cảm ứng được gì, bọn họ vẫn có thể cảm ứng được nguồn gốc nguy hiểm. Thiên Mộc Lâm, Thiên Mộc chính là nguồn gốc của nguy hiểm, có thể dễ dàng đánh chết một vị cấp Đế. Dù cấp Đế đó đang trọng thương, nhưng đối với cấp đế, bị thương cũng có sức sống rất mạnh mẽ, sao có thể chết dễ dàng như vậy.
Sau khi rời xa Thiên Mộc Lâm, mọi người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt rất nghiêm túc.
Phương Bình cũng vậy!
Hắn không kinh ngạc vì Viêm Chích tử vong, mà là đang tò mò, trên trời đang xảy ra chuyện gì?
Bầu trời hiện tại mờ ảo vô cùng, thế giới cũng như đang mờ đi, tiếng nổ vang rền liên tục vang lên. Từng vết nứt lớn xuất hiện trong hư không, loáng thoáng... hình như có thể nhìn thấy thứ gì đó!
Một cái bàn cờ vô cùng lớn? Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi?
Mắt Phương Bình lấp loé, cảnh tượng kia thoáng một cái rồi biến mất, thật sự là nhìn lầm sao?
Đó là cái gì!
Hình như hắn đã nhìn thấy thứ gì đó, trên bàn cờ kia, quân cờ đen trắng rõ ràng, trông như đang giao chiến, chém giết không ngừng, hình như quân cờ còn bị nhuộm đầy máu.
Nhưng chuyện đó không quan trọng!
Quan trọng là, chính giữa cái bàn cờ lóe lên một cái rồi biến mất kia, quân trắng đang bảo vệ một gốc cây nhỏ...
Đó là Thiên Mộc sao? Cây rất nhỏ rất nhỏ, nhưng trên đỉnh lại mọc ra một quả màu vàng.
Phương Bình thật sự nhìn thấy!
Không chỉ hắn, trong mắt Lôi Đình Đế Tôn cũng lấp lóe thần quang, nhìn về phía hư không, có chút chấn động.
Ban nãy hắn mới nhìn thấy gì? Bàn cờ? Thế cờ dang dở? Ai đang đánh cờ?
Hắn không quá để ý đến gốc cây nhỏ kia, cây nhỏ không hề nổi bật, còn bị quân cờ màu trắng vây quanh, hắn cũng không thấy rõ cho lắm. Nhưng dù thế nào, trên vạn trượng Thiên Mộc Lâm mà lại xuất hiện cảnh tượng như vậy, thật sự khiến người ta phải hoảng hốt.
Chớ nói chi là, ban nãy có một vị Đế Tôn vừa tử vong trên vạn trượng.
"Phía trên kia rốt cuộc có cái gì?" Có người hỏi.
Có căng thẳng, có sợ hãi... Cũng có kích động!
Có phải là có cơ duyên không? Nguy hiểm thường đồng nghĩa với cơ duyên.
Là đệ nhất cây thần Thượng Cổ, một trong ba đại bảo địa của Thần Đình, nhưng rất ít người lấy được cơ duyên ở Thiên Mộc Lâm, mạnh nhất cũng chỉ lấy được thần binh, còn phải tự mình tế luyện.
Mà bây giờ, hình như có cơ duyên càng to lớn hơn đang chờ bọn họ!
Mọi người có chút chờ mong, nhưng lại sợ không dám lên trước.
Đế Tôn chết rồi!
Phương Bình cũng đang suy nghĩ chuyện này, nhưng lại đột ngột nghe thấy âm thanh của Thiên Mộc vang lên trong đầu: "Dẫn đám người Lôi Đình đi!"
"Dẫn đi?"
"Nhanh!" Thiên Mộc nói rất vội vàng, giờ khắc này, nó đang chém giết với phân thân của Khôn Vương, đánh Khôn Vương trở tay không kịp, nổ tung một góc đại trận.
Nhưng phân thân của Khôn Vương rất mạnh!
Giờ khắc này, Thiên Mộc đang tồn tại ở trạng thái rất vi diệu, nó và Khôn Vương đang giằng co. Nhưng phía dưới vẫn còn nhiều cường giả của Thần Đình, bao gồm cả một vị Đế Tôn. Nếu bọn họ xông lên trên, nhìn thấy phân thân của Khôn Vương, với lực uy hiếp của Khôn Vương, bọn họ sẽ nhanh chóng trở thành cứu viện của Khôn Vương.
Thành cũng nhờ những người này, bại... có lẽ cũng vì những người này.
Dụ dỗ những người này đến Thiên Mộc Lâm chính là thanh kiếm 2 lưỡi.
Nhưng Thiên Mộc vẫn muốn cược một lần!
Hơn nữa có Nhân Vương ở đây, nó cảm thấy có cơ hội.
Phương Bình không vội, hắn cảm thấy Thiên Mộc giấu mình quá nhiều thứ, hắn quá bị động, như vậy không được, lạnh nhạt nói: "Thiên Mộc, có phải ngươi nên nói cho ta biết gì đó không? Nơi này còn có một vị Đế Tôn,ta không chen mềm vào được"
Thiên Mộc thầm mắng trong lòng, vội vàng nói: "Trên vạn trượng, lão hủ và phân thân của Khôn Vương đang giao thủ! Phân thân của Khôn Vương rất mạnh, đã có thực lực gần Thánh Nhân, lão hủ không thể phân tâm lo chuyện khác được.
Lần này, để đáp ứng yêu cầu của tiểu hữu, lão hủ chuẩn bị đánh giết phân thân, ngưng tụ thủy tinh linh thức. Phân thân của Thiên Vương có thực lực gần cấp Thánh Nhân, tuyệt đối có thể ngưng tụ ra một viên thủy tinh linh thức có thể so với cường giả Thánh Nhân"
Phương Bình khịt mũi coi thường, người xem ta là thằng ngu à?
Vì ta yêu cầu nên mới đi giết người!
Đương nhiên hắn cũng chẳng muốn vạch trần, trong lòng Phương Bình cũng khẽ động.
Phân thân của Khôn Vương? Có thực lực gần Thánh Nhân? Đánh giết đối phương có thể ngưng tụ thủy tinh linh thức cấp Thánh Nhân?
Phương Bình động lòng vô cùng, thủy tinh linh thức cấp Thánh Nhân, theo lý thuyết cũng có tác dụng với cấp Đế, đương nhiên hạch não của Phương Bình bị thương quá nặng, cần thủy tinh linh thức mạnh hơn nhiều, cấp Thánh Nhân có thể giúp đỡ trị liệu rất nhiều cho tuyệt đỉnh.
Mà hạch não của hắn hiện đang là cấp tuyệt đỉnh.
"Thứ tốt!" Chưa vui được bao lâu, Phương Bình đã cảm thấy khó ăn, thực lực gần cấp Thánh Nhân, còn là phân thân của cường giả cấp Thiên Vương, sức chiến đấu thực tế có lẽ đã đạt đến mức Thánh Thiên Mộc quả nhiên đang lừa gạt mình, nó tuyệt đối có sức chiến đấu Thánh Nhân. Đương nhiên, rất nhanh Phương Bình đã thoải mái lại, ai lại nói thật với ngươi ngay lần đầu tiên gặp mặt chứ, đâu có ai ngu ngốc mà lại có thể tu luyện đến cảnh giới này.
"Mộc lão có thể đánh giết hắn sao?" Phương Bình thay đổi xưng hô.
Thiên Mộc không có thời gian quan tâm đến chuyện xưng hô, vội vàng nói: "Khó! Tiểu hữu, bây giờ ngươi nhất định phải kéo đám người Lôi Đình rời đi, nếu không, một khi bọn họ tiến vào, Khôn Vương có thể uy hiếp bọn họ, nếu có thêm Đế Tôn, có thêm Chân Thần... Hôm nay chính là ngày lão hủ phải chết! Lão hủ mà chết, thực lực của Khôn Vương sẽ tăng mạnh, tam giới không ai địch lại, nhân tộc sẽ gặp nguy!"
Nói một hồi nói tới an nguy của nhân loại luôn rồi. Phương Bình biết nó đang nói khoác, nhưng cũng hiểu không phải câu nào cũng là nói dối, nếu Khôn Vương thật sự mạnh đến mức không còn gì để sợ nữa, vậy thì nhân loại chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Còn vì sao giết Thiên Mộc sẽ trở nên mạnh hơn á? Phương Bình nhớ tới cái cây nhỏ kia và quả màu vàng trên cây.
Không có thời gian để suy nghĩ, nếu Thiên Mộc phải chết thật, lão già này tuyệt đối sẽ bán đứng hắn, trăm phần trăm!
Nếu là Phương Bình, chỉ cần có một tia hy vọng, hắn cũng phải kéo người theo, dù sao cũng chẳng thân thiết gì, mới quen, ai dám xem đối phương là tri kỷ thì thà chờ chết còn hơn.
1761 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận