Toàn Cầu Cao Võ

Chương 672: Tất cả đều vì đại nghĩa! (2)

"Thực ra em còn một yêu cầu quá đáng, nói ra, mọi người có thể sẽ cảm thấy Phương Bình em quá tham lam, nhưng em vẫn phải nói."
"Em hy vọng các anh chị sau khi tốt nghiệp, có thể tiếp tục ở lại trường làm đạo sư của Ma Võ.
Ma Võ bây giờ còn rất nhiều việc phải làm, Phương Bình em chung quy cũng chỉ là một người, các thầy cô đều đã lớn tuổi, chúng ta còn trẻ, còn có thể dốc sức vì nhà trường, giúp trường mình thêm vài năm.
Đương nhiên, so với đi nơi khác công tác, có lẽ là không bằng.
Đi Quân bộ, đi Cục điều tra và truy bắt, đi làm công nhân viên chức trong bộ máy nhà nước chính phủ, các anh chị đều có thể bắt đầu ở vị trí cao, chứ không phải chỉ là đạo sư gõ đầu mấy đứa học sinh, tài năng hao mòn…"
Trương Ngữ lập tức nói: "Đừng nói như vậy, chúng ta có được thành tựu như ngày hôm nay đều là nhà trường ban cho, đều do các đạo sư chỉ dạy từng chút một.
Tôi không đại diện cho ai cả, sau khi tôi tốt nghiệp, tôi sẽ ở lại Ma Võ dạy học."
Lương Phong Hoa nói tiếp: "Tôi cũng ở lại."
"Tôi cũng ở lại."
10 vị đội viên, liên tiếp có bốn, năm người đáp ứng ở lại.
Trần Văn Long rối bời, anh ta đã đảm nhiệm chức Đô thống ở Quân bộ…
Phương Bình thấy thế, cười nói: "Trần sư huynh đừng cảm thấy khó xử, anh cứ ở Quân bộ, em chỉ hy vọng, 1 ngày nào đó, khi Ma Võ cần giúp đỡ, Trần sư huynh có thể tiện tay hỗ trợ một chút!"
"Sẽ cố hết sức!"
Tạ Lỗi bên cạnh còn chưa mở miệng, Phương Bình nói: "Tạ Lỗi, anh còn lâu mới tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp lại tính."
Tạ Lỗi không nói nữa.
Phương Bình lại nhìn Tần Phượng Thanh một chút, cười như không cười nói: "Anh hả, ngoài trừ Ma Võ, anh không còn chỗ nào để đi, tùy anh."
Tần Phượng Thanh lập tức nổi giận, chất vấn: "Ý gì?"
"Tự anh biết."
Phương Bình chẳng muốn nhiều lời, anh là ai, người khác không biết chắc?
Quân bộ nghiêm khắc như vậy, để anh đi qua đó gây chuyện thì thật đáng sợ!
Đi đến những nơi khác thì cũng tương tự vậy.
Không ở lại Ma Võ, mấy tháng sau, hoặc là trở thành độc hành hiệp (1), hoặc là phải trở về Ma Võ, Phương Bình cũng chẳng muốn khuyên bảo.
Tần Phượng Thanh lúc này uất ức muốn chết!
Vậy thì cứ chờ xem! Tần Phượng Thanh này nhất định không ở lại Ma Võ!
Có Phương Bình ở Ma Võ ngày nào, anh ta cảm giác ngày đó mình không thể thành danh, quá oan uổng!
Còn nữa… Tại sao những người khác lại dễ bị lừa như vậy?
Ngay cả Đường Sư Tử cũng nương nhờ hỗ trợ Phương Bình, nếu mình ở lại Ma Võ, lẽ nào còn có thể chiếm được lợi lộc gì hay sao?
Tần Phượng Thanh liếc mắt nhìn Đường Phong một cái, ông thầy ngớ ngẩn, Phương Bình nói vài câu nhảm nhí mà thầy đã tin rồi?
Chờ xem đi!
Sau này Phương Bình sẽ dằn vặt thầy đến chết, bắt thầy làm cu li, còn không được nhận chút lợi lộc nào, để xem thầy có hối hận hay không!
Anh ta nhìn lại đống mảnh vỡ kim loại trong lồng ngực, nhìn kiểu gì cũng thấy ghét!
Lần sau nếu còn có chuyện như vậy, dù Phương Bình có ném tiền đến trước mặt mình, mình cũng không làm!
...
Ngày mùng 3 tháng 12.
Buổi sáng là Kinh Nam Võ Đại đấu với Học viện nữ sinh Ma Đô, buổi chiều là Kinh Đô Võ Đại đấu với Đông Lâm Võ Đại.
Phương Bình rất có hứng thú đến xem hai trận này.
Buổi sáng, Phương Bình một mình đến nhà thi đấu, xem náo nhiệt.
Kinh Võ vẫn chưa thay đổi ý nghĩ, trận đấu vẫn diễn ra bên trong nhà thi đấu.
Nhưng mà nghe đồn sau khi xác định top 10 sẽ đổi thành sàn đấu ngoài trời.
Vốn Phương Bình cũng không quan tâm lắm, dù sao đây cũng là đề nghị của cậu.
Nhưng khi cậu thấy đổi võ đài mới rồi, mà chất lượng hợp kim của võ đài mới lại có vẻ tốt vô cùng, kém chút nữa Phương Bình tự tát cho mình một cái rồi!
Ma Võ lần này, trước khi xác định top 10, không còn cơ hội lên đài rồi.
Nói cách khác… võ đài này, mình không có cơ hội đánh nát, cũng không có cơ hội gọi người đi vơ vét nữa rồi!
"Đáng ghét!"
Trận đấu còn chưa bắt đầu, Phương Bình bỗng nhiên vỗ ghế dựa một cái, Kinh Võ khinh người quá đáng!
Tuy rằng mình không tiện tham ô bỏ túi riêng, khiến các thầy cô khó xử, nhưng sung vào công quỹ của hội võ đạo và bỏ vào túi riêng không khác nhau lắm.
Hiện tại, Kinh Võ rõ ràng không cho mình cơ hội rồi!
Phương Bình mới vừa phát tiết xong, Trần Vân Hi bên cạnh hiếu kỳ nói: "Làm sao vậy?"
Đừng hỏi vì sao cô ở đây, tuy rằng ngày hôm nay Ma Võ không đấu, nhưng hôm nay có ông nội và anh trai của cô, không đến không được.
Phương Bình thở phào, cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là nghĩ đến một số chuyện không vui thôi, phải rồi, sao cậu không lên lầu hai?"
"Ngồi đây cũng vậy mà."
Phương Bình cười cười, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai một chút, thôi, không đi lên, lên rồi, mấy ông già của Tây Sơn Võ Đại lại kiếm cớ nổi giận.
Kết quả, cậu không đi lên, nhưng lại có người đi xuống rồi.
Trần Diệu Đình chậm rãi đi tới, liếc nhìn Phương Bình một cái, dường như hững hờ hỏi: "Này nhóc, cậu nói trận đấu này, Kinh Nam làm sao?"
"Kinh Nam đương nhiên tất thắng."
Phương Bình cười nói: "Nhưng mà..."
"Nói."
"Nhưng mà Kinh Nam cũng chỉ có thể dựa vào việc đánh nữ sinh thăng cấp, thực ra Kinh Nam bây giờ, đã ngày càng chênh lệch so với các trường trường danh tiếng rồi."
Trần Diệu Đình mặt không biến sắc, dường như không nghe thấy.
Phương Bình lại nói: "Hiệu trưởng Trần, gầy đây em muốn mở rộng phạm vi giao lưu giữa các võ đại, Kinh Võ, Nam Võ, Tây Sơn Võ Đại đều đã lựa chọn gia nhập, không biết Kinh Nam Võ Đại có ý nghĩ này hay không?"
"Chỉ dựa vào trang web mua hàng online của cậu?"
"Đương nhiên không chỉ có thể. Mà thôi, em nói thầy không hẳn hiểu, để em bảo Vân Hi làm một bản kế hoạch quy hoạch tương lai đơn giản, rồi tìm cơ hội nói chuyện với hội trưởng Trần Hạo Nhiên, thầy sẽ không ngăn cản chứ?"
"Tôi không quan tâm những chuyện đó, không ảnh hưởng đến thầy trò Kinh Nam liền được."
"Không đến mức đó, Phương Bình em không phải là người như thế, không nói người khác, Vân Hi cũng là một thành viên của Ma Võ, Kinh Nam và Ma Võ kỳ thực cũng là người một nhà..."
Trần Diệu Đình sâu xa nói: "Ma Võ học sinh, bao gồm cả đạo sư thế hệ sau, nói như vậy, tất cả đều là người một nhà?"
"Cũng có thể nói như vậy."
Phương Bình lại lần nữa cười nói: "Võ đại vốn là một nhà."
"Cậu không làm Bộ trưởng Bộ Giáo Dục thật đáng tiếc rồi."
"Thầy Trần đánh giá cao em quá, em bây giờ cùng lắm chỉ có thể làm hiệu trưởng Ma Võ thôi."
Trần Diệu Đình bị nghẹn, cậu cảm thấy tôi đang khen cậu ư?
Được rồi, ông cũng không tiện nói thêm nữa rồi.
Làm hiệu trưởng Ma Võ trong mắt cậu ta không đáng giá như vậy ư?
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn cháu gái mình... Đó là ánh mắt sùng bái?
Trần Diệu Đình hơi mệt, lạnh nhạt nói: "Xem so tài đi, Vân Hi, sau trận đấu vào hậu trường giao lưu trao đổi với học sinh Kinh Nam nhiều một chút."
Lúc nói lời này, ông nghĩ, không thể để người ngoài được lợi!
Cháu gái nhà mình, kiểu gì cũng phải tìm một đối tượng tốt ở Kinh Nam để làm quen!
Tuy Kinh Nam không bằng Ma Võ, nhưng cũng không ít thiên kiêu, học viên cấp bốn đều là thiên kiêu, huống hồ là do chính ông bồi dưỡng, đương nhiên cũng có cảm tình.
Kết quả, Trần Vân Hi hình như hiểu sai ý ông rồi, cô khó khăn nói: "Ông nội, con mới cấp ba, đánh không lại bọn họ, chờ con lên cấp bốn, con sẽ dẫn đội đi Kinh Nam."
"Crack crack!"
Ông lão nắm chặt lấy tay vịn hàng rào sắt!
Ông nói là giao lưu, không phải so tài!
Vì sao con lại luôn nghĩ tới chuyện dẫn đội đi đánh Kinh Nam, con có còn là cháu gái của ông không vậy?
Phương Bình ở bên cạnh nghe như không hiểu, cười nói: "Có nhiều cơ hội lắm, Vân Hi, sau khi tốt nghiệp, cậu ở lại trường đi, sau đó có thể thường xuyên dẫn đội đến Kinh Nam giao lưu một chút."
"Tôi có thể ở lại trường sao?" Trần Vân Hi có vẻ hơi mừng rỡ.
"Ừm, có thể, nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm ngày đến cấp bốn, ít nhất nên tốt nghiệp khi lên cấp năm, có như thế, trở thành đạo sư mới không yếu."
"Vậy cậu ở lại trường sao?"
"Đương nhiên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi tốt nghiệp có thể tôi sẽ tiếp nhận Ma Võ, tôi tin tưởng, đến lúc đó, Ma Võ sẽ mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng!"
"Tôi cũng tin như vậy!"
"..."
Hàng rào sắt trong tay Trần Diệu Đình đã bị bóp nát thành mảnh vụn, Phương Bình lướt mắt nhìn qua, âm thầm nuốt một ngụm nói chuyện bọt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba năm, Trần Diệu Đình có khả năng bước vào cảnh giới rèn kim thân rồi.
Kim thân... không biết mình còn phải chờ bao lâu, không chắc có thể đánh được lão già này.
Thôi đi, thành thật một chút, chớ trêu chọc ông ấy, rất nguy hiểm.
---
(1) Độc hành hiệp: người luôn thực hiện nhiệm vụ một mình, không hợp tác với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận