Toàn Cầu Cao Võ

Chương 982: Tân Khách Tụ Hội (2)

Phương Bình: "Ngươi không biết đâu, Ma Võ rốt cuộc dự trữ bao nhiêu tài nguyên... tất cả chính là để chuẩn bị cho hiện tại.
Thế hệ trước bớt ăn bớt mặc, bị thương không chịu chữa thương, một viên đan dược tách ra dùng, không phải bọn họ không dùng nổi, mà là vì muốn để lại cho chúng ta. Những người này, mới là linh hồn của Ma Võ, là tinh thần của Ma Võ!"
Nói đơn giản vài câu, Phương Bình lại nói: "Tất cả mọi người sáng sớm ngày mai 6 giờ tập họp ở cổng trường!
Mặc cùng trang phục, lên tinh thần, đừng khiến người ngoài coi thường Ma Võ.
Càng là vào lúc này, càng phải biểu diễn thực lực của chúng ta.
Thế cuộc càng nguy cấp, thực lực càng mạnh, càng có quyền lên tiếng, càng sẽ được người coi trọng.
Người yếu không tư cách tham dự những chuyện này, các ngươi phải biết ý của ta, càng đến bước ngoặt này, càng phải thể hiện ra mối quan hệ cá lớn nuốt cá bé."
Trương Ngữ gật gật đầu, hiện tại hắn đã đến cấp năm, tuy rằng đột phá không mấy ngày, nhưng thực lực mạnh, càng hiểu rõ đạo lý trong đó.
Thế cuộc càng hỗn loạn, càng nguy hiểm, cường giả mới có nhiều quyền lên tiếng.
Lần này Ma Võ tổ chức tiệc Tông sư, thật ra cũng là vì tranh đoạt quyền lên tiếng. Dù Ma Võ không có cấp chín tuyệt đỉnh, nhưng lại có nhiều cấp trung, cấp thấp, lại còn trẻ như vậy, cũng sẽ có nhiều quyền lợi hơn.

Ngày 1 tháng 4, Ma Đô bắt đầu náo nhiệt hẳn.
Lục tục có người đến Ma Đô, thế lực khắp nơi tụ hội.
Ngay cả người bình thường đều biết, Ma Đô Võ Đại muốn tổ chức tiệc Tông sư, không ít người bình thường đều bắt đầu nghị luận.

Ngày 2 tháng 4, sáng sớm, Ma Võ giăng đèn kết hoa, vui sướng náo nhiệt.
Võ Đại là trường học, cũng không phải trường học, thậm chí có thể xem là tông phái hiện đại.
Lão sư đột phá đến Tông sư cảnh, cũng là vinh quang của toàn bộ trường, không ai không vui vẻ.
Trên sân thượng của một khách sạn không xa Ma Võ, mấy vị cường giả Tông sư liếc nhìn Ma Võ, sau khi thấy một đám học viên tụ trước cửa trường học, một vị cường giả Tông sư khẽ thở dài: "Ma Võ càng ngày càng cường thịnh, sức mạnh của Ma Võ không chỉ nằm trong đám cao cấp."
Bên cạnh, một vị nữ Tông sư khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ tính học viên thôi… cũng đã sánh bằng đạo sư trường ta rồi."
Mấy chục học viên trung cấp, mấy trăm học viên cấp ba.
Ở Võ Đại phổ thông, cấp ba đã là đạo sư. Mấy trăm học viên có thực lực như đạo sư, thậm chí còn mạnh hơn một số Võ Đại phổ thông.
Mấy người khe khẽ bàn tán một phen, có người cười nói: "Chúng ta cũng còn may, cũng không khác mấy, Kinh Võ kìa, lần này e là có chút khó chịu rồi."
"Kinh Võ có ai tới?"
"Tô Triển!"
"Hắn?"
Có người chớp mắt cười nói: "Hắn không sợ Lý Trường Sinh tìm hắn gây sự sao?"
"Không đến nỗi đâu, dù sao cũng là chuyện lớn của Ma Võ, dù Lý Trường Sinh có phản nghịch đến đâu cũng không đến mức sẽ quấy rối."
"Khó nói... Nhưng nghe nói Lý Trường Sinh gần đây vẫn đang bế quan, nghe nói muốn cụ thể hóa lực lượng tinh thần, chưa chắc sẽ xuất quan."
"Tô Triển cũng chưa chắc sợ hắn, trước Tô Triển lấy được một thanh thần binh, thực lực tăng mạnh, Lý Trường Sinh chỉ là ngụy cấp tám, chưa chắc có thể đánh được hắn."
"Chó cắn chó một miệng lông, hai lão già này, lúc còn trẻ đã không phải thứ tốt, nếu Lý Trường Sinh không đè ép Tô Triển, thì cái tính nết xấu xa kia của Tô Triển chưa chắc đã tốt hơn Lý Trường Sinh.”
"Nói cúng đúng, chúng ta chỉ cần ngồi xem là được."
"..."
Mấy vị Tông sư chuyện trò vui vẻ, có chút chờ mong Lý Trường Sinh xuất quan.

Cổng lớn Ma Võ mở rộng, mấy trăm học sinh ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặt vui mừng.
Phương Bình đứng ở chính giữa, bọn học sinh đứng hai bên, phía trước, mấy vị võ giả cấp năm dẫn đầu.
Bên trái, Trương Ngữ dẫn đầu.
Bên phải, Trần Văn Long dẫn đầu.
Còn Tần Phượng Thanh cũng là cấp năm thì, Phương Bình lấy lý do là hình tượng không tốt, lo lắng hình tượng đầu trọc của hắn sẽ phá hủy thanh danh trường học, xếp ở phía sau.
Tần Phượng Thanh cũng không thèm để ý, giờ khắc này đang trò chuyện với nhiếp ảnh gia Lưu Đại Lực.
Nói một hồi, biết Lưu Đại Lực cũng là vì mắc nợ, bị ép làm công cho Phương Bình, Tần Phượng Thanh có cảm giác đồng bệnh tương liên vô cùng.
"Ngươi nợ hắn bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều lắm, mấy triệu."
"Mấy triệu, vậy ngươi ký hợp đồng mấy năm với hắn?"
"10 năm."
Tần Phượng Thanh bỗng nhiên vô cùng thấy tội nghiệp cho Lưu Đại Lực, mấy triệu, phải bán thân 10 năm, so sánh với hắn thì... Tần Phượng Thanh đột nhiên cảm thấy mình bán thân 100 năm cũng chẳng là gì.
Cái tên này mới đúng là thảm! Mới mấy triệu thôi đó!
Tần Phượng Thanh nhìn Lưu Đại Lực, hai ta không phải người một đường, Lưu Đại Lực bán quá giá rẻ, Tần Phượng Thanh cảm thấy mình quý hiếm hơn hắn nhiều. Đang trò chuyện, Lưu Đại Lực bỗng nhiên nhẹ giọng lại nói: "Em gái của ông chủ Phương đến rồi!"
"Hả?"
Tần Phượng Thanh nghiêng đầu nhìn về phía cổng trường, thấy một đám gần hai mươi người, hơi rụt rè đi về phía cổng trường. Đám người này có già có trẻ, có võ giả, cũng có phi võ giả.
Đi trước đoàn người là một cô gái tuổi không lớn lắm, con ngươi xoay tròn chuyển loạn, đang nhìn về phía này, có tí rụt rè, cũng có chút hưng phấn.
Tần Phượng Thanh nhếch miệng nở nụ cười, em gái Phương Bình?
Phương Bình là chủ nợ lớn nhất của mình, chính là người giàu hàng thật giá thật, mình... có nên suy nghĩ thêm chút không?

Phương Bình đi phía trước nhóm người, hắn cũng nhìn thấy Phương Viên, thấy con bé hứng phấn như vậy, có chút bất đắc dĩ.
Hắn cũng không cố ý sắp xếp Phương Viên đến.
Nhưng trước đó có nói muốn mời đại biểu người nhà, thì người nhà Phương Bình đương nhiên sẽ nằm trong danh sách được mời, Phương Danh Vinh và Lý Tú Anh nghe nói người tới rất nhiều, còn có rất nhiều Tông sư, nghe thấy thế, chân cũng hơi mềm, cuối cùng đại biểu Phương gia lại biến thành Phương Viên.
Thấy Phương Viên đã thấy mình, cố ý thẳng sống lưng, làm bộ mắt nhìn thẳng, Phương Bình cười thầm trong lòng.
Không để ý tới nha đầu này, Phương Bình đi về phía trước mấy bước, sắc mặt trịnh trọng, tay phải đưa ngang ngực, thực hiện lễ võ đạo, lớn tiếng nói: "Hoan nghênh người thân của các học viên thầy trò Ma Võ đến! Phương Bình đại biểu Ma Võ, cảm tạ mọi người nhiều năm qua đã cống hiến cho Ma Võ, vì Ma Võ bồi dưỡng vô số anh tài..."
Phương Bình hành lễ ở cửa trường học, mấy trăm học sinh dồn dập thẳng sống lưng, thực hiện võ đạo lễ.
Những người đến tham gia yến tiệc, có người rơi nước mắt, có người tay chân luống cuống không biết phải nên làm gì. Trong số những người này, có những người, người thân đã chết trận từ lâu.
Trong trường, xa xa, một đám người già cũng ướt khóe mắt.
Hôm nay, là ngày của Ma Võ.

Người thân của thầy trò Ma Võ nhanh chóng được người khác dẫn đến khu vực tổ chức tiệc.
Phương Bình vẫn chưa nói chuyện với Phương Viên, nhưng có loáng thoáng nghe thấy, con bé đang nói chuyện với cô gái đứng bên cạnh.
"Tống Nhã, đó chính là anh trai ta, có phải là rất tuấn tú không? Lần trước ta đã nói với anh hai, kêu ổng không được bắt nạt cha ngươi, cha ngươi hiện tại không còn bị anh hai ta bắt nạt chứ?"
Cô gái bên cạnh tiều tụy lo lắng nói: "Cha ta mấy ngày trước về nhà, nói sớm muộn sẽ quyết một trận tử chiến với anh ngươi, Viên Viên, cha ta có thể đánh thắng được anh ngươi sao?"
"Đại khái đánh không lại, anh của ta từng diệt đỉnh cấp sáu!"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Hay là... Ngươi mua cho ta đồ ăn ngon, hối lộ ta nè, ta kêu anh ta nhường một chút..."
"..."
Hai cô nhóc nói chuyện, Phương Bình nghe thấy, thấy hơi dở khóc dở cười.
Lão già Tống Doanh Cát này, tốt xấu cũng là cường giả cấp sáu, sao cứ về nhà tìm con gái than khổ là sao? Lại còn muốn tìm mình quyết một trận tử chiến... Đây là thật bị kích thích phát điên rồi?
Cười thì cười, Phương Bình cũng không thời gian để ý cái này, đoàn người nhà vừa đến, những phe khác cũng bắt đầu lục tục đến rồi.
Phía Quân bộ, Điền Mục đại biểu Quân bộ đến đây chúc mừng.
Là học sinh Ma Võ tốt nghiệp, Điền Mục cũng có tình cảm rất sâu đậm với Ma Võ, nhìn thấy đội hình học sinh Ma Võ, vui vẻ ra mặt, vỗ Phương Bình thật lâu, kém chút vỗ Phương Bình tan nát.
Chỉ là hơi keo kiệt, Quân bộ lần này cũng đưa quà tặng, nhưng không phải tài nguyên, chỉ là một bức chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận