Toàn Cầu Cao Võ

Chương 696: Đã sớm nói anh yếu nhất rồi (2)

Trần Hạo Nhiên ngơ ngác, lẩm bẩm nói: "Đây... Đây là Tần Phượng Thanh?"
Mấy người Phương Bình dồn dập gật đầu, đồng tình nhìn anh ta.
Anh chết chắc rồi!
Tần Phượng Thanh vốn là bị ông nội anh chôn xuống đất, anh ấy không dám tìm Tông sư tính sổ, cũng không tiện tìm Trần Vân Hi tính sổ, nhưng anh thì… anh chờ chết đi!
Đương nhiên, mọi người đều là cấp bốn cao kỳ, Trần Hạo Nhiên chưa chắc sẽ yếu hơn Tần Phượng Thanh… Nhưng Phương Bình vẫn khá xem trọng, Tần Phượng thanh, Trần Hạo Nhiên sớm muộn cũng gặp xui xẻo!
Đến mức giấu nhẹm chuyện này, Phương Bình sẽ không giấu, vừa khéo kiếm chuyện cho Tần Phượng Thanh làm, miễn để anh ta rảnh rỗi sinh nông nổi.
Trần Hạo Nhiên như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhanh chóng đứng lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, cất bước rời đi.
Ông nội bảo mình qua lập quan hệ với Ma Võ, nói mình không phải là đối thủ của Ma Võ, anh ta nghĩ em gái mình cũng ở đây, cho nên không lo lắng nhiều.
Bây giờ nhìn lại, đúng là không thể tới.
Ma Võ thật là hèn, Tần Phượng Thanh lại tự chôn mình dưới đất để bẫy người!
...
Chuyện Tần Phượng Thanh bị đạp, Phương Bình không rảnh để ý.
Trên sân thể dục, hai bên đã đánh đã đến giai đoạn quyết thắng bại!
Diêu Thành Quân nhìn có vẻ thê thảm, cường độ thân thể không bằng Lý Hàn Tùng, liều mạng với Lý Hàn Tùng nhiều chiêu, hai tay máu thịt mơ hồ, máu như những hạt ngọc trai đỏ không ngừng rơi xuống đất.
Nhìn bên ngoài, Diêu Thành Quân thê thảm lắm, Lý Hàn Tùng đối diện hẳn là tốt hơn nhiều.
Nhưng hào quang màu vàng trên đầu Lý Hàn Tùng lúc này đã mờ đi rất nhiều, không còn sáng rõ như ban đầu nữa.
Hai người đều mở miệng thở dốc, sau một khắc, cả hai lại đồng thời chuyển động!
Lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân chớp mắt bùng nổ uy lực lớn nhất, tay nắm thương giết thẳng đến Lý Hàn Tùng.
Lý Hàn Tùng bị công kích nhiều lần, sớm đã hơi không chịu nổi nữa, cơ thể hơi chấn động, có dấu hiệu hơi "lag".
Chỉ trong nháy mắt như thế, Diêu Thành Quân quát lên một tiếng lớn, một thương xuyên thủng bụng anh ta!
Nhận lấy công kích, Lý Hàn Tùng cũng tỉnh táo trong khoảnh khắc, nổi giận gầm lớn một tiếng, nắm đấm vàng đánh bay Diêu Thành Quân.
Diêu Thành Quân ngã xuống đất, cố gắng đứng lên.
Lý Hàn Tùng khó chịu không gì sánh được, Diêu Thành Quân một thương đâm xuyên bụng anh ta, khiến khí huyết trong người gần như muốn nổ tung, điều này khiến cây cầu thiên địa vừa mới hợp thành vòng tròn ngày hôm qua có xu hướng bị bung ra, một khi phá vỡ kết nối, có lẽ anh ta sẽ bị rớt cấp.
Lần thứ hai lên cấp năm có lẽ không đơn giản như vậy.
Hơi bất đắc dĩ, Lý Hàn Tùng hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Chịu thua!"
Anh ta vừa chịu thua, Diêu Thành Quân cũng thở ra một hơi, dưới chân gần như nhũn ra.
Khi Tần Trạch bước lên đài, Diêu Thành Quân dùng vài viên thuốc, miễn cưỡng đánh với Tần Trạch một ván. Có điều, lúc này lực lượng tinh thần đã tiêu hao hết, mất đi ưu thế lớn nhất, hơn nữa lại bị thương không nhẹ, cuối cùng miễn cưỡng đánh hòa với Tần Trạch.
Chỉ riêng điều này đã ngoài mong muốn của trường quân đội Đệ Nhất rồi.
Bên Kinh Võ triệt để rơi vào im lặng.
Chẳng lẽ thua trường quân đội Đệ Nhất, cùng Nam Võ giao thủ tranh cướp hạng ba - bốn?
Nam Võ thua Ma Võ là chuyện nhất định, dù Vương Kim Dương thắng Phương Bình đi nữa.
Nhưng Kinh Võ tranh cướp ba - bốn thì quả thật không biết giấu mặt đi đâu cho bớt xấu hổ!
Cũng may, người thứ ba của Kinh Võ không làm Kinh Võ mất mặt, sau khi đánh bại Bạch Húc, lại đánh bại được võ giả cấp bốn cao kỳ duy nhất của đối phương, lúc này mới bị thương xuống đài.
Hai đối hai, Kinh Võ có hai vị cấp bốn cao kỳ, đối phương là hai vị cấp bốn trung kỳ.
Đánh đến lúc này mọi người cũng biết kết quả làm sao rồi.
Mọi người đều là thiên tài, hai người của trường quân đội Đệ Nhất ở bên ngoài cũng có thể đánh bại võ giả cấp bốn cao kỳ. Tuy nhiên, thiên tài Kinh Võ há lại dễ dàng để người khác vượt cấp đánh bại.
Kết quả cũng không ngoài dự đoán, hai người bùng nổ lực lượng mạnh nhất, đánh bại người thứ tư của Kinh Võ.
Chờ đến khi người thứ năm lên đài, người thứ năm của trường quân đội Đệ Nhất cũng không còn sức ra tay nữa.
"Kinh Đô Võ Đại thắng!"
Khi tiếng trọng tài vang lên, Phương Bình nghe được rất nhiều tiếng thở dốc.
Học viên Kinh Võ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Kém một chút, kém một chút đã bị đánh bại rồi!
Ngày hôm qua cũng thế!
Ngày hôm nay cũng vậy!
Người được coi là chiến thần - Lý Hàn Tùng, liên tiếp chiến bại!
Thua dưới tay Vương Kim Dương, thua Diêu Thành Quân, nếu như trận chung kết gặp phải Phương Bình, lại thua với Phương Bình...
Không, Phương Bình đánh bại Diêu Thành Quân, trong ánh nhìn của rất nhiều người, Lý Hàn Tùng vốn không bằng Phương Bình.
Trong tứ đại thiên kiêu, bây giờ xem ra, Lý Hàn Tùng yếu nhất, mà trước đó Kinh Võ lại cảm thấy, Lý Hàn Tùng nhất định là người mạnh nhất!
Nhìn theo chiến tích, hiện tại Lý Hàn Tùng xếp chót, Diêu Thành Quân hơi mạnh hơn một chút, Vương Kim Dương hơi mạnh hơn Diêu Thành Quân một chút. Hôm qua một mình Vương Kim Dương đánh bại ba vị đỉnh cấp bốn.
Còn giữa Phương Bình và Vương Kim Dương, ai mạnh hơn, hiện tại không tiện phán đoán. Nhưng Vương Kim Dương đánh bại Lý Hàn Tùng, lại bị thương không nhẹ,
Phương Bình chiến thắng Diêu Thành Quân, cũng không bị thương nặng…
Khán đài.
Phương Bình cười nói: "Trước đó đã nói Lý Hàn Tùng yếu nhất, anh ấy không tin, còn già mồm, lần này tin chưa? Nhưng mà… nếu thật sự đến đỉnh cấp sáu, lực lượng tinh thần của anh ấy đạt đến mức ngoại phóng, những người khác không hẳn sánh được."
Phương Bình nhìn ra điểm này, các cường giả cũng đều biết.
Tuy nhiên, chuyện tương lai là ở tương lai.
Hiện tại, Lý Hàn Tùng thua kém người khác là sự thật không thể chối cãi.
Mấy vị Tông sư Kinh Võ đều hơi bất đắc dĩ.
Lần này, dù Kinh Võ cuối cùng thắng, giành được hạng nhất, cũng có vẻ hơi thiếu sức thuyết phục.
Lý Hàn Tùng cấp năm đánh bại Phương Bình cấp bốn cũng chẳng phải là điều đáng khoe khoang gì.
Đương nhiên, thực lực Kinh Võ mạnh mẽ là sự thật, nhưng người ngoài chưa chắc sẽ nhận định như vậy, ít nhất, theo như quan sát, Kinh Võ đánh thi đấu giao lưu cực kỳ gian nan.
Ngược lại, Ma Võ ung dung đánh bại trường quân đội Đệ Nhất.
Nếu như... Lý Hàn Tùng cấp năm thua Phương Bình...
Quên đi, các Tông sư Kinh Võ cũng không dám nghĩ đến điều này, khi đó, dù Kinh Võ có tuyên bố mình đứng nhất, ai tin!
Gặp phải Ma Võ, đánh từ cấp một lên cấp năm đều thua, trường có nhiều Tông sư hơn Ma Võ thì lại làm sao?
Kinh Võ bên này đau đầu, nhưng tâm tình của Hoàng Cảnh đúng là không tệ.
Nhưng đến khi nhìn thấy thanh đao bên hông Phương Bình, lại nghĩ đến tin tức mới nhận được từ bên nhà trường, nụ cười của Hoàng Cảnh dần thu lại.
Lý Trường Sinh đi Nam Giang rồi!
...
"Đi thôi, ngày mai đánh Nam Võ, ngày kia đánh Kinh Võ, giành được hạng nhất, chúng ta về trường khánh công, sau đó chờ ăn Tết..."
Phương Bình vui cười hớn hở nói một câu, có vẻ cực kỳ tự tin.
Mọi người cũng rất lạc quan, dồn dập đứng dậy rời đi.
Đi được một đoạn, Trần Vân Hi hình như nhớ ra cái gì đó, lúng túng nói: "Tần học trưởng còn ở đằng kia."
Bước chân Phương Bình hơi khựng lại, lúc này, mọi người nghe được tiếng rống giận dữ vang lên ở phía sau.
"Tên khốn kiếp nào đánh lén tôi, tôi bóp chết hắn!"
Tần Phượng Thanh gần như tức điên lên rồi, nửa giờ trong không gian tối tăm thật đáng sợ, kém chút nữa nín nhịn chết cậu.
Đương nhiên, cậu không hẳn không biết là do Tông sư làm.
Nhưng cục tức này quá khó nuốt trôi!
Tần Phượng Thanh đã khi nào thê thảm như thế, lúc cậu ở địa quật đã cướp đoạt đồ của cấp bảy, chạy thoát khỏi cấp tám!
Tần Phượng Thanh cũng không ngốc, mắng xong liền chạy về phía Hoàng Cảnh, tìm chỗ dựa rồi tính tiếp.
Thấy anh ta hoạt bát như rồng như hổ, Phương Bình cũng lười để ý, cười nói: "Đi thôi, kệ anh ấy."
...
Lần tiếp theo nhìn thấy Tần Phượng Thanh là vào buổi tối, khi mọi người dùng cơm ở khách sạn.
Đầu đầy khối u!
Phương Bình rất khó tưởng tượng, rốt cuộc Tần Phượng Thanh phải chịu đau khổ đến cỡ nào mới có thể kém chút biến mình thành Như Lai như thế.
Tần Phượng Thanh im lặng hơn nhiều, không nói lời nào, ngồi vào bàn lập tức ăn điên cuồng.
Cậu ta đương nhiên sẽ không nói cho Phương Bình biết, vì mình mắng Tông sư, nên bị Tông sư đánh lén!
Đúng!
Trần Diệu Đình không ra mặt tìm cậu gây sự, lão già kia đánh lén nửa đường!
Đến tận bây giờ Tần Phượng Thanh cũng không thể tin đây là sự thật.
Cậu cho rằng đứng ở sân thể dục mắng một trận cho thỏa là xong.
Ai ngờ… vừa mới ra khỏi sân thể dục đã bị người đánh hôn mê rồi!
Có thể vô thanh vô tức đánh hôn mê một cường giả cấp bốn như cậu, không phải Tông sư thì còn có thể là ai?
Là Tông sư thế mà… thế mà lại đánh lén!
Bạn cần đăng nhập để bình luận