Toàn Cầu Cao Võ

Chương 353: Đau lòng chết đi được

Võ giả sơ cấp không khống chế được khí huyết phát tán là chuyện bình thường.
Nhưng khí huyết vừa mới phát tán, lông mày Phương Bình bỗng dưng nhảy dựng, cậu nghiêng đầu nhìn về một hướng cách đó không xa.
"Võ giả..."
Phương Bình hơi nghi ngờ, cảm ứng sai rồi sao?
Phương Bình lại nhìn về phía vừa mới cảm ứng một vòng nữa, vừa khéo cảm nhận được một lực lượng khí huyết cao hơn người bình thường, nhưng lại không quá rõ ràng…
"Võ giả đi xe buýt… Không phải quỷ nghèo thì chính là tà giáo!"
Phương Bình phỉ báng một câu, tự đem mình quy nạp vào nhóm quỷ nghèo, cậu đúng là rất nghèo.
Lại nhìn thêm một vòng nữa, ánh mắt Phương Bình cuối cùng dừng lại trên người một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đứng phía bên kia.
Nhìn dễ tính biết điều, có vẻ là người hiền lành.
"Không phải người tốt lành gì!"
Phương Bình bỗng đưa ra kết luận, cũng không dựa vào điều gì, chỉ là trực giác mà thôi!
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là không hoà hợp…
Đúng, không quá hoà hợp.
Người đàn ông này đứng giữa một đám người bình thường, nhưng có vẻ không hoà hợp vào đám đông được.
"Võ giả đều như vậy..."
Dù cho đều là người, võ giả và người bình thường vẫn có sự khác biệt, không xét đến những cái khác, chỉ riêng khí chất đã không giống nhau rồi.
"Che giấu khí huyết, tránh được cảm ứng của mình, khí huyết không thấp."
Võ giả cấp một, cấp hai, thực lực thấp hơn Phương Bình, rất khó giấu được cậu.
Nhưng mới vừa rồi, nếu không phải do khí huyết của mình vô thức bị tản ra, Phương Bình cũng sẽ không cố ý bộc phát khí huyết của mình để cảm ứng khí huyết của người khác, rảnh rỗi sinh nông nổi mới làm chuyện đấy.
Trong lòng suy nghĩ lung tung những điều này, bước chân Phương Bình di chuyển, đi về hướng bên kia.
Chờ Phương Bình tới gần, người đàn ông trung niên kia cũng nghiêng đầu nhìn về phía cậu, hai người liếc mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Sau một chốc, có tài xế lớn tiếng nói: "Ai đi Ổ Thành lên xe đi!"
Ổ Thành cũng thuộc Nam Giang, cũng không quá xa Dương Thành.
Người đàn ông trung niên bắt đầu cất bước, Phương Bình bỗng nhiên đến gần, đến khi đứng cách đối phương khoảng một mét mới dừng lại, cười nói: "Chú đi Ổ Thành à?"
"Ừm."
"Chú đi về nhà hay là..."
Người đàn ông trung niên không đáp lời, Phương Bình cũng không thèm để ý, lại nói: "Chú à, ở đây nhiều người, hai ta chuyển sang nơi khác tán gẫu vài câu chứ?"
Người đàn ông trung niên dừng lại, hơi nhíu mày: "Tôi không phải là kẻ ác, chú em à, bèo nước gặp nhau, tôi không có ý định làm hại ai cả, hà tất phải theo sát không rời chứ?"
Phương Bình quan sát tỉ mỉ hắn một trận, bỗng nhiên nói: "Phan Hiểu Dương?"
Sắc mặt người đàn ông thay đổi.
"Gián điệp thương mại, không tính là kẻ ác gì, thực lực đỉnh cấp ba, tôi không hẳn là đối thủ của chú.
Tôi là Phương Bình, sinh viên Ma Võ, thực lực đỉnh cấp hai, nhưng tự nhận thực lực cũng không tệ, 10 vị trí đầu trong bảng xếp hạng cấp hai không hẳn là đối thủ của tôi."
Phan Hiểu Dương chau mày, một lát mới nói: "Cậu muốn bắt tôi?"
"Không, tôi chỉ muốn tiền thưởng thôi, tiền thưởng giá trị gần chục triệu đấy."
Phan Hiểu Dương lại biến sắc, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Trên người có thuốc gì lấy ra đây cho tôi, có thẻ ngân hàng gì cũng đưa tôi mật mã, hai chúng ta sống hoà bình với nhau, sao hả?
Đây là Giang Thành, có đến vài vị Tông sư…"
Đây là lần đầu tiên Phan Hiểu Dương gặp phải tình huống này, sửng sốt trong chốc lát, sau mới cười khổ nói: "Cậu chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn."
"Cho cậu này!"
Phan Hiểu Dương không nói hai lời, trực tiếp ném qua một cái túi xách.
Phương Bình mở ra nhìn một chút, cau mày nói: "Chơi tôi à? Đỉnh cấp ba mà chỉ có một bình Khí Huyết Đan cấp một thôi sao?"
"Dùng hết rồi."
"Trong thẻ có tiền không?"
"2 triệu, tôi cũng không dùng được, không có cách nào rút tiền. Nếu cậu lấy xài, vậy phải chờ tôi đi khỏi đây mới được."
Phương Bình tính toán một trận, suy nghĩ một chút, nói: "Tôi muốn đá năng lượng, chú có không?"
"Không có."
"Quỷ nghèo."
Phương Bình đưa ra kết luận, suy nghĩ một chút nói: "Một bình Khí Huyết Đan cấp một, 2 triệu tiền mặt, chút tiền như vậy, không phù hợp với thân phận của chú.
Như vậy đi, cho chú thời gian một tiếng, sau một tiếng, tôi sẽ thông báo người truy nã chú, sao hả?"
"Được!"
Phan Hiểu Dương cũng không suy nghĩ nhiều, báo xong mật mã thẻ ngân hàng, nhanh chóng lên xe, không phí lời với Phương Bình nữa.
Mà xe buýt cũng nhanh chóng rời khỏi bến xe.
Phương Bình hầu như có thể khẳng định, xe vừa ra khỏi bến, tên này rất có thể sẽ chạy mất.
Nhưng nơi này là bến xe buýt, có quá nhiều người, trước đó Phan Hiểu Dương rõ ràng cũng phát hiện được cậu, nếu thật sự muốn động thủ, người bình thường sẽ gặp chuyện.
Phương Bình chờ xe buýt vừa đi, lập tức gọi điện thoại cho lão Vương.
"Em vừa mới phát hiện Phan Hiểu Dương ở bên xe buýt Giang Thành nè, hắn mới vừa lên xe đi Ổ Thành, đã chạm mặt em, nhưng mà chạy không xa đâu... Bắt được người, anh chia em 30% nhé?"
"10%!"
"Em phát hiện ra mà."
"Em đã cung cấp manh mối cho anh, 10% là đã coi như anh cho không em rồi."
"20%! Mọi người làm ăn giữ chữ tín!"
"10%!"
"Được rồi, vậy anh nhanh một chút, tiền thưởng trị giá hơn mười triệu đấy, được chia một triệu cũng được."
Phương Bình thở dài một tiếng, cúp điện thoại.
Sau đó lại vui mừng rạo rực nói: "Tính ra, mình không ra tay cũng hưởng được gần như 50%, mình đúng là thiên tài!"
Nói xong, bỗng dưng nhớ ra điều gì: "Ơ, mình đã nói là sau một tiếng mới thông báo mà, mình làm như vậy có quá đáng lắm không nhỉ?"
Phương Bình tự trách một câu, sau đó lại làm mặt chẳng sao cả, nếu Phan Hiểu Dương chạy thoát, vậy nghĩa là không gặp phải lão Vương, đương nhiên sẽ không biết mình nuốt lời.
Nếu không chạy được, để bị tóm lại, Phương Bình cần gì quan tâm hắn có phục hay không phục.
"Không ngờ, chỉ đi ngang qua cũng có thể gặp phải... Vận may này đúng là vô đối rồi."
Thực ra Phương Bình cũng nghĩ mình sẽ động thủ, nhưng nơi này là bến xe buýt, hơn nữa, đối phương cũng thức thời, trực tiếp đưa hết đồ có giá trị cho cậu, Phương Bình cân nhắc một trận, thôi quên đi.
Cậu tự động thủ chưa chắc cuối cùng đã có lời.
Hắn tự mình động thủ, cuối cùng không hẳn có thể càng có lời.
Trước đó mọi người muốn tìm một đối thủ để rèn luyện, nhưng Phương Bình ở Nam Võ kém một chút bị Cố Hùng đánh bại, bây giờ cũng đã hiểu rõ vài chuyện, làm gì còn có thể liều mạng đánh với võ giả đỉnh cấp ba.
"Xem ra lão Vương đang thiếu tiền... Tiền lần trước mò được tiêu hết rồi ư?"
Lẩm bẩm một câu, Phương Bình lên xe đi Dương Thành.
Dương Thành.
Lúc Phương Bình trở lại Dương Thành, cũng sắp 6 giờ chiều rồi.
Lão Vương vẫn chưa có tin gì, Phương Bình đoán, chắc là nhiệm vụ thất bại rồi.
"Chạy thì chạy đi, dù sao mình cũng không chịu thiệt."
Vừa mới nhắc, điện thoại di động bỗng rung lên.
Phương Bình cầm điện thoại di động lên nhìn, là tin nhắn thông báo...
"Ồ, lão Vương đầy nghĩa khí!"
Phương Bình nhìn con số vừa vào tài khoản, có chút vui mừng, lão Vương đúng là quá mức nghĩa khí, anh em phải thế chứ!
"5 triệu!"
Xem ra đã bắt người được người rồi, nhưng lão Vương lại chia cho mình một nửa, Phương Bình lập tức cảm thấy Vương Kim Dương quả thực quá lương thiện rồi!
Ngoài miệng thì nói chia cho mình 10%, cuối cùng lại chuyển 5 triệu lại đây.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình gọi điện lại cho Vương Kim Dương.
Điện thoại vừa kết nối, Phương Bình đã nhiệt tình nói: "Anh Vương, anh khách khí với em quá, em chỉ cung cấp manh mối thôi, mà anh lại gửi nhiều tiền như vậy, làm em cảm thấy ngại quá."
"Không có chuyện gì, em đáng được hưởng."
"Đã nói là 10%, kết quả lại chia cho em một nửa, chậc, ngại ghê á..."
"Một nửa?"
Vương Kim Dương hơi hơi nghi hoặc một chút nói: "Cái gì một nửa? 10% có chừng 5 triệu mà."
Phương Bình: "..."
Sửng sốt một lát Phương Bình, bỗng nhiên cả kinh nói: "Anh Vương, ý anh là..."
"Anh sớm đã bắt được Phan Hiểu Dương rồi, nhưng mà hắn đi Ổ Thành là bởi vì quê nhà hắn ở đó.
Cả gia đình dòng họ đều ở đó, ngay cả vợ hắn cũng không biết.
Anh đã đi một chuyến, thuận tiện lấy được đồ về, mới vừa xử lý xong…"
"Hắn… tiền thưởng của hắn trị giá 50 triệu?" Phương Bình chỉ cảm thấy trong miệng ngập tràn cay đắng.
"Thu mua một vị võ giả đỉnh cấp ba, đương nhiên sẽ không thấp, lẽ nào em chưa bao giờ cân nhắc qua điều này sao?"
Vương Kim Dương còn kinh ngạc hơn cậu, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Võ giả đỉnh cấp ba, hơn nữa lại là chuyên viên nghiên cứu của phòng nghiên cứu, có Đông Lâm Võ Đại làm chỗ dựa.
Mua chuộc một người như vậy, không ra giá mấy chục triệu thì làm sao dám mở miệng?
Đương nhiên là tiền nằm ngoài mức thưởng nhiệm vụ, Phan Hiểu Dương không dám dùng tiền này nên phải giấu đi, chẳng lẽ không bình thường sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận