Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1351

Phương Bình còn chưa nói xong, Trần Diệu Đình bỗng nhìn hắn, hỏi: "Nếu ngươi đã chủ trương khai chiến, chẳng lẽ lại không hề chuẩn bị gì sao?"
Giảo là nhân tố ngoài ý muốn, trước đó, nếu Phương Bình đã dám nói chuyện khai chiến thì không thể không có chút nắm chắc nào.
Phương Bình thấy mấy người Ngô Khuê Sơn cũng nhìn mình, cười cười nói: "Đúng là có chuẩn bị một chút, ta vốn nghĩ là, chúng ta sẽ không mời người trợ chiến, chỉ có nhóm người chúng ta, có lẽ thành Thiên Môn sẽ mời một số võ giả cấp bảy trợ chiến, chưa chắc sẽ mời cấp tám.
Đương nhiên, nếu như mời thì chỉ mời nhiều nhất một người, cộng thêm thành Thiên Môn thì sẽ có hai người. Mà ta sẽ chống lại một người trong đó, Lưu lão, hiệu trưởng Hoàng, Đường lão sư sẽ chống lại vị còn lại.
Hiệu trưởng phải ráng chịu thiệt thòi, trước tiên chống đỡ hai vị cấp chín... Lý lão sư cơ động, tìm cơ hội giết chết đối thủ."
"Vậy cấp bảy thì sao?"
"Đã có Quân Diêu Thành, Vương Kim Dương với Lý Hàn Tùng!"
Phương Bình cũng nghiêm túc, lập tức nói: "Đầu Sắt và Vương Kim Dương đã góp thần binh cho Bộ trưởng, đổi được vài cọng cỏ Nguyệt Minh, bây giờ bọn họ là võ giả tinh huyết hợp nhất, dùng cỏ Nguyệt Minh, có hy vọng rất lớn sẽ đột phá cấp bảy.
Một khi tiến vào cấp bảy, dù ba người bọn họ không thể tiêu diệt những cấp bảy đó, nhưng cũng đủ sức để chống lại một nhóm người. Đến lúc đó, xem ai sẽ tiêu diệt ai trước.
Lực chiến đấu sẽ nhanh chóng đạt được trạng thái cân bằng, chỉ cần bên nào có thể rút người ra trước thì bên đó giành được cơ hội thắng.
Tất nhiên, như vậy, xác suất cược may mắn tương đối lớn. Nhưng nếu không đánh cược vận may, thật ra cường giả địa quật không đoàn kết như chúng ta, nhất là thành Yêu Quỳ và thành Thiên Môn cũng không phải là cùng một bọn.
Ta nghĩ, thật đến thời khắc mấu chốt, Lý lão sư không cần đối phó cấp chín, mà quay sang giết cấp tám trợ chiến của thành Yêu Quỳ.
Như vậy, xác suất rất lớn võ giả cấp bảy của thành Yêu Quỳ sẽ thoát đi. Đến lúc đó, mọi người sẽ lập tức rảnh tay, có thể xử lý cấp bảy của thành Thiên Môn trước, sau đó giết cấp tám còn lại...
Như vậy, cuối cùng khả năng hai vị cấp chín chạy thoát sẽ rất lớn, nhưng nếu thật sự trốn được thì thôi. Ít nhất có thể diệt những người khác của thành Thiên Môn, ngay từ đầu, thật ra ta cũng không hề có ý định giữ hai vị cấp chín lại..."
Trần Diệu Đình nghe vậy ánh mắt lóe lên nói: "Nói như vậy, hiện tại ngươi muốn giữ hai vị này lại?"
Dựa theo dự định trước kia của Phương Bình, tuy nói kế hoạch không bằng biến hóa, chưa chắc sẽ diễn ra như mong muốn của hắn. Nhưng nếu Vương Kim Dương và Lý Hàn Tùng có thể đột phá, hơn nữa có bản lĩnh chống lại nhiều vị cấp bảy, thì chuyện Phương Bình muốn giết võ giả cấp bảy, cấp tám của thành Thiên Môn xác suất rất lớn, nhưng cấp chín thì khó rồi!
Một khi lão Lý ra kiếm thứ nhất, không nói có thể ra kiếm thứ hai hay không, dù có thể, cấp chín cũng không phải kẻ ngu, sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai. Đến lúc đó, dù hai vị cấp chín bị vây công, không địch lại, thì cũng có thể thong dong thoát đi.
Nhưng bây giờ, chẳng lẽ Phương Bình thật sự muốn giữ hai vị này lại?
"Đúng! Sự xuất hiện của Giảo là một bất ngờ, lợi dụng tốt cái này, thì có hy vọng tháy đổi toàn bộ cuộc chiến!"
Dứt lời, Phương Bình cười nói: "Bây giờ, thành Thiên Môn có hai vị cấp chín, còn muốn mời cấp bảy, cấp tám trợ chiến, nên bọn họ nghĩ, thực lực bọn họ hơn xa chúng ta.
Thật ra, dưới góc nhìn của họ, không mời đám người thành Yêu Quỳ trợ chiến, thì thực lực thành Thiên Môn vẫn hơn xa chúng ta.
Một vị cấp chín đủ để sánh được toàn bộ cao cấp của chúng ta, trừ hiệu trưởng.
Nếu đối phương tự đại một chút, có lẽ sẽ chỉ xuất chiến với lực lượng sẵn có của thành Thiên Môn, tất nhiên, Hòe Vương sẽ không cho chúng ta cơ hội này.
Nhưng dù sao đi nữa, Ma Đô địa quật không phải địa bàn của Hòe Vương, giờ vẫn chưa nói chắc được rốt cuộc thành Yêu Quỳ có bao nhiêu người đến trợ chiến.
Cụ thể, phải sau khi chúng ta tiến vào địa quật mới biết được."
Trần Diệu Đình gật đầu, sau đó cười nói: "Theo như ngươi nói thì không có việc gì, ta xuất chiến, tiện thể trả nợ, cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng... ngươi cảm thấy mình thật có thể ngăn cản được cấp tám sao?"
"Chưa chắc có thể, nhưng e là đối phương cũng không có cách nào tuỳ tiện giết ta."
Dứt lời, Phương Bình cười nói: "Vị cấp tám của thành Thiên Môn cũng không quá mạnh, cũng không phải đỉnh cấp, người mạnh thực sự đã chết trận rồi, nên ta mới có tính toán như vậy.”
Cường giả cấp tám, đều có danh hiệu cường giả kim thân, nhưng cường giả kim thân cũng phân chia mạnh yếu.
Có người rèn đúc kim thân đã nhiều năm, có người vừa mới vào cấp tám, có người cường độ kim thân cũng không phải rất đáng sợ… Phương Bình tự nhận không địch lại cấp tám, nhưng lợi dụng chiến pháp, vây khốn đối phương, kéo dài thời gian, cũng không thành vấn đề.
Mấy ngày nay, Phương Bình đang không ngừng củng cố hạch tâm vật hóa hình của mình.
Trước kia, hắn vẫn luôn tự bạo, khiến hạch tâm tán loạn, Phương Bình cũng không có tâm tư gia cố quá mạnh. Nhưng từ khi mấy người Nam Vân Nguyệt chỉ ra thiếu hụt của mình, Phương Bình không còn cân nhắc chuyện tự bạo, gần đây, hắn đang cố gắng gia cố để vật hóa hình càng thêm rắn chắc, ngưng tụ càng thêm mạnh mẽ, chân thực.
Người khác hao tổn lực lượng tinh thần thì phải chờ thật lâu mới có thể khôi phục, nhưng tốc độ gia cố một ngày của Phương Bình có thể ngang với tốc độ một năm của cấp bảy. Thật sự là một năm!
Cấp bảy trung kỳ như Hoàng Cảnh, gia cố hóa vật hóa hình một năm, cùng lắm hao tổn lực lượng tinh thần 100 lần, xem như một năm tiêu hao 200.000 hz lực lượng tinh thần.
Mà với Phương Bình, 200.000 hz lực lượng tinh thần cũng chỉ tương đương 200.000 điểm tài phú thôi. Tốn một triệu điểm tài phú đã có thể so với lão Hoàng không ngủ không nghỉ gia cố năm năm.
Gia cố vật hóa hình, Phương Bình cũng cần thời gian, hắn cũng không thể một ngày tiêu hao hết một triệu điểm tài phú, nhưng một ngày vẫn có thể tiêu hao hết 200.000 điểm.
Ngày mùng 8 tháng 8 sau khi tiệc Tông sư kết thúc, Phương Bình vẫn luôn làm chuyện này, tuy không phải mọi lúc mọi nơi. Nhưng lúc này, mức độ rắn chắc của hạch tâm vật hóa hình của hắn chắc chắn có thể khiến mấy người Nam Vân Nguyệt há hốc mồm kinh ngạc.
Trần Diệu Đình thấy hắn có lòng tin, cũng không hỏi nhiều, nhìn về phía mấy người Ngô Khuê Sơn nói: "Ta trợ chiến, sẽ không liên lụy Ma Võ. Nếu thành Yêu Quỳ xuất hiện một vị cấp tám thì cứ giao cả hai vị cấp tám cho ta. Nếu như xuất hiện hai vị, ba vị cấp tám thì… Phương Bình, ngươi hãy phụ trách một người."
Phương Bình hơi bất ngờ nhìn lão Trần, khoác lác à? Ngài vừa mới đột phá cấp tám không lâu, tự tin như vậy?
Bị hắn nhìn như vậy, Trần Diệu Đình không thoải mái lắm, hừ lạnh nói: "Làm sao? Không tin ta à? Khi còn là cấp bảy, ta đã từng giao thủ với cấp tám, không bị yếu thế! Ngươi tưởng vị trí đệ nhất cấp bảy của ta là vô tích sự sao?"
Không phải ai đến đỉnh cấp bảy cũng có thể làm đệ nhất cấp bảy, hơn nữa còn là đệ nhất cấp bảy toàn cầu!
Toàn cầu nhiều võ giả cấp bảy, đỉnh cấp cũng không ít, có một số người chỉ kém một bước nữa sẽ lên cấp tám, trong tay cũng có thần binh, nhưng vẫn không bằng ông.
Cảnh giới không phải nhân tố duy nhất phán đoán sức chiến đấu.
Đến bây giờ, Kinh Nam Võ Đại cũng chỉ có một vị Tông sư như ông, có thể đưa Kinh Nam Võ Đại vào hàng ngũ 10 trường nổi tiếng, có thể thấy được uy danh của Trần Diệu Đình như thế nào.
Phương Bình cười khan một tiếng, suy nghĩ một chút nói: "Trần lão, thần binh của ngài cấp mấy?"
"Đỉnh cấp bảy..."
Dứt lời, Phương Bình định nói gì đó, nhưng Trần Diệu Đình xua tay nói: "Không cần đưa thần binh cấp tám cho ta, loại thần binh đó của ngươi chưa chắc tốt hơn của ta. Thanh thần binh này, ta đã nuôi dưỡng từ cấp bảy sơ kỳ đến đỉnh cấp, bỏ ra thời gian mấy chục năm.
Bây giờ cũng đã gần cấp tám, có nó trong tay, ta cũng có thể phát huy thực lực lớn nhất..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận