Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1545

Phương Bình cũng mặc kệ, tiếp tục nói: "Việc này trước không nói đến, lần này ta đến Giới Vực, tiêu diệt được hai cấp chín, đến Tử Cấm địa quật, tiêu diệt được một đám cấp cao, ngươi tự xem mà làm."
Ánh mắt Tần Phượng Thanh chớp mắt sáng choang, lập tức tươi cười nói: "Yên tâm, sẽ làm ổn thỏa!"
"Cứ như vậy đi, còn chuyện năng lượng lỏng, chờ ta đi ra rồi tính!"
Bỏ lại lời này, Phương Bình khoanh chân ngồi tu luyện.
Bên ngoài, Trương Đào đơ người mấy giây, lập tức đóng kín gian nhà.
Đậu xanh, không ngờ ngươi gọi Tần Phượng Thanh vào là vì chuyện này? Làm ta tưởng ngươi có chuyện quan trọng gì muốn bàn giao chứ!
Trương Đào hừ một tiếng, mặc kệ hắn, tiện tay ném gian nhà tinh thần ra ngoài, mở miệng nói: "Mang về Ma Võ, tìm hầm ngầm nào đó mà chôn xuống, đừng để người khác nhìn thấy quá trình tu luyện của bọn họ!"
"..."
Mọi người dở khóc dở cười, Lý Chấn lắc đầu, trực tiếp biến mất.
Chướng khí mù mịt!
Bộ Giáo Dục to lớn ngày càng có nhiều chướng khí, từ trên xuống dưới, không ai đứng đắn.
...
Ngày 21 tháng 9, Phương Bình rời đi Ma Võ.
Ngày 23 tháng 9, Phương Bình trở về Ma Võ.
Cả đi lẫn về, chỉ tốn ba ngày.
Lúc Phương Bình trở về, nhìn thấy có không ít người, Lữ Phượng Nhu nổi lòng chơi ác, bà nâng căn nhà trong suốt lên cao, xoay vài vòng quanh bầu trời Ma Võ.
Nhưng rất nhanh, Lữ Phượng Nhu phát hiện mình cả nghĩ quá rồi.
Trong nhà tinh thần, Phương Bình và lão Lý ra dáng vẻ cao nhân đắc đạo, kim thân lấp lóe, hai tay chắp sau lưng, đứng trên cao nhìn xuống dưới, gương mặt mang nỗi lo âu nhàn nhạt, nhìn kiểu gì cũng như lãnh tụ đang lo buồn thương nước thương dân mà không ai hiểu nỗi lòng của mình.
Bên ngoài, Tần Phượng Thanh rống to: "Phương hiệu trưởng xuất chinh, đại thắng trở về! Tiêu diệt hai cấp chín, vô số cao cấp! Lý viện trưởng tiêu diệt hai cấp chín, thể hiện uy danh Ma Võ chúng ta!
Chúc mừng Ma Võ!
Chúc mừng Tông sư!"
Phía dưới, đạo sư và đám học sinh đều chấn động tột đỉnh.
Hai vị Tông sư Ma Võ tiêu diệt được bốn vị cấp chín?
Nhưng mọi người cũng biết, chuyện như vậy, sẽ không ai dám báo chiến công giả.
Ngay sau đó, phía dưới, vô số thầy trò cao giọng hoan hô.
"Chúc mừng Ma Võ!"
"Chúc mừng Phương hiệu trưởng!"
"Chúc mừng Lý viện trưởng!"
Trong phòng tinh thần, Phương Bình và Lý Trường Sinh thật ra không nghe được người bên ngoài nói gì, nhưng lúc này vẫn khẽ gật đầu, nở nụ cười.
Tuy có một số người cảm thấy kỳ lạ, vì sao hai người lại ở trong căn phòng thủy tinh kia, nhưng cường giả có sở thích riêng của cường giả, mọi người cũng không hỏi han gì.
...
"Haiz!"
Một bên, Đường Phong thở dài, liếc nhìn Lữ Phượng Nhu. Ngươi nên chấp nhận số phận đi!
Học trò của ngươi biết diễn hơn ngươi nhiều, hắn đã sớm an bài xong, dù không nghe được, không nói được, nhưng vẫn có thể diễn hết sức tự nhiên. Hơn nữa, bên cạnh chúng ta còn có một vai phụ, nào có dễ dàng bị mất mặt như vậy.
Lữ Phượng Nhu cạn lời không nói, bà liếc mắt nhìn hai người trong phòng thủy tinh, một lát mới nói: "Nếu phía dưới không phải là tiếng hoan hô, mà là tiếng mắng người, hai tên này lại cười vui vẻ không biết gì, chắc là thú vị lắm ha?"
Nói xong, Lữ Phượng Nhu nhìn về phía Tần Phượng Thanh, cười nói: "Tần Phượng Thanh, nào, ngươi mắng bọn họ một câu ta nghe thử xem!"
Tần Phượng Thanh không có phản ứng.
Ta không làm!
Có mắng cũng phải chờ lúc không ai biết, bây giờ còn có rất nhiều người ở đây.
"Nào, mắng vài câu nghe một chút, chúng ta sẽ không mật báo."
Tần Phượng Thanh trợn trắng mắt, ta không ngốc, ta sẽ không làm.
Hắn không làm, Lý Hàn Tùng lại cười phá lên, lớn tiếng nói: "Phương Bình, ngươi thiếu ta 10 thanh thần binh cấp chín, khi nào trả đây?"
Nói xong, Lý Hàn Tùng vẫy vẫy tay với Phương Bình, thấy hắn nhìn mình, chỉ chỉ xuống phía dưới, lớn tiếng nói: "Phương Bình thiếu ta 10 thanh thần binh cấp chín, khi nào có thì trả cũng không muộn!"
Trong phòng thủy tinh, Phương Bình cười gật đầu, lại gật đầu với mọi người, xem như mình đã nghe được.
"Lý viện trường, ngài thiếu ta 500 cân tinh hoa sinh mệnh, khi nào dư giả nhớ trả lại ta sớm chút nhé!"
Lý Hàn Tùng chỉ chỉ lão Lý, lão Lý cũng cười gật gù, nở nụ cười.
Ngoài phòng thủy tinh, tất cả mọi người kinh ngạc ngây người.
Mấy người Lữ Phượng Nhu cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Hàn Tùng! Được đó, tên Đầu Sắt này biết cách bẫy người rồi!
Không chỉ là bẫy người, cái tên này đang cầm cái gì trong tay thế kia?
Lý Hàn Tùng nhe răng trợn mắt cười cười, không có gì, thuận tay cầm máy quay phim mà thôi. Quay lại cảnh mọi người vui mừng đại thắng trở về.
Lý Hàn Tùng không nói lời nào, nâng máy quay phim, cố ý chạy đến trước mặt Phương Bình, lại lớn tiếng nói: "Phương Bình, chụp tấm ảnh lưu niệm, chụp chung nào, thiếu ta 10 thanh thần binh cấp chín, ta không vội đòi!"
Nói xong, ra hiệu Phương Bình diễn tâm trạng.
Phương Bình giống như hiểu ý này, nhanh chóng chắp tay sau lưng, gương mặt cười nhu hòa, ánh mắt hơi nhuốm màu tang thương, nhìn vào máy quay.
"Quyết định vậy nhá!"
Lý Hàn Tùng rất hài lòng, vui vẻ nói.
Phương Bình mỗi ngày lừa người khác, lần này rốt cuộc bị mình hãm hại rồi!
Nhìn xem, trước mắt thầy trò Ma Võ bao người, hắn đã thừa nhận thiếu mình 10 thanh thần binh cấp chín, lão Lý cũng vậy.
Hơn nữa, còn có video làm chứng! Chờ có cơ hội, mình cũng muốn đòi nợ.
Lý Hàn Tùng cảm thấy, cảm giác bẫy người thật tuyệt.
Đứng bên cạnh, Tần Phượng Thanh xem thường, đồ đần!
Chờ chết đi!
Chờ Phương Bình đi ra, hắn không đánh chết ngươi mới lạ đó.
Chỉ nói sướng miệng mà thôi, có lợi gì đâu.
Nghĩ những điều này, Tần Phượng Thanh vẫy tay với Phương Bình, làm động tác diệt khẩu, chỉ vào Lý Hàn Tùng.
...
Trong phòng thủy tinh.
Phương Bình vẫn nở nụ cười, nhưng nói với lão Lý: "Lão sư, khi nào ra ngoài, chúng ta đánh chết Lý Hàn Tùng!"
"Được!"
"Ngài cảm thấy hắn sẽ nói cái gì?"
Lão Lý chẳng muốn đoán, nếu ra ngoài được, mặc kệ hắn nói cái gì, trước hết cứ nhào vào đánh hắn một trận tơi bời trước rồi tính, nghĩ nhiều làm gì.
Ngoài miệng thì nói sẽ đánh chết Lý Hàn Tùng, nhưng hai người vẫn tươi cười với Lý Hàn Tùng.
Trước tiên khiến hắn yên tâm đã, để hắn khỏi chạy.
Tên này có chỗ đi chỗ về, Kinh Võ vẫn đang chờ đón hắn đây, nếu để hắn chạy thì không dễ xử lý.
Phương Bình không nghĩ về chuyện này nữa, nhìn Lữ Phượng Nhu mang gian nhà này bay về phía khu Nam, hắn phất phất tay với các thầy trò, tiếp tục tươi cười.
Vừa hạ xuống khu Nam, Phương Bình vừa kiểm tra điểm tài phú của mình.
Hắn cũng không phải vào Tử Cấm địa quật ra sức mà không thu hoạch.
Một gốc yêu thực cấp chín, một thanh thần binh cấp chín, gần trăm cân tinh hoa sinh mệnh, đây chính là thu hoạch của Phương Bình.
Những thứ đồ này gộp lại, giá trị cũng hẳn là tầm 450 tỷ.
Tài phú: 203 triệu điểm
Khí huyết: 19000 cal (21300 cal)
Tinh thần: 2200 hz (2324 hz)
Lực lượng phá diệt: ?? (??)
Tôi cốt: 177 khối (100%), 29 khối (90%)
Không gian chứa đồ: 1000 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 1 điểm/phút (+)
Mô phỏng khí tức: 10 điểm/phút (+)
Điểm tài phú lại lần nữa đột phá trên 200 triệu điểm.
Nhìn xong số liệu, Phương Bình lại nhìn tình hình ở trường học, hơi nhíu mày nói: "Thiếu đi nhiều người quá, hình như em gái ta và nhóm người Trần Vân Hi không có ở trường."
Lão Lý nhẹ giọng nói: "Nếu bước lên con đường võ đạo thì đừng lo nghĩ nhiều như vậy. Nếu quản thúc ngươi từ lúc ngươi mới cấp một, ngươi có thể có thành tựu được như bây giờ không?
Chăm lo bảo vệ một cách hợp lý là đúng, nhưng vẫn cần phải rèn luyện đó đây.
Bây giờ, cao cấp có công pháp tu luyện lực lượng tinh thần, để bọn họ sớm ngày đột phá cấp cao, đến lúc đại chiến nổ ra, ít nhất cũng có thực lực tự bảo vệ mình.
E là không còn bao lâu nữa sẽ nổ ra cuộc chiến toàn diện, ngươi không thể vẫn luôn bảo vệ bọn họ..."
Nói đến đây, lão Lý như nhớ ra cái gì, nói: "Hơn nữa, ngươi tốt nhất đừng ở cùng bọn họ, làm như vậy không phải bảo vệ, mà là muốn mạng tụi nó. Tình huống của ngươi như thế nào, ngươi tự biết, tốt nhất đừng thừa nhận ngươi có quan hệ gì với mấy đứa nó."
Phương Bình cạn lời, ngài đã nói như vậy, ta còn có thể nói cái gì?
108 ngoại vực đều truy nã Phương Bình, một khi tin tức em gái hắn tiến vào địa quật bị đối phương biết được, Phương Bình cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận