Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1198

Phương Bình không nghĩ nhiều về thành Thiên Môn nữa, đến khi gọi điện thoại mới biết Ngô Khuê Sơn vẫn chưa xuất quan. Vì khi đột phá, kiếm khí của ông ngút trời, mọi người mới biết là ông đột phá, nhưng Ngô Khuê Sơn không xuất quan, vẫn đang tu luyện.
"Lại một người sử dụng kiếm!"
Mãi đến lúc này, Phương Bình mới nhớ ra, Ngô Khuê Sơn cũng sử dụng kiếm, nhất thời, không nhịn được nhớ đến Phủ Vương - nhân vật này quá kiêu ngạo, năm xưa tự xưng là Kiếm Vương! Bởi vậy, Ngô Xuyên không đánh ông thì đánh ai!
Cường giả sử dụng kiếm quá nhiều, Ma Võ có lão hiệu trưởng, Ngô Khuê Sơn, Lý Trường Sinh. Ngô Xuyên cũng dùng kiếm, Quân bộ Lý Đức Dũng, cả Lý Chấn cũng dùng kiếm.
Cường giả dùng đao thì không nhiều như vậy.
Tự xưng Kiếm Vương, dũng khí thật lớn.
"Cũng khó nói... Nếu năm đó Phủ Vương chịu nổi áp lực, vẫn dùng kiếm, vẫn xưng vương, có lẽ sẽ không ngã xuống..."
Phương Bình đột nhiên nghĩ vậy, có lẽ, bản thân mình cũng nên cho mình một chút áp lực. Hay là, tự xưng là Đao Vương Phương Bình? Không, Đao Đế?
Đến lúc đó, liệu có cường giả dùng đao nào chạy đến đánh mình không ta?
Nghĩ thì nghĩ, hiện tại Phương Bình không có tâm tư làm chuyện này, hỏi thăm chuyện ở trường một lát, nhanh chóng cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Phương Bình nhìn năm thanh thần binh trước mặt mình, nhất thời hơi bất đắc dĩ, những thứ này... hết ngày hôm nay thì không còn là của mình nữa rồi!
"Lão Trương ít nhiều cũng phải ra tay giúp đỡ mình mới được, mình muốn rèn một thanh thần binh thuộc về mình, Bình Loạn Đao đã hư rồi, có lẽ mình nên rèn ba thanh thần binh còn lại thành một thể, luyện hóa thành thần binh của mình?"
Phương Bình từng nghĩ luyện chế hai thanh thần binh, nhưng đó là vì trước đây thực lực không đủ. Lão Trương là cường giả tuyệt đỉnh, luyện chế cho mình một thanh thần binh cấp tám không khó chứ?
Trong thi đấu, khi sử dụng thần binh, có mãnh hổ gầm, đó là dấu hiệu thức tỉnh, nhưng đó không phải là thần binh của mình, Phương Bình căn bản không thể phát huy được công hiệu của thần binh, mà chỉ xem đó là binh khí hợp kim dùng để chém người thôi.
Đà Mạn cũng vậy, thần binh của hắn không phải do chính hắn luyện, nếu không, hẳn là càng mạnh mẽ.
Nhưng dù như vậy, thần binh rời khỏi tay Đà Mạn mà vẫn có thể đấu với vật hóa hình của Phương Bình, có thể thấy thần binh giúp tăng chiến lực khá lớn.
"Làm một thanh thần binh cấp tám, lại làm thêm một thanh thần binh cấp bảy để sử dụng hằng ngày, thần binh cấp tám giấu trong cửa khí huyết để nuôi... Ừm, nên vậy!"
Phương Bình tính toán một thoáng, đưa ra quyết định.
Có lẽ, mặt trời máu của vật hóa hình nên dùng làm chủ thể của thần binh, như vậy, người khác sẽ không dễ gì đánh tan.
Căn phòng nhỏ là hạt nhân vật hóa hình kia, có lẽ cũng cần một thanh thần binh mạnh mẽ trấn áp.
Càng nghĩ càng thấy mình là một con đỗ nghèo khỉ, đã nghèo như vậy mà lão Trương còn hố của mình năm thanh thần binh... Thật quá đáng!
...
Bộ Giáo Dục.
Đây là lần đầu tiên Phương Bình đến Bộ Giáo Dục, một trong bộ phận hành chính trọng yếu nhất của Hoa Quốc.
Trong ba bộ bốn phủ, Bộ Giáo Dục là hạt nhân cấu thành hệ thống chính phủ Hoa Quốc.
Phương Bình từng nghĩ Bộ Giáo Dục hẳn là cũng tương tự với cơ quan hành chính trước đây của hắn, cho đến khi đến Bộ Giáo Dục, Phương Bình mới biết, khá là khác biệt.
Người trong Bộ Giáo Dục rất bận, bận đến mức Phương Bình bước vào cũng không ai liếc nhìn một cái.
Tương tự, nơi này cũng vô cùng nghiêm ngặt!
Ngoài cổng lớn có bảo vệ, không mặc quân trang mà mặc đồng phục riêng của đội tác chiến Bộ Giáo Dục. Bốn vị bảo vệ cấp bốn, quả là hào phóng! Nếu các vị bảo vệ này về một tỉnh thành bất kỳ, có thể nhậm chức Đề đốc. Nếu các vị bảo vệ này về một tỉnh thành bất kỳ, có thể nhậm chức Đề đốc.
Khi Phương Bình và lão Lý cùng đến, bảo vệ cẩn thận nghiêm túc tra xét thân phận của hai người, trên đường đi vào bên trong, Phương Bình hỏi: "Lão sư, Bộ Giáo Dục... có đội tác chiến riêng hả?"
"Đương nhiên."
Lão Lý cười nói: "Ba bộ bốn phủ đều có cơ cấu tác chiến của riêng mình, đương nhiên, Quân bộ chủ yếu về chiến đấu, cho nên, trong ấn tượng của mọi người, chỉ có Quân bộ đóng giữ địa quật.
Ngươi hẳn phải biết phủ Trấn thủ có sứ thủ thành, thực ra đây chính là cơ cấu tác chiến đối ngoại của phủ Trấn thủ. Sứ thủ thành ở địa quật thật ra cũng thống lĩnh một nhóm võ giả thuộc phủ Trấn thủ và phủ Tổng đốc.
Đương nhiên, bình thường tác chiến ở địa quật, không thể có quá nhiều phe phái, dễ gây hỗn loạn, cho nên một khi xuống địa quật, người của ba bộ bốn phủ đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của quân bộ."
"Vậy trung ương chính phủ..."
"Quân bộ chính là cơ cấu đại diện trực thuộc chính phủ..."
Lão Lý hơi kinh ngạc nhìn Phương Bình, sau đó nói: "Bình thường, chúng ta đều đánh đồng chính phủ và Quân bộ, nhưng nếu nghiêm chỉnh xem xét, trong ba bộ bốn phủ, Quân bộ cao hơn nửa cấp. Quân bộ có quyền truyền quân lệnh cho hai bộ bốn phủ, lúc cần thiết còn có thể thi hành quản lý theo quân. Những bộ ngành khác thì không có quyền nhúng tay vào công việc của Quân bộ, đương nhiên, nếu cường giả tuyệt đỉnh muốn lo chuyện bao đồng thì cũng không ai ngăn được."
Nói xong, lão Lý tiếp tục: "Đơn vị tác chiến của Bộ Giáo Dục gọi là quân Võ An."
Phương Bình lập tức nhíu mày nói: "Tên không may mắn gì hết!"
Lão Lý kinh ngạc: "Lấy võ an dân, đây cũng là tôn chỉ của Bộ Giáo Dục, thiên hạ tập võ, quốc thái dân an..."
Phương Bình nhẹ giọng nói: "Từ xưa đến nay, những người dùng danh hiệu Võ An đều không có kết quả tốt. Bạch Khởi, Lý Mục đều là hào kiệt một thời, nhưng cuối cùng đều..."
Còn chưa dứt lời, đã nghe giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Chết trận địa quật không phải là không có kết quả tốt."
"Hả?"
Phương Bình biến sắc, lập tức quay đầu nói: "Bộ trưởng, ý của ngài là..."
"Võ đạo đứt đoạn, có một số việc biến mất trong lịch sử." Trương Đào sâu xa nói: "Có một số chuyện sử sách ghi lại là hoàn toàn đúng sao? Các ngươi đều biết, địa quật được công khai với võ giả là vào năm 1920. Nhưng trước đó rất lâu đã có địa quật rồi.
Không chỉ như vậy, địa quật bây giờ cũng có một số di tích, ngươi từng đi đến Giới Vực, hẳn ngươi cũng biết một số chuyện, phát hiện được một số manh mối. Từ rất lâu về trước, nhân loại... đã từng hoạt động.
Chúng ta chia lịch sử võ đạo thành bốn, hoặc năm thời đại. Từ gần đến xa, thời đại đầu tiên chính là tân võ đạo thời nay, tính từ 1920 đến bây giờ. Mà thời đại thứ hai, có thể tính về 300 năm trước, 300 năm trước 1920 có thể xem là thời đại thành Trấn Tinh..."
Phương Bình không nhịn được nói: "Thời đại thành Trấn Tinh?"
"Đúng!" Trương Đào lên tiếng trả lời: "Chính là thời đại thành Trấn Tinh, đó là khoảng thời gian thành Trấn Tinh xuất hiện, cho đến năm 1920, toàn quốc phổ cập võ đạo, thời kỳ này, thực ra đều là thời đại của thành Trấn Tinh.
Đương nhiên, thành Trấn Tinh không xuất hiện, ngươi có thể xem thành Trấn Tinh là Đào Hoa Nguyên (1), 300 năm qua, thật ra bọn họ rất ít ra ngoài."
...
(1) Đào Hoa Nguyên: theo mô tả lý tưởng của nhà thơ Đào Tiềm, đây là một nơi tuyệt đẹp, yên bình, biệt lập với thế giới bên ngoài.
...
Trương Đào không nói nhiều về thành Trấn Tinh, tiếp tục nói: "Tiếp theo, khoảng thời gian 300 năm trước đến 1000 năm trước thật ra là khoảng thời gian võ đạo đứt đoạn. Thời đại này, tông phái đứng đầu, chúng ta gọi là thời đại tông phái, nhưng trên thực tế, tông phái lúc này đã xuống dốc rồi.
Khoảng thời gian 700 năm này, tuy tông phái vẫn tồn tại, vẫn thống lĩnh võ đạo, nhưng thực tế, đây là thời đại võ đạo Hoa Quốc suy sụp nhanh nhất.
Thời gian trước 1000 năm trước, chính là thời đại cổ võ..."
Nói đến thời đại cổ võ, Trương Đào trầm ngâm chốc lát: "Ta từng nói có thể chia thành bốn hoặc năm thời đại, là vì chúng ta có phân chia thời đại cổ võ ra, theo tìm hiểu, hẳn cũng có sự khác nhau, phía trước thời đại tông phái, hẳn là thời đại thần tiên. Mà ta cảm thấy, trước thời đại thần tiên mới chân chính là thời đại cổ võ.
Từ ngày võ đạo xuất hiện cho đến khi kết thúc thời đại thần tiên mới thật sự là thời đại cổ võ.
Thời đại thần tiên chẳng qua là một nhóm cường giả cổ xưa lập ra, vì không cam tâm mình không có tiếng tăm gì, nên mới tạo ra một thời kỳ thống trị..."
Trương Đào đơn giản giới thiệu, cười nói: "Ta nói những thứ này chỉ muốn ngươi biết, sử sách ghi chép lại không nhất định là thật. Bạch Khởi, Lý Mục rốt cuộc là tướng lĩnh bình thường hay là cường giả võ đạo mạnh mẽ, không ai rõ ràng. Chuyện của người xưa không thể tìm hiểu. Nhưng ta tình nguyện tin tưởng bọn họ chết chiến trường khi chiến đấu với địa quật.
Địa quật... đồng hành xuyên suốt nền văn minh lịch sử của Trái Đất!
Có thể nói, bắt đầu từ năm 1920, đường nối giữa địa quật và Trái Đất bắt đầu thức tỉnh, trước đó thì chúng vẫn nằm trong thời kỳ đóng kín."
Bạn cần đăng nhập để bình luận