Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2919: Tự Cứu (2)

Chương 2919: Tự Cứu (2)Chương 2919: Tự Cứu (2)
"Chế tạo thần khí? Ngươi có nguyên liệu?"
"Mắc mớ gì tới ngươi!" Người đàn ông trung niên chửi mát: "Không có nguyên liệu thì sao? Lão già kia dám không chế tạo thần khí cho ta sao? Không chế tạo, ta giết hắn. Đúng lúc, ta không cần chế tạo, cướp được cái nào hay cái đói"
Cô gái không nói gì, đây chính là phong cách làm việc của người này.
Nếu đối phương nói không giết mèo, cô gái cũng không nói gì nữa, xoay người đánh tan hư không, biến mất tại chỗ.
Người đàn ông trung niên chửi mát một trận, hơi bực bội trong người. Nếu không phải cảm thấy sẽ gặp chuyện phiền toái, thì mình đã đánh chết cô gái kia rồi!
Ngay sau đó, người đàn ông bước ra một bước, lập tức tiến vào một đường nối.
Không ai phát hiện!
Lúc này, đường nối hơi rung lên, người đàn ông trung niên giãm châm một cái, đường nối ngừng rung.
Chú Thần Sứ ngây người nửa ngày, suy nghĩ một chút, nói: "Lão phu thiếu nguyên liệu chế tạo, mấy năm qua đã dùng hết rồi. Ngươi đến đạo trường Linh Hoàng, nhìn thấy một lão già trông có vẻ hèn mọn, đánh chết lão cho ta, rút xương lão đến, ta giúp ngươi chế tạo thần khít"
Người đàn ông không thèm để ý, hỏi: "Ngươi chính là Chú Thần Sứ?"
"Ồ, nhận ra ta? Không tệ không tệ!" Người đàn ông trung niên cười lớn: "Đúng lúc lắm, ta cũng không cần mất công đi tìm ngươi, đi, chế tạo cho ta một bộ thần khí áo giáp, một thanh thần khí trường đao, đúng rồi, áo giáp không được kém hơn áo giáp của Bá Thiên Đế, trường đao cũng phải sắc bén hơn Tây Hoàng Đao mới được!"
"Loạn?"
Không có người, nhưng lực lượng tinh thần đến.
”.. Im lặng như tờ.
Song, có một luông lực lượng tinh thần vô cùng mạnh mẽ lao đến.
"Ngươi nói thế là sai rồi!" Chú Thần Sứ ngưng tụ hình thể, cười nói: "Ta thiếu nguyên liệu thật, nếu không thì đã sớm chế tạo thần khí rồi! Lão phu hiện tại đang bị nhốt, không thể thoát vây, không thể tự thu thập nguyên liệu. Ngươi đi đi, đánh chết càng nhiều người, càng thu được nhiều nguyên liệu, thần khí chế tạo ra cũng sẽ càng mạnh."
"Trấn Thiên Vương, một lão già rất hung hăng, trừ lão, ngươi muốn đánh chết Thiên Vương khác cũng được, rút xương mang về là được, đương nhiên, xương của cường giả phá bảy là tốt nhất, xương cường giả phá sáu không đủ độ bền bỉ."
"Ngươi doạ ta?"
"Lão già hèn mọn? Ai?"
Chú Thần Sứ vẫn cười, tuy rằng rất muốn đánh chết thằng nhãi con này, nhưng thằng nhãi con này không yếu, đầu óc lại có vấn đề, gặp người nào cũng dám cắn, đánh một trận với hắn không có ý nghĩa.
"Ngươi muốn rèn đúc thần khí, lão phu không có nguyên liệu, không thu phí chế tạo, ngươi có năng lực thì đưa nguyên liệu đây, lão phu sẽ giúp ngươi chế tạo. Không có năng lực thì hết cách rồi, lão phu cũng không cách nào bỗng dưng chế tạo thần khí..."
Người đàn ông trung niên theo nhìn ông lão một hồi, vuốt cằm, chần chờ nói: "Rút xương ngươi ra, ngươi còn có thể chế tạo thần khí sao?" Người đàn ông trung niên cau mày, một lát sau, trừng mắt nhìn Chú Thần Sứ: "Lão già nhà ngươi không lương thiện gì cảt"
"Lão phu không có thực lực đó, dù rút xương ra chế tạo cũng không chế tạo được thần khí, hay là ngươi bẻ vài cái xương sườn ra đây..."
Người đàn ông trung niên còn chưa hỏi xong, hắn vồ vào không khí, ngay sau đó, Chú Thần Khí bị kéo lại, người đàn ông cũng không quan tâm nhiều, hỏi: "Ngươi nói xem... nếu có Ngọc cốt, có thể chế tạo thần khí tốt hơn hay không?”
"Tùy ngươi! Ngươi tự tìm vị trí của Thiên Phần giả đi, không vào được thì mai phục ở chỗ lối ra ấy, thấy ai mạnh đi ra ngoài thì đánh chết kẻ đó, đảm bảo có thể chế tạo vài thanh thần khí. Nếu không có chuyện gì thì lão phu đi đây!"
Chú Thần Sứ đau đầu, sao tên điên này lại đi ra ngoài được hay vậy, lúc thân triêu Địa Hoàng thành lập, không phải tên điên này đã biến mất rồi sao? Còn tưởng hắn bị nhốt ở đâu đó chứ, ai ngờ lại đi ra nhanh như vậy.
Vì sao ta phải tự rút xương mình để tạo thần khí? Ta bị khùng hay gì?
Nói xong lời này, Chú Thần Sứ lập tức biến mất.
"Ngươi nghĩ ta bị điên chắc?" Người đàn ông trung niên trào phúng, bệnh thần kinhI
"Đương nhiên!"
"Vậy sao?" Người đàn ông trung niên đăm chiêu, lại hỏi: "Vị ở đại lục Thánh Võ, có ngọc cốt sao?"
"Đại lục Thánh Võ..." Chú Thần Sứ cân nhắc nói: "Hẳn là có! Năm đó Hỏa Thần bị tên cho mèo ăn đánh chết, tên kia kế thừa đạo của sư phụ hắn, dưới tình huống mấy vị sư huynh đệ tranh cướp, hình như đã thành công rèn ngọc cốt, cuối cùng giành thắng lợi, mở ra phe Thánh Võ..."
"Thực lực của hắn đại khái ở mức nào?"
"E là phá bảy..."
"Phá bảy!" Người đàn ông trung niên sờ cằm suy nghĩ.
Nếu là phá bảy, bình thường chắc chắn là có ngọc cốt. Không có ngọc cốt, bình thường cũng không phá bảy được.
Đương nhiên, mỗi phe phái khác nhau, cường giả không đi đạo nhục thân thì khó mà phán đoán. Nhưng không phải Loạn không biết về đại lục Thánh Võ, nơi đó, hình như là đi đạo nhục thân.
Nghĩ tới đây, người đàn ông trung niên lại nói: "Ngươi có nghĩ là mấy lão già đi đạo bản nguyên cũng có người rèn được ngọc cốt không? Ngọc cốt rèn từ đạo bảo nguyên có phải có chất lượng tốt hơn sơ võ hay không?"
"Đương nhiên rồi. Sơ võ rèn ngọc cốt đơn giản hơn đạo bản nguyên. Đạo bản nguyên rèn ngọc cốt, bình thường phá tám mới có, Hồng Khôn có thể rèn thành công, đương nhiên, Trấn Hải Sứ hình như cũng đã thành công..."
"Hơi bị lợi hại đấy nhỉ..."
Người đàn ông trung niên rơi vào trầm tư, trong tay còn đang cầm phân thân của Chú Thần Sứ, xoa nắn một phen, tiện tay thả lão ra, xoay người đi về phía đường nối, vừa đi vừa nói: "Vậy ta đi xem xem sao, cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng ta không biết kế của ngươi...
Tóm lại, ta cầm xương về, ngươi phải nhanh chóng chế tạo thần khí cho ta, để ta còn chuẩn bị tranh bá Tam Giới!
Chờ ta thành Đế thành Hoàng, sau đó sẽ trọng dụng ngươi, để ngươi chuyên tâ, rèn thần khí, có thấy vinh hạnh không?”
"Vô cùng vinh hạnh!" Chú Thần Sứ cười cười, nhìn hắn rời đi.
Chờ hắn đi rồi, lão bỗng nhiên mắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận