Toàn Cầu Cao Võ

Chương 872: Tần Phượng Thanh Về Trường (3)

Nhóm người Ngô Khuê Sơn đã tung lời hung ác, nếu võ giả tà giáo còn dám có ý đồ tiêu diệt học viên võ đại, bọn họ sẽ tập hợp đủ 100 vị võ giả cao cấp, không diệt hết không thôi!
Về việc chấp hành nhiệm vụ, nếu gặp võ giả tà giáo, hai bên đánh nhau, mạng ai nấy giữ!
Phương Bình lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn nhíu mày: "Võ giả tà giáo cao cấp gần đây đã bị diệt gần 10 tên rồi, bọn họ có nhiều võ giả cao cấp vậy sao?"
Lần trước đã bị tiêu diệt vài người, bao gồm một tên cường giả cấp tám.
Trước đó, phía Nam Giang quét dọn chiến trường, cũng đã diệt vài tên,
Sau đó Triệu Hưng Võ tiện tay tiêu diệt một người.
Hiện tại lại mất thêm ba người.
Tính ra cũng phải hơn 10 người rồi.
Hoàng Cảnh nhẹ giọng nói: "Nên nhớ, tà giáo cũng không phải chỉ Hoa Quốc chúng ta mới có, cũng không phải chỉ gói gọn trong số các cường giả của Hoa Quốc, cường giả nước ngooài cũng có. Ngươi nghĩ lại đi, trong các quốc gia trên thế giới, số lượng cao cấp công khai với bên ngoài có hơn 2000 người!
Tà giáo cũng không phải là thế lực nhỏ, nhiều ta không dám chắc, nhưng các nơi trên thế giới, kiểu gì cũng có khoảng 40-50 võ giả cao cấp.
Đương nhiên, lần này bọn họ cũng tổn thất khá nhiều, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không dám có hành động gì."
Phương Bình thoải mái nói: "Hóa ra là như vậy, ta còn tưởng chỉ có Hoa Quốc mới có tà giáo chứ."
Hoàng Cảnh cười nhẹ: "Cũng không phải, phạm vi hoạt động của nhóm tổ chức này rất lớn, ở đâu cũng có. Sở dĩ ngươi mang suy nghĩ chỉ có Hoa Quốc mới có, chủ yếu là vì gần đây, bọn họ hoạt động ở Hoa Quốc khá nhiều, điều này có liên quan đến việc địa quật xuất hiện ở nước ta."
Phương Bình không hỏi nhiều nữa, nhìn đồng hồ, nói: "Hiệu trưởng, vậy ta đi tu luyện đây, mấy ngày gần đây, mức độ khống chế thân thể cao hơn nhiên rồi, sắp có thể phát huy được toàn bộ thực lực rồi."
"Đừng quá nóng vội, cũng không cần gấp gáp tìm đến cửa tam tiêu, chuyện cấp bách trước mắt chính là khống chế tốt sức mạnh của bản thân. Ngươi không thể luôn dùng lực lượng thiên địa như lựu đạn ném nổ người khác được, tạm thời bây giờ như thế vẫn được, nhưng sau lên cấp cao mà còn làm vậy thì không ổn rồi."
"Vâng, ta biết rồi."
...
Trong lúc Phương Bình và Hoàng Cảnh đang giao lưu.
Ngoài cổng trường Ma Võ.
Tần Phượng Thanh gánh đại đao trên vai, lững thững bước vào cổng trường, những người khác nhìn thấy đều vội vàng né qua một bên.
Tần Phượng Thanh cũng không thèm để ý, tiện tay bắt lấy một vị học viên sơ cấp, hỏi: "Phương Bình đang ở đâu?"
"Hội trưởng ở bên khu Nam..."
"Trở về sớm hơn cả ta."
Tần Phượng Thanh lẩm bẩm một câu, lại hỏi: "Viện trưởng Đường và Viện trưởng La thì sao?"
"Không thấy viện trưởng Đường, viện trưởng La hình như về nhà ăn Tết vẫn chưa về trường..."
Tần Phượng Thanh lại thở phào nhẹ nhõm, chưa về trường là tốt rồi.
Không hỏi nữa, Tần Phượng Thanh lững thững đi về khu Nam.
Đang đi, lỗ tai Tần Phượng Thanh hơi giật giật, bỗng nhiên thân hình hơi động, đi đến trước mặt hai học viên đang trò chuyện, dò hỏi: "Các ngươi nói, Phương Bình cạo đầu trọc rồi?"
Hai người nhìn thấy ác bá Tần Phượng Thanh, trong lòng hơi run sợ, vội vàng nói: "Hội trưởng Phương cạo đầu trọc rồi..."
"Ha ha ha!"
Tần Phượng Thanh chợt cười to, cũng không hỏi nữa, tăng nhanh tốc độ chạy về khu Nam, Phương Bình lại để đầu trọc, ha ha, quá thú vị rồi.
Lần này, mình có thể tha hồ cười nhạo hắn rồi!
Thấy hắn chạy đi thật nhanh không còn bóng dáng, hai học viên kia nhìn nhau, một người trong đó thấp giọng nói: "Hội trưởng Phương hình như ghét nhất là người khác nhắc đến chuyện hắn đầu trọc, Tần Phượng Thanh đi rồi... sẽ không bị đánh bầm dập chứ?"
Người còn lại nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói: "Chúng ta chuồn trước đi, nếu Tần Phượng Thanh khai ra, hai đứa mình cũng sẽ gặp xui xẻo đó."
Hai người cũng không nhiều lời, vội vàng rời đi.
Tần Phượng Thanh tiêu đời chắc rồi!
Tên này nếu thật sự đi cười nhạo Phương Bình, tuyệt đối sẽ bị đánh tơi bời.
...
Khu Nam Ma Võ.
Hai học viên đã chạy trốn kia hiển nhiên đã quá xem thường Tần Phượng Thanh.
Bọn họ cho rằng Tần Phượng Thanh chỉ muốn cười nhạo Phương Bình...
Trên thực tế, sắc mặt Phương Bình hiện tại đen hơn cả đít nồi, nhẹ giọng nói: "Hiệu trưởng à, ngài đoán xem hắn muốn làm gì?"
Hoàng Cảnh khẽ thở dài: "Ta đoán hắn đang chán sống."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã sớm nhận ra được Tần Phượng Thanh đang đến.
Nhưng ai đó không xuất hiện, mà lại khom eo cong lưng, thoăn thoắt tìm một nơi để trốn, nơi đó ở ngay phía trước.
Phương Bình và Hoàng Cảnh thả lực lượng tinh thần ra ngoài, phát hiện có ai đó đang nóng lòng muốn thử sức, Tần Phượng Thanh còn quơ quơ nắm tay trong không khí mấy lần, trên mặt nở nụ cười gian tà.
Hoàng Cảnh quét lực lượng tinh thần nhìn một hồi, thở dài nói: "Hắn muốn nện đầu trọc của ngươi à?"
Sắc mặt Phương Bình hiện đã vô cùng khó coi, cắn răng thấp giọng nói: "Có phải hắn bị trúng tà rồi không? Ta phóng lực lượng tinh thần ra ngoài lẽ nào không phát hiện được sự tồn tại của hắn?"
"Cho nên mới nói hắn chán sống đó, chắc hắn nghĩ, trong trường, chúng ta sẽ không chủ động phóng lực lượng tinh thần thăm dò xung quanh... Nhưng mà thằng nhóc này không có kinh nghiệm gì cả, chắc không biết cái gì gọi là bản năng phản ứng với kích thích..."
Hoàng Cảnh thật sự dở khóc dở cười, Tần Phượng Thanh thật sự quá chán sống.
Nhìn tư thế kia của hắn, Hoàng Cảnh cũng có thể đoán được hắn định làm gì. Đảm bảo không nằm ngoài mấy việc bỗng nhiên nhảy ra hất mũ của Phương Bình, rồi đập đầu Phương Bình vài cái.
Sau đó... có lẽ sẽ nói một câu, nhận nhầm người rồi!
Cái thằng này, thật sự cho rằng Phương Bình dễ nói chuyện như vậy sao?
Đừng nói là nhận nhầm người, cho dù là nhận nhầm người thật, Phương Bình cũng có thể đánh cho tên này cạp đất.
Hoàng Cảnh cũng lười nhắc nhở Tần Phượng Thanh, hắn thả chậm bước chân lại một chút, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày tới nếu có xuống địa quật thì đừng quá mạo hiểm, chăm sóc Tần Phượng Thanh một chút."
Phương Bình nghiêng đầu nhìn hắn, Hoàng Cảnh như đang nói mê: "Đứa nhỏ này cũng khổ lắm, cha hắn năm đó thiên phú ngất trời, sớm đột phá lên cấp năm, nhưng đã hy sinh trong một lần tập kích, khi đó, hắn còn rất nhỏ.
Tro cốt của cha hắn... là ta và lão sư ta cùng nhau đưa đến nhà hắn.
Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ, thằng nhóc này không khóc không la, mẹ hắn mắng lão sư hại và mất chồng, hại con bà mất cha...
Khi đó, lão sư cũng rất đau lòng, vẫn là đứa nhỏ này sau đó chạy theo, nói rằng, lớn lên, nó cũng muốn thi vào Ma Võ.
Ngươi không biết, lúc rời đi, lão sư cười hài lòng thế nào.
Sau đó, hắn thật sự đến Ma Võ, đáng tiếc, bởi vì thiên phú kém hơn người khác, hắn tu luyện rất chậm, nhưng tính tình lại mạnh mẽ kiên cường, hiếu thắng vô cùng, người khác tu luyện mấy tiếng, hắn tu luyện mấy ngày, không còn khí huyết tu luyện thì luyện chiến pháp, tu luyện bất kể ngày đêm.
Lão sư thương hắn, dạy cho hắn vài bộ chiến pháp, đáng tiếc, lúc đó lão sư cũng bị thương, đa số thời gian cũng đều dưỡng thương, không quá chăm sóc hắn.
Nhưng dù như vậy, thằng nhóc này cũng rất biết ơn, nay lão sư đi rồi, ôi..."
Hoàng Cảnh nhẹ nhàng lắc đầu, hơi thổn thức.
Những năm nay, nhìn thấy quá nhiều chuyện, có một số việc cũng sắp mất cảm giác rồi.
Cha của Tần Phượng Thanh là nhóm học viên cuối cùng của lão hiệu trưởng. Cha của Tần Phượng Thanh không lớn lắm, nếu còn sống cũng không hơn 50 tuổi.
Nhưng hơn 10 năm trước, cha hắn đã hy sinh ở địa quật.
Nếu còn sống, có lẽ thành tựu bây giờ không kém gì so với Đường Phong, có thể còn cao hơn.
Phương Bình cũng biết chuyện của Tần Phượng Thanh, biết cha hắn hy sinh ở địa quật, nhưng Phương Bình vẫn cười nói: "Chăm sóc, nhất định phải chăm sóc chứ, ngài cứ yên tâm!"
Phương Bình nhấn mạnh hai chữ "chăm sóc".
Cái tên này, hành vi phóng đãng như vậy, quên mình họ gì rồi ư, Phương Bình cảm thấy mình cần phải dạy hắn làm người nên như thế nào.
Còn việc đồng tình thương hại... Tần Phượng Thanh không cần người khác thương hại.
Tên này, càng kém càng hăng, không bao giờ chịu thua, đây cũng là ưu điểm của Tần Phượng Thanh. Hoặc nên nói, hắn không muốn thua chị kém em, sợ bị người ta đánh chết.
Hắn cùng Vương Kim Dương giao thủ một lần, trọng thương!
Trong khi những người khác chán chường ủ rũ, chỉ có hắn, võ giả một lần tôi cốt, cố gắng tiến lên, trong thời gian ngắn đã lên được cấp ba. Có thể thấy được, Tần Phượng Thanh không cần gì khác ngoài áp lực, phải là áp lực lớn đến mức không thể nào sánh được.
Mà hắn rất khó bị áp lực đè xỉu.
Phương Bình cảm thấy, cần phải cho hắn một chút áp lực rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận