Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1119

So sánh với Tần Phượng Thanh, Trần Vân Hi nói: "Nhưng mà Tần sư huynh không có thiên phú gì, chỉ là võ giả một lần tôi cốt, con là võ giả gần đạt mức ba lần tôi cốt, sư huynh đại học năm bốn mới cấp năm trung kỳ, vậy con ít nhất cũng phải là đỉnh cấp năm hoặc cấp sáu mới được..."
"Con..."
"Ông nội, võ giả tất tranh, đây không phải câu nói ông nói ở Kinh Nam mỗi ngày sao?"
"Ta..."
"Ông nội, con cũng là võ giả, là võ giả trung cấp, đã là võ giả, vậy con đương nhiên cũng phải tranh chứ!"
"Con..."
"Ông nội..."
"Câm miệng!"
Trần Diệu Đình tức điên người, cả giận nói: "Đừng học theo thằng khốn Phương Bình kia, trước đây con im ỉm cả ngày không nói câu nào, bây giờ thì hay rồi, ông nói chuyện, con còn cãi, còn nói nhiều hơn cả ông!"
Trần Diệu Đình tức giận quá sức, mục tiêu nổi giận đương nhiên là Phương Bình. Tên khốn biết ăn nói, có thể nói đến mức khiến người khác á khẩu, cũng chỉ có thằng nhóc Phương Bình kia thôi.
Cháu gái mình bị ảnh hưởng, bây giờ trở thành người gì rồi!
Trước đây tốt biết bao, xấu hổ, rụt rè, vừa nhìn ai cũng thấy thương tiếc, cháu gái cưng của mình, ông chỉ sợ bị người khác bắt nạt.
Hiện tại thì sao?
Lại bắt đầu nói đạo lý to lớn với mình rồi! Lại còn võ giả tất tranh nữa!
Lúc ta nói lời này, còn chưa sinh ra cha con, còn cần con dạy ngược lại ta sao!
Vừa tức giận, thương thế của Trần Diệu Đình có phần phát tác, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Thấy vậy, Trần Vân Hi lo lắng hỏi: "Ông nội, ông bị thương rồi hả?"
"Không có chuyện gì..."
"Ông nội, kim... kim thân của ông hình như hơi nhạt đi rồi!" Trần Vân Hi sốt sắng, bỗng nhiên cắn răng nói: "Ông nội, lần này Phương Bình xuống địa quật có lấy được tinh hoa sinh mệnh không?"
Trần Diệu Đình kinh ngạc, điều này mà con cũng biết?
Thấy Trần Diệu Đình kinh ngạc, Trần Vân Hi vui mừng ra mặt, nói: "Ông nội, vậy hắn còn nhiều không? Để con gọi điện hỏi, xin hắn cho ông mượn một chút, ông ký giấy nợ cho Phương Bình là được..."
Trần Diệu Đình dại mặt ra! Ông đã ký một tờ giấy nợ 2 tỷ rồi!
Quan trọng không phải chuyện này, ông nội con sắp tiêu đời, thế mà con lại tìm thằng khốn kia mượn tinh hoa sinh mệnh, suy nghĩ đầu tiên của con lại là để ông ký giấy nợ, con nghĩ kiểu gì vậy?
Ta không cần đứa cháu gái này nữa!
Trần Diệu Đình bỗng nhiên đau lòng vô cùng, người ta còn chưa nói sẽ thành đôi ghép cặp với con, vậy mà con đã tự xem mình là người nhà họ Phương rồi? Trần Diệu Đình không vui, hừ lạnh nói: "Dù ông có chết cũng không muốn dùng đồ ăn xin!"
Lão Trần giận tím mặt, nếu như thằng nhóc kia quan tâm đến con, và nếu nó còn tinh hoa sinh mệnh, nó đã sớm đưa cho ta rồi.
Đến bây giờ còn chẳng nói lời nào, ông Trần cũng là người sĩ diện, ông không phải loại người không biết xấu hổ như Ngô Khuê Sơn, Lý Trường Sinh.
...
Ma Võ.
Lúc này, Phương Bình còn không biết ở bên Kinh Nam, lão Trần đã tuyên bố hung ác như vậy. Sau khi bị lão Trần cúp điện thoại, hắn đã đến phòng khách Ma Võ.
Trong phòng khách, là hai vị Tông sư của chính phủ.
Phó tư lệnh Chu của Quân bộ và Phó bộ trưởng Vương của Bộ Giáo Dục.
Hai người này đều là người quen.
Đặc biệt là Bộ trưởng Vương, đi đâu làm gì cũng thấy mặt ông này. Phương Bình lại hoài nghi, vị cường giả cấp tám này chính là chân chạy vặt, phó bộ trưởng Bộ Giáo Dục cũng không ít người, rõ là địa vị của lão Vương chả ra sao mà.
Người tiếp đón hai người này là Hoàng Cảnh, những người khác hiện đều đang bế quan tu luyện.
Nhìn thấy Phương Bình bước vào cửa, Bộ trưởng Vương cười híp mắt nói: "Phương Bình, chúc mừng nhé! À không, sau này nên đổi sang gọi là Phương tướng quân rồi!"
"Tướng quân?" Phương Bình hơi sững sờ, sau đó liền cười ha hả nói: "Bộ trưởng, danh dự thôi phải không?"
"Phí lời!" Bộ trưởng Vương cũng không khách khí, cười nói: "Đương nhiên là trên danh dự rồi, lẽ nào còn muốn ngươi dẫn binh? Nhưng dù vậy, đây cũng là sự công nhận và khẳng định của chính phủ với ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ai cũng có thể làm tướng quân chắc?"
Phía Quân bộ, muốn làm đô thống không khó, nhưng muốn làm tướng quân thì phải lập công lớn mới được.
Ma Đô địa quật có Hứa Mạc Phụ - cường giả đỉnh cấp sáu tọa trấn Ma Đô địa quật, ông ấy cũng là quân hàm tướng quân, nhưng đối phương quyền bính quan trọng, địa vị cũng cực cao.
Người có công với đất nước, không thể xem nhẹ.
Ở các địa phương, một số chức vị danh dự như Đề đốc, Phó tổng đốc được ban bố không ít. Nhưng ở Quân bộ, không có công, không được nhận khen danh dự.
Sinh viên võ đại như Diêu Thành Quân, Trần Văn Long đều rèn luyện tại Quân bộ, hai người chinh chiến nhiều lần ở địa quật, bây giờ cũng vẫn là Đô thống. Nếu muốn trở thành tướng quân thì ít nhất cũng phải chừng ba năm rưỡi, thậm chí có khi phải tám, mười năm nữa mới được.
Mà Phương Bình hoàn toàn không đến Quân bộ rèn luyện, cũng không chấp hành nhiệm vụ quân bộ bao giờ. Nhưng sau mấy lần lập công, lần này lại là công lớn, nếu Phương Bình là Tông sư, chính phủ định sẽ trao tặng quân hàm đại tướng quân.
Nhưng quân hàm đại tướng quân này, không phải Tông sư thì không được. Phương Bình có công lớn, nhưng thực lực hơi kém một chút, cuối cùng, chính phủ quyết định trao tặng quân hàm tướng quân.
"Tướng quân ư..."
Phương Bình hơi nở nụ cười, tuy đây không phải tiền, không phải là khen thưởng vật chất, nhưng có thể có danh xưng tướng quân, cũng có lợi lắm. Ít nhất thì địa vị của tướng quân trong Quân bộ cũng không thấp hơn Tổng đốc của một tỉnh chút nào.
Mỗi một vị tướng quân đều là người tọa trấn một phương, hoặc là người đại tướng thống lĩnh quân đội nhỏ dưới địa quật, hoặc là thủ lĩnh quân sự trên mặt đất.
Vui mừng thì vui mừng, Phương Bình cũng không mừng lâu, rất nhanh, hắn vội ho nhẹ một tiếng nói: "Tư lệnh, Bộ trưởng, à thì..."
Không chờ hắn nói xong, Bộ trưởng Vương đã nhìn Tư lệnh Chu, cười nói: "Ta nói mà, thằng nhóc này sống thật lắm, nếu là người khác, nói không chừng sẽ vì được làm tướng quân mà cống hiến tinh hoa sinh mệnh này nọ, người khác thì được, chứ thằng nhóc thì tuyệt đối không thể đâu ha."
Tư lệnh Chu cũng cười, ông cũng không bất ngờ, võ giả vẫn thường nói chuyện thực tế. Nếu hy vọng Phương Bình ham thích quân hàm mà bỏ qua đòi nợ, đó là chuyện không thể nào.
Tư lệnh Chu cũng không nói nhiều, dứt khoát lấy ra một cuốn sách nhỏ nói: "Tiền không có nhiều tác dụng. Dù có trả cho ngươi 160 tỷ, ngươi cầm tiền cũng không thể mua được một số tài nguyên tu luyện cần thiết và hữu dụng. Đây là tài nguyên dự trữ của chính phủ và Quân bộ, có tính chiến lược cao, rất nhiều thứ dùng một ít là ít một chút, thậm chí bọn ta bây giờ cũng chưa có cách nào thu lại được. Ngươi xem rồi chọn những thứ mình cần, Phương Bình, đây là cơ hội hiếm có."
Bộ trưởng Vương cũng tiếp lời, cười nói: "Ta đã nhìn sơ qua rồi, có vài thứ ta nhìn cũng đỏ mắt, rất nhiều thứ, ngay cả ta cũng không thể nào đổi, Phương Bình, cơ hội hiếm có, đừng bỏ lỡ."
"Vâng!"
Phương Bình vội vàng nhận lấy cuốn sách, chính phủ có rất nhiều cường giả trực thuộc, hàng dự trữ đương nhiên không phải là thứ Ma Võ có thể so sánh. Nếu hắn muốn tiền, chính phủ có lẽ sẽ cho hắn thật. Nhận tiền, điểm tài phú có lẽ sẽ cao hơn, nhưng chắc chắn một điều rằng, Phương Bình không thể dùng tiền để mua một số thiên tài địa bảo quý hiếm.
Ví như thần binh, cấp bảy có thể dùng tiền mua được, nhưng xác suất thành công không cao. Cấp chín... thôi đừng nghĩ, căn bản không thể dùng tiền mua.
Không nói thần binh, một số quả năng lượng quý giá cũng vậy. Giống như quả Bách Thối, có tiền cũng khó mà mua được, tinh hoa sinh mệnh lại càng như vậy.
Lần trước, Phương Bình dùng danh nghĩa của Ma Võ, cũng chỉ xin được 100 gram, trong khi Ma Võ có đến vài vị Tông sư.
Nhận lấy cuốn sách, nhìn sơ một chút, văn hay, tranh đẹp, khá trực quan.
Mở trang đầu tiên, Phương Bình hơi sửng sốt một chút, dở khóc dở cười nói: "Tư lệnh... cái này cũng quá là..."
Trang thứ nhất có nội dung như sau:
"Liệt Thiên Kiếm, thần binh cấp chín, giá trị 150 tỷ."
Mà thanh kiếm kia... Rõ ràng chính là thanh thần binh cấp chín Phương Bình dùng để đổi thi thể yêu thú!
Tư lệnh Chu cười ha hả nói: "Đổi hay không đổi tùy ngươi, người khác muốn có cơ hội này mà còn chẳng được, thần binh cấp chín là hàng không bán, thường đều phải đạt đến điều kiện yêu cầu mới có thể đổi.
Trước đây, điều kiện để đổi thần binh cấp chín chính là tiêu diệt cấp chín địa quật.
Với ngươi, bọn ta đã xóa bỏ những điều kiện này, thực ra, rất nhiều người thèm khát thanh kiếm này, cho nên, lần này có trong danh sách, chủ yếu là vì ngươi lấy được, cho ngươi một cơ hội mà thôi.
Nếu ngươi không muốn, bọn ta mong còn chẳng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận