Toàn Cầu Cao Võ

Chương 722: Kiếm chém cấp tám! (2)

Nói xong Trương Định Nam trầm giọng nói: "Đây là khó khăn của Nam Giang tôi! Cảm ơn các vị ngày hôm nay vì nhân dân của Nam Giang tôi chịu chết!"
Bên cạnh, Giám Đốc trung tâm Võ đạo Chính Dương, trong tay cầm trường côn màu vàng nhat. Ánh mắt xẹt qua tia đau thương, rất nhanh, Chu Chính Dương buồn bực nói: "Lát nữa tôi sẽ tự nổ thần binh làm trọng thương mấy tên, Tổng Đốc với hiệu trưởng đi quấn lấy hai tên cấp tám, tranh thủ thời gian cho Lý Trường Sinh chém chết một tên!"
Mấy vị Tông sư cũng không phải là hạng người do dự thiếu quyết đoán, trong 5 vị Tông sư có 3 người đến từ Nam Giang.
Trận chiến lần này, có chịu chết cũng phải là Tông sư Nam Giang đi trước!
Lưu Phá Lỗ với vị Tông sư Cục điều tra và truy bắt đều gật đầu.
Ngay sau đó, Chu Chính Dương khẽ quát một tiếng, trường côn xuyên qua không trung, lập tức phóng to ra gấp trăm lần, chớp mắt xuất hiện trước mặt mọi người.
Mấy vị cường giả cấp cao đối diện cũng không hoảng loạn, tất cả động thực vật bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, đánh về phía trường côn.
Thậm chí ánh mắt của mọi người còn mang một chút tham lam!
Loại binh khí này, dù là cường giả địa quật, cũng không phải ai cũng có, ít nhất 9 vị cấp bảy ở đây không một ai có!
"Nổ!"
Một tiếng quát vang lên, ngay sau đó, trường côn màu vàng nhạt nổ tung, ánh sáng cực kỳ chói mắt!
Sắc mặt Chu Chính Dương sắc mặt lập tức trắng bệch, từng ngụm máu vàng nhạt cuồn cuộn trào ra!
Cường giả đỉnh cấp sắp bước vào cảnh giới kim thân!
Một khi vào cảnh giới kim thân, máu cũng sẽ biến thành màu vàng. hiện nay máu của Chu Chính Dương biến thành màu vàng nhạt, điều này có nghĩ ông cách kim thân không xa nữa rồi.
"Oanh!"
Tiếng nổ tung vang ra còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần cấp sáu tự bạo.
Phía trên bầu trời gần như xuất hiện nguồn năng lượng mặt trời thứ hai.
...
Phía dưới.
Phương Bình lập tức thay đổi sắc mặt, cậu nhìn không rõ, là Tông sư nhân loại tự nổ?
Không đợi cậu nghĩ nhiều, Phương Bình liền nhìn thấy hai vệt sáng chợt lóe lên rồi biến mất, xông ra khỏi chiến trường cấp bảy, nhanh chóng hướng tới chỗ bốn bốn chùm sáng vàng.
Trong đó một vệt ánh sáng rực rỡ, Phương Bình nhận ra ai rồi!
Đó là ánh đao của Trương Định Nam!
Ánh đao màu máu che phủ cả bầu trời, toàn bộ mặt đất dường như biến thành màu đỏ máu.
Ánh đao lóe lên rồi biến mất, nhanh chóng nhắm vào một trong những cường giả kim thân.
Bên khác, hiệu trưởng Nam Võ cũng dùng lực lượng tinh thần vốn có, một cây trường thương nhanh chóng đâm vào tên kim thân thứ hai!
Hai người rời đi, Lưu Phá Lỗ 3 người đánh với 9 tên cấp cao!
Dù Chu Chính Dương tự nổ thần binh nhưng cũng chỉ làm cho hai người bị thương nặng mà thôi, những người khác vẫn không bị ảnh hưởng gì, thế cục càng biến hóa xấu hơn.
Trương Định Nam tới cứu viện, cho Chu Định Quốc chút thời gian để thở, nhưng hai người Trương Định Nam không phải là đối thủ của cấp tám, bị đánh lui liên tục, lực lượng tinh thần không ngừng mờ đi!
Cứ tiếp tục như vậy thì hai người bọn họ sẽ sớm bị giết mất.
Lúc này, đường nối vẫn chưa mở lần hai, không giống như những địa quật khác, ráng kiên trì một chút, cường giả nhân loại có thể tới cứu viện.
Lúc này bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân.
...
Cuộc chiến phía chân trời đã đến lúc gay cấn nhất rồi.
Giao chiến trên mặt đất cũng đến thời khắc quan trọng.
5 vị cường giả cấp sáu lúc này chỉ còn lại ba người.
Mà cấp sáu vây giết bọn họ lúc này cũng chỉ còn dưới mười người.
Rất nhiều võ giả cấp bốn cấp năm bắt đầu di chuyển tham gia thu nhỏ vòng vây, sắc mặt của tất cả mọi người đều nặng nề, trận chiến này thành Cự Liễu tổn thất quá nặng nề rồi!
Cường giả cấp Chiến Tướng bị tổn thất nhiều vô kể.
Ở thành Cự Liễu, ngoại trừ vị vương ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, mấy vị Tôn Giả với Đại Thống Lĩnh cùng với mấy vị cấp Thống Lĩnh khác, Chiến Tướng chính là cường giả đỉnh cấp cao cao tại thượng nhất.
Nhiều năm qua, dù thành Cự Liễu thường xuyên giao chiến với thành Bạch Ác, nhưng cường giả cấp Chiến Tướng trong mười năm qua cũng chưa chắc có một người chết.
Hôm nay, đã chết hơn chục người rồi!
Những người khác di chuyển vào, chuẩn bị vây quét mấy người còn lại, sắc mặt Phương Bình khẽ biến, lùi về sau mấy bước.
Cường giả nhân loại từ trước đến này không phải là loại người chết vô ích.
Hiện tại đến bước này, không nói lão Lý, hai người còn lại tuyệt đối sẽ không chờ chết!
Quả nhiên hai vị cường giả khác đang rục rịch như muốn tìm cơ hội tự bạo.
Nhưng rất nhanh, hai người bị lão Lý kéo về phía sau người, một mình lão Lý buồn bực không lên tiếng khua trường kiếm vẫn chưa rút ra trước mặt đối phương.
Chính lúc này, tình hình chiến sự phía chân trời lại xuất hiện biến hóa!
Một tiếng nổ ầm ầm lớn vang lên!
Lần này thật sự có người tự nổ rồi.
"Chính Dương!"
Một tiếng gào thét bi thương vang lên từ Trương Định Nam!
Nam Giang vốn có năm đại Tông sư, Chu Chính Dương mặc dù không thuộc quân đội chính phủ nhưng lại có tình cảm thắm thiết với Nam Giang.
Lần này xuất chiến, Chu Chính Dương biết mình sắp kim thân rồi, nhưng không nghe người ta khuyên ngăn rằng không được tham gia chiến đấu.
Bây giờ Chu Chính Dương - cường giả đỉnh cấp bảy, trước đó tự nổ thần binh, sau đó tinh huyết hợp nhất tự nổ bản thân!
Tinh huyết hợp nhất biến thành sức mạnh của trời đất, đúng là kim thân cường giả tự nổ, uy lực cực mạnh che phủ cả trời đất!
Trên mặt đất, hàng loạt chiến sĩ lập tức bị ép thành thịt băm!
Ngay cả nhóm Phương Bình đang trà trộn vào cũng có không ít người bị chấn lùi, từ trạng thái ngự không ngã xuống đất. Lực lượng tinh thần của Phương Bình lúc này vẫn tốt. Mắt nhìn thấy mấy người bên cạnh ngã xuống, ánh mắt của Phương Bình chợt lóe lên tia tàn nhẫn rồi biến mất, lực lượng tinh thần đột nhiên bộc phát, rất nhiều lực lượng tinh thần tuôn ra lập tức làm vỡ nát xương sọ mấy tên cường giả cấp bốn cấp năm đang mờ mịt không biết gì.
Những người khác vẫn chưa phát giác được điều gì, lúc này không ít người còn đang hôn mê.
Đám người ở trung tâm chiến trường, lão Lý cũng khẽ lung lay một cái.
Không cho bọn họ thời gian phản ứng, Chu Chính Dương tự nổ cũng không vô ích, 9 vị cường giả cấp bảy lúc này chỉ còn lại 7 người, hơn nữa 7 người này thân hình cũng cũng không được ổn định cho lắm.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, thế cục đã định!
Người mạnh nhất trong cấp bảy đã chết, chỉ còn lại mấy người cũng sắp rồi.
Khi vừa nảy ra ý nghĩ này trong chiến khu cấp tám, Trương Định Nam đột nhiên gầm quát lên một tiếng đao mang màu máu xuyên thủng trời đất!
"Giết!"
Sắc mặt Trương Định Nam lập tức trắng như giấy, ông đột phá cấp bảy chưa lâu nhưng chiến lực của ông không yếu hơn bất cứ ai!
Trận chiến này liên quan đến việc Nam Giang có trở thành chiến khu hay không!
Một khi không thể đánh hạ cứ điểm Nam Giang liền biến thành chiến khu, về sau Nam Giang sẽ không còn dân cư, không còn phát triển như hiện nay nữa!
"Giết giết giết!"
Sát khí chấn động cả không trung, máu đỏ một vùng phía chân trời!
Bình Loạn Đao trong tay Phương Bình… Không, Đãng Khấu Đao khẽ rung lên!
Cùng lúc đó, ở phía dưới, Lý Trường Sinh đột nhiên cười ha hả!
"Vù vù!"
Tiếng kiếm xé gió vang vọng trời đất.
Nửa thân dưới của Lý Trường Sinh lóe lên ánh sáng vàng rực một mảng, chớp mắt ánh kim biến mất, một luồng sức mạnh cường đại hoà vào trường kiếm!
Ở bên ngoài, lực lượng tinh thần của Phương Bình cũng đột nhiên giải phóng, vô số lực lượng tinh thần tràn vào trường kiếm.
Lúc đầu lão Lý dường như đang kháng cự, nhưng khi cảm nhận được sức mạnh quen thuộc, ông liền không kháng cự nữa, liếc mắt nhìn thấy Phương Bình đang trà trộn trong đám người, đột nhiên cười to lên.
"Vù vù!"
Tiếng của kiếm liền thêm vang dội!
Ánh kiếm chói mắt phóng lên cao và tản ra bốn phía, các cường giả xung quanh cũng lộ vẻ kinh sợ, hàng loạt cường giả đều chạy thục mạng ra ngoài!
Nhưng nhanh cỡ nào cũng không bằng ánh kiếm.
"Phốc, phốc, phốc!"
Máu bắn ra từng đường, Lý Trường Sinh cười to nói: "Giết đám tép riu các người, các ngươi nên cảm thấy may mắn!"
Dứt lời, ông đã phá không, một kiếm bổ về phía tên cường giả kim thân đang giằng co với Trương Định Nam!
Cùng lúc đó Trương Định Nam và hiệu trưởng Nam Giang cũng đột nhiên bộc phát, gắt gao quấn lấy hai vị cường giả kim thân còn lại.
Bóng người của lão Lý xuất hiện trong không trung cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã đến chỗ giao chiến.
Mà ánh kim trên người ông cũng lập tức ảm đạm.
Ngay sau đó, ánh kiếm càng chói mắt hơn trước truyền ra!
"Keng!"
Tiếng kiếm vang như tiếng chuông truyền khắp bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận