Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2059: Cảm Giác Không Ổn (2)

Thương Miêu lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là Huyền Minh Cung Hoa Thiên sao? Chẳng trách ta thấy hơi quen, hình như bản miêu đã từng gặp người kia, nhưng đó là chuyện rất lâu về trước rồi. Trước đây, tên đó hình như thích tìm chó lớn chơi, nhưng mà chó lớn nói hắn là người xấu, có lần kém chút đánh chết hắn!"
Phương Bình lập tức tò mò hỏi: "Vì sao Thiên Cẩu lại đánh hắn?"
"Vì hắn muốn tìm Thiên Giới!"
Nói xong, Thương Miêu bỗng nhiên nhìn về phía Phương Bình, chớp mắt im lặng!
Bản miêu sai rồi! Ta không nên nói! Không phải là không thể nói, chỉ là tên này có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nói ra hắn sẽ hỏi rất nhiều, nghe rất phiền.
Hiện tại Thương Miêu đã thông minh hơn, nhìn thấy Phương Bình, không thể nói những chuyện mà Phương Bình không biết, nếu không sẽ bị hỏi.
Phương Bình cười nói: “Thì ra là như vậy, hắn muốn tìm Thiên Giới, hình như đã tìm được, còn cho ta một bộ Thiên Giới Tàn Đồ, nhưng ta đưa cho Nhân Hoàng rồi.”
“Ấy! Không thể đi!” Thương Miêu vội vàng lắc đầu nói: “Không thể đi, rất nguy hiểm! Chó lớn đã chết rồi...”
Ánh mắt Phương Bình khẽ đảo, nói: “Thiên Cẩu chết ở Thiên Giới?”
“...” Thương Miêu không trả lời, tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn, không nói cho biết. Hơn nữa, bản miêu cũng không biết có phải hay không, mà hình như là như vậy.
Lúc chó lớn đi, nó từng đến hỏi thăm một chút, sau đó đi rồi, Thương Miêu cũng không hỏi nhiều, lúc đó nó ngủ, mơ mơ màng màng, cũng không nhớ chó lớn đã đi từ lúc nào.
Phương Bình thấy nó im lặng, cũng không hỏi nữa, cười nói: "Miêu huynh, đến nhân gian chơi mấy ngày nhé? Ở đây mãi không thấy buồn chán sao? Cung mèo của ngươi đã bắt đầu được xây dựng, nhưng vẫn còn phải chờ một khoảng thời gian.
Nhân cơ hội này, đến nhân gian chơi một chuyến đi."
“Không đi!”
Phương Bình dụ dỗ: "Bên kia có rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa, đến nhân gian cũng không cần phải bơi nữa! Ta thấy bộ lông của Miêu huynh dạo này có vẻ hơi tối màu đấy, ở trong biển lâu không tốt cho lông mèo đâu."
Thương Miêu theo bản năng nhìn lại lông mèo của mình, có sao?
Bản miêu là một con mèo cấp Chân Thần đó!
Phương Bình tiếp tục nói: “Đi mấy ngày thôi rồi về.”
Thương Miêu nhìn hắn, có chút không vui nói: “Nhưng mà... Ngươi đừng luôn có ý đồ xấu với ta, nếu không, ta sẽ đâm chết ngươi đó.”
Người xấu, cười lên là thấy gian xảo rồi. Nhất định là có chuyện chẳng lành!
Thật ra nó cũng muốn đến nhân gian thăm thú thử, đã lâu không đến đó rồi. Nhưng mà tên đạo tặc này cười xấu xa quá, nó cảm giác mình sắp nổi cả da gà rồi, dù mèo không có da gà.
Phương Bình vội ho một tiếng, nói: "Miêu huynh đừng hiểu lầm, thật ra ta là người tốt, làm gì có ai không nói Phương Bình là người tốt? Hơn nữa, Nhân Hoàng đã rời khỏi khu vực của ta, Miêu huynh đến chơi đi, không ai uy hiếp đến Miêu huynh đâu.
Ta tin tưởng Miêu huynh sẽ không tổn thương nhân loại, tin lắm mới mời Miêu huynh đến du lịch đó chứ. Lão già cổ hủ trong Huyền Minh Thiên muốn đến nhân loại, mà bọn ta có cho đâu!
Miêu huynh, ngươi nghĩ mà xem, ta tin tưởng như vậy, yên tâm về ngươi như vậy, vậy mà ngươi lại nghi ngờ thiện ý của ta… Nói thật nhé, tim ta đau quá Miêu huynh ạ."
Phương Bình than nhẹ một tiếng, thất vọng ủ rũ.
Thương Miêu nhìn hắn một hồi, rất muốn dùng đuôi đèo đập chết tươi tên lừa đảo trước mặt.
Đồ lừa đảo!
Sau này sẽ không gọi hắn là đạo tặc nữa, mà gọi là đồ lừa đảo.
Lại lừa mèo!
Bản miêu là Chân Thần, cũng không phải không biết ngươi đang diễn.
Trầm tư một chút, Thương Miêu gặm chân gà, mở miệng nói: "Bản miêu không đánh nhau, ngươi không được bắt ta đánh nhau! Còn nữa, năm xưa bản miêu hình như không chỉ mất Miêu Thụ, cung mèo, mà còn mất những thứ khác… Hình như bị mất ở nhân gian, nhưng ta không muốn tự tìm… Ngươi giúp ta tìm được không?"
Ánh mắt Phương Bình khẽ đảo, vội nói: "Mất cái gì?"
Thương Miêu hồi tưởng một hồi, mở miệng nói: "Hình như là cái lục lạc á, không nhớ rõ cho lắm, mà chắc là vậy á! Trước đây ta rất thích nó, đeo lên kêu leng keng, có lần làm rơi mất, không biết rơi ở đâu, hình như là rơi ở nhân gian á."
Nói xong, Thương Miêu lại nói: "Lục lạc mèo mất rồi, ta muốn tìm về."
Phương Bình khó hiểu nói: "Vì sao Miêu huynh không để ý đến những bảo vật khác cho lắm, mà lần này lại muốn tìm cái này vậy?"
"Tại con quạ đen lớn!" Thương Miêu bỗng nhiên tức giận!
"Quạ đen bắt nạt bản miêu! Nó hình như nhận ra ta, còn muốn đâm chết ta, bắt nạt mèo hết sức! Chó lớn chết rồi, Tiểu Kiếm đi rồi, nó liền có gan bắt nạt ta! Chó con quá vô dụng, nhìn thấy quạ đen thì sợ hãi đến không dám động...
Ta muốn tìm lục lạc, quạ đen bay quá cao, lục lạc có thể nhốt nó lại, ta mới có thể đánh chết nó, tức chết mèo!"
Thương Miêu nổi giận!
Con quạ đen lớn kia quá phiền, nó còn chưa đến đảo câu cá, quạ đen đã muốn đến gây sự. Nó không thích đánh nhau, nếu không thể câu cá ở nơi đó thì nó có thể sang nơi khác câu cá. Nhưng quạ đen lại chủ động tìm nó gây sự!
Cần câu cá có thể câu được Tùng Vương, nhưng không thể câu được quạ đen, quạ đen bay quá nhanh, câu mấy lần, kém chút bị quạ đen cướp mất cần câu.
Thương Miêu ngồi nghĩ nửa ngày mới nhớ mình còn có một cái lục lạc có thể thay đổi kích cỡ. Điều khiển lục lạc nhốt quạ đen lại, đâm chết nó! Xem nó còn dám bắt nạt mèo không!
Phương Bình khẽ động lòng, quạ đen rất có thể là cấp Phong Hào Chân Thần, thứ gì có thể nhốt được cường giả như vậy?
“Lão Trương không phải đang nghĩ cách phong kín chiến trường không gian sao?”
Phương Bình liếm môi một cái! Nếu có thể nhốt được cấp Đế, vậy thì rất có lợi cho kế hoạch của lão Trương!
“Không thành vấn đề, ta tìm giúp ngươi! Nhưng mà Trái Đất đều sắp bị cường giả nhân loại lật từng tấc đất lên rồi, cũng không phát hiện thần khí nào cả, Miêu huynh sẽ không nhớ lầm chứ? Ngươi có chút manh mối nào không?”
“Nếu ta nhớ không lầm thì hẳn là ở nhân gian.” Thương Miêu vừa ăn vừa nói: “Đợi khi đến nhân gian, nói không chừng ta có thể phát hiện, lục lạc ta đeo một thời gian dài, có mùi của bản miêu.”
Phương Bình không quan tâm nhiều như vậy, cười nói: "Vậy thì tốt, Miêu huynh, vậy bây giờ chúng ta ra ngoài nhé?"
Mang theo con mèo này ra ngoài thì Ma Đô là nơi an toàn nhất. Đương nhiên, tiền đề là con mèo này phải ra tay.
Mà không sao, tới đâu hay tới đó, Phương Bình không vội.
Đợi khi ra ngoài thì lại lừa nó sau, nói không chừng có thể biến nó thành thú cưng, thành thú cưỡi luôn.
Mới nghĩ đến đây thì… bùm bụp! Phương Bình lảo đảo, kim thân bị đánh đến rung lên, Thương Miêu tràn lửa giận, gầm gừ: "Ngươi lại có ý đồ xấu với bản miêu!"
Thương Miêu dùng đuôi to đánh Phương Bình, nhìn nó như muốn cào mặt Phương Bình cho bõ ghét.
Phương Bình cạn lời, cái này ngươi cũng biết? Được thôi, ta không nghĩ nữa.
Con mèo này đại khái là rất nhạy cảm với những thứ có liên quan đến bản thân.
Phương Bình bắt đầu thôi miên bản thân, trong đầu suy nghĩ: Thương Miêu rất tốt, Thương Miêu rất tốt…
Tự mình thôi miên! Có gì khó đâu!
Đúng như dự đoán, khi Phương Bình điên cuồng nghĩ như vậy, Thương Miêu nghi hoặc nhìn hắn, tên lừa đảo này lật mặt nhanh thật!
“Miêu huynh, vậy thì chúng ta đi nhé?”
“Nhưng mà chó con còn đang bơi lội...”
“Vậy chúng ta mang chó con cùng đi?”
Phương Bình cười xán lạn, thêm Giảo cũng không tệ, có thêm một yêu thú cấp chín, đây cũng là một phần chiến lực.
"Thôi kệ nó, để nó tự bơi đi, gần đây ta bị nó chọc tức chết, nó ngu quá trời!"
Thương Miêu suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên bỏ lại chó con cho rồi.
Chó con ngu quá trời ngu!
Cũng được, lần này nó đi, mấy con yêu tộc xung quanh sẽ trở về, chó con nên chiến đấu một hồi rồi. Chó lớn trước đây ngày nào cũng đánh nhau, chó con lại quá lười, không chịu đánh nhau, như vậy không được.
Thương Miêu vứt bỏ Giảo, sau một khắc, nó nhảy từ Cấm Kỵ Hải lên bờ.
Nó vừa nhảy ra, Phương Bình bỗng hiểu vì sao tuyệt đỉnh không dễ nhập cảnh!
Khi Thương Miêu từ biển nhảy ra, hư không có chút rung động. Không phải chỉ một nơi này, mà toàn bộ vực Nam Thất đều hơi rung lên.
Phương Bình khẽ nhíu mày, tuyệt đỉnh tuy mạnh nhưng sẽ không mạnh đến mức này chứ?
Thương Miêu thấy không có gì lạ, nhưng thân thể mèo quá to lớn, suy nghĩ một chút, nó bỗng nhiên thay đổi kích thước cơ thể. Từ ban đầu to như cái xe tải, chớp mắt nhỏ lại bằng cỡ một con chó ngao Tây Tạng.
Phương Bình trố mắt nhìn, nhưng sau đó thoải mái nghĩ, xem ra, Thương Miêu tuy lười, nhưng khả năng khống chế sức mạnh của nó khá cao. Có thể áp súc cơ thể đến mức này, đây cũng là một cách thể hiện khả năng khống chế sức mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận