Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3087: Không Cô Đơn

Chương 3087: Không Cô ĐơnChương 3087: Không Cô Đơn
Phương Bình cười nói: "Sao vậy? Chữ xấu quá hả?"
Mọi người cạn lời, bọn họ có nói chữ xấu sao?
Lưu Phá Lỗ cảm thán một câu, bỗng giơ ngón cái lên, cười nói: "Khá lắm!"
Phương Bình, thần thoại.
Một vị võ giả phá vỡ nhiều thần thoại truyền kỳ, cường giả thời Thượng Cổ cũng phải run rẩy dưới đao của hắn. Hoàng Giả trong truyền thuyết cũng phải chịu thiệt trong tay hắn.
Nhân tộc, ai không kiêu ngạo vì Phương Bình?
Tam Giới đều run rẩy khi nghe đến tên Phương Bình!
Mà Phương Bình, đến từ Ma VõI
Thời gian qua, đại chiến không ngừng, nhưng mọi người cũng có thu hoạch lớn.
Trước đây, một số người trong Ma Võ cảm thấy không quen lắm. Phương Bình mạnh mẽ là thật, nhưng trước đó, Phương Bình là bạn học, là học trò của họ, họ cảm thấy chuyện này có phần không chân thực.
Phương Bình nở nụ cười, nhìn mọi người trước mặt, không ít cấp chín, nhiều người đã lên cấp chín.
Hắn chính là một truyên thuyết!
Nhưng lúc này đây, không còn cảm giác đó nữa.
Thanh niên có Trần Vân Hi, Triệu Tuyết Mai, Tạ Lỗi, Trương Ngữ, ... đều đã cấp chín. Phó Xương Đỉnh chậm hơn bọn họ một chút, cũng đã cấp tám. Dương Tiểu Mạn, Triệu Lỗi, đều đã cấp tám.
Giờ khắc này, không ai cảm thấy Phương Bình làm Nhân Vương là chuyện sai trái, hắn chính là Nhân Vương, là kiêu ngạo của Nhân tộc, là vinh quang của Nhân tộc!
Cuồng Sư Đường Phong, Võ Vô Địch Lữ Phượng Nhu, vừa vào cấp chín, một ngày đã đi được mấy trăm mét.
Ma Võ hiện nay e là có hơn 500 võ giả cao cấp, cấp bảy cấp tám không ít, nhiêu vị đạo sư ngày xưa đã thành võ giả cao cấp.
Ma Võ ngày càng lớn mạnh, cũng hoạt động sôi nổi khắp nơi. Không chỉ vậy, Ma Võ còn có hy vọng đào tạo ra mấy vị cường giả tuyệt đỉnh.
Võ giả cao cấp xuất hiện tâng tầng lớp lớp.
Quân đoàn Ma Võ cũng là quân đoàn mạnh nhất trong những quân đoàn của Nhân tộc. Độ tuổi trung bình chỉ khoảng 25, nhưng đã đánh tan cường quân địa quật mấy lần, trong đó có cả quân Thiên Đình, đại quân Yêu Hoàng.
Phương Bình nhìn nhóm người ở Ma Võ, trong lòng bùi ngùi không thôi.
Ma Võ là nơi hắn dồn nhiều tâm huyết, Ma Võ cũng không khiến hắn thất vọng, mỗi lần chiến đấu là mỗi lần thăng hoai
Triệu Tuyết Mai của thế hệ trẻ cũng ngày càng mạnh, bản nguyên tiến bộ nhanh chóng.
Đôi mắt các đạo sư và học sinh nhuốm vẻ phong trần, họ không còn là nhóm người Ma Võ trước kia nữa. Nửa năm qua, chinh chiến không ngừng, bây giờ, mỗi người đều là lão tướng sa trường.
Nếu là đám người này, thầy trò Ma Võ không quá thân, nhưng có một người, rất quen thuộc với bọn họ.
Lão Vương còn đỡ. Trước đó Ma Võ sát nhập với trường quân đội Đệ Nhất, nơi Diêu Thành Quân theo học. Nam Vân Bình lúc này cũng ở đây, nghe vậy, bà hơi buồn.
Tuy Vương Kim Dương không phải là học viên của Ma Võ, nhưng nhiều lân hợp tác với Phương Bình, thường đến Ma Võ.
Nghe vậy, có vài người bỗng hơi buồn buồn.
Sau lần đại chiến lần trước, Diêu Thành Quân xuất hiện lôi kéo Lâm Hải, sau đó mất tích, không biết bây giờ ra Sao rồi.
Nhìn một hồi, Phương Bình bỗng than thở: "Đám người lão Vương bôn ba tứ phương, nỗ lực tăng cao thực lực, không biết bây giờ họ sao rồi."
Đường Phong lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc thì thằng nhóc thối Tân Phượng Thanh đã đi đâu?"
Tân Phượng Thanh! Một trong những thiên kiêu của Ma Võ, đã mất tích rất lâu rồi.
Lần trước Phương Bình còn biết hắn đi theo Hồng Vũ, sau đó, Hồng Vũ vào Thiên Phần giả, thế là mất luôn tin tức của Tần Phượng Thanh.
Nhắc đến Tần Phượng Thanh, tâm tình của mọi người phức tạp. Đám người Trương Ngữ khá thân với Tần Phượng Thanh. Lão Lý cũng thế, cha của Tần Phượng Thanh là đồng môn của lão Lý, đồng môn chính tông, ông là lão sư, ông xem Tân Phượng Thanh xem như cháu mình.
Nhưng sau lần gặp ở Đế Phần, Tân Phượng Thanh rời khỏi Nhân Gian, không còn trở lại nữa. Đại chiến liên tục nổ ra, nhưng không thấy thằng nhóc liều mạng ngày xưa dám đánh dám giết nữa rồi.
Mất tích! Có lẽ... Đã chết.
Không ai biết hắn còn sống hay đã chết. Tam Giới rất lớn, Cấm Ky Hải rộng lớn vô biên, dù là cường giả sơ võ cũng chỉ chiếm một góc nhỏ trên biển.
Nếu tiến vào Cấm Ky Hải, khó mà tìm ra tung tích của một vị cấp chín.
Phương Bình cười nói: "Ai biết hắn đi đâu, nhiều khi chó ngáp phải ruồi, được Hoàng Giả xem trọng, thu làm đồ đệ rồi thì sao! Mặc kệ hắn đi, hắn mạnh lên trở về trợ chiến thì tốt, nếu không, có về hay không cũng như nhau."
Đường Phong muốn nói lại thôi, cũng không biết ông muốn nói cái gì.
Phương Bình không tiếp tục đề tài này, nhìn về phía mọi người, cười nói: "Ma Võ nay có không ít cấp chín, nhưng trừ lão Ngô vào tuyệt đỉnh, hình như các thầy cô buông lỏng quá rồi... Không ai bước vào tuyệt đỉnh."
"..." Mọi người cười khổ, nào có đơn giản như vậy!
Nửa năm trước, cường giả tuyệt đỉnh còn được xưng là cường giả vô địch. Trăm năm qua, trừ mấy năm gần đây, thì mấy chục năm trước, có bao nhiêu người đột phá tuyệt đỉnh? Hiện tại tốt hơn trước nhiều, tài nguyên dồi dào, đại đạo cũng dễ đi hơn, nhưng muốn bước vào cảnh giới tuyệt đỉnh, không phải là chuyện một sớm một chiều.
Vừa nói xong, một bóng người lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Phương Bình nở nụ cười, nói nhanh: "Không mời mà tới, hẳn là gian tết"
Âm ầm! Hắn đánh ra một quyền!
Bóng người xuất hiện giơ tay ngăn cản, nhưng cảm nhận được áp lực, đối phương không chống đối, trực tiếp rút lui một bước, quát lớn: "Lúc nào rồi mà còn hồ đồ!"
Trương Đào cau mày, quát lớn: "Ngươi là Nhân Vương của Nhân tộc, lãnh tụ chinh chiến nơi sa trường! Thế mà lại như một đứa con nít chưa lớn, vô duyên vô cớ ra tay, nhiều người nhìn như vậy, không tự cảm thấy mình thiếu thận trọng hay sao?"
"Thanh niên đúng là thanh niên, thực lực có mạnh đến mấy cũng vẫn bộp chộp!"
"Hơn nữa, khí huyết tu ra không dễ, dư khí huyết quá thì đi diệt trừ kẻ địch đi. Ngươi chẳng lẽ không biết năm xưa Nhân tộc không có tài nguyên, vì giết địch mà một cal khí huyết cũng phải tối đa hóa lợi ích mới dùng!"
"Tuy hoàn cảnh bây giờ đã tốt hơn nhiều, cũng có điều kiện hơn, nhưng phải nhớ kỹ cực khổ trước đây. Trước tuy khổ, nhưng đã tôi luyện được nhiều người. Võ giả Nhân tộc, võ giả lớn tuổi đều có khả năng khống chế sức mạnh cao, nhưng đời các ngươi thì kém xa."
"Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ chuyện các ngươi không biết tiết kiệm, không biết tối đa hóa lợi ích mà vận dụng..."
Trương Đào thao thao bất tuyệt, nói không ngừng.
Đám người Ma Võ xấu hổ không thôi. Bộ trưởng nói đúng. Bọn họ đã quên khổ cực năm xưa.
Năm xưa, 1 cal khí huyết phải dùng tiết kiệm, đến khi giết địch mới lấy ra xài, đâu có lãng phí như bây giờ.
"..." Phương Bình vô cùng mệt mỏi.
Lão Trương đúng là nham hiểm!
Hắn vừa mới ra quyền, lão Trương đã cảm nhận được áp lực, không tiếp chiêu mà trực tiếp lui tránh, sau đó nói đạo lý, hắn không phản bác được!
Biết nói gì giờ? Lão Trương tránh né hết rồi!
Trương Đào nghiêm mặt, nghiêm túc quát Phương Bình vài câu. Rất ra dáng Bộ trưởng.
Quát xong, lão Trương mặc kệ hắn, chắp hai tay sau lưng, nhìn mọi người, nói: "Đến cấp chín, nên tập trung tu luyện để đột phá tuyệt đỉnh! Ta đã thương lượng với mấy vị Thiên Vương khác, hỏi thăm chuyện có thể nhanh chóng thăng cấp tuyệt đỉnh hay không..."
Trương Đào ngừng một chút nói: "Vẫn có cách! Cường giả bản nguyên mạnh mẽ cưỡng chế giúp võ giả cấp chín mở bản nguyên. Chuyện này, ta đã hỏi Lý tiền bối, ý của ông ấy là, có thể, nhưng không đáng!"
Nghe vậy, Phương Bình bất giác nhìn Trương Đào.
Trương Đào trầm giọng nói: 'Không đáng! Ngươi phải hiểu, giúp một võ giả cấp chín mở đại đạo cần tiêu hao rất nhiều thứ, khí bản nguyên, lực lượng tinh thần, thậm chí là lực lượng sinh mệnh!
Như Ma Đế trước khi tịch diệt, đã giúp Công Vũ Tử mở ra đại đạo, tiêu hao bản thân, dùng hết tất cả sức mạnh bình sinh, mới giúp Công Vũ Tử mở đại đạo.
Đương nhiên, khi đó, Công Vũ Tử đã là Đế Tôn, thực lực cực mạnh.
Cấp chín và Đế Tôn có chênh lệch rất lớn. Giúp cấp chín mở đại đạo không cần tốn công sức như vậy, nhưng đối với võ giả cấp Thiên Vương mà nói, tiêu hao những thứ này để bồi dưỡng một vị tuyệt đỉnh, không đáng..."
Phương Bình lên tiếng: "Nếu có thể hỗ trợ, ta cảm thấy cũng không có gì, chúng ta không thiếu tài nguyên như khí bản nguyên. Trước đó Hoàng Giả bồi thường không ít, ta cũng có nhiêu. Về phần lực lượng sinh mệnh... Vật chất bất diệt có thể bổ sung mà phải không?
Nếu không thể, có thể dùng tinh hoa sinh mệnh, chẳng phải chúng ta có Thiên Mộc tiền bối ở đây sao?
Ta cung cấp cho Thiên Mộc tiền bối khí bản nguyên hoặc bảo vật tương đương, để tiền bối tinh luyện ra thêm tinh hoa sinh mệnh. Tinh hoa sinh mệnh của cường giả cấp thánh có thể bổ sung lực lượng sinh mệnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận