Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2143: Trái Tim (2)

Chiến Vương tùy ý để vết nứt không gian chém ra những vết rách tứa máu trên người mình. Lực lượng tinh thần phản kích, nổ lan giữa không trung. Nhưng Chiến Vương vẫn liên tục oanh kích hơn trăm quyền, sau đấy, một tiếng rắc nho nhỏ vang lên.
Nghe được tiếng nứt vỡ, Chiến Vương mới thu tay lại, sắc mặt hơi trắng, cười nhạo nói: "Mai rùa cũng chỉ thế mà thôi! Ta chẳng muốn phá núi Tử Cái, có lẽ nó vẫn là nhà của ta, các ngươi thật sự hy vọng nó có thể bảo vệ các ngươi à?”
Trong Giới Vực, Công Vũ Tử khẽ thở dài: "Cần gì chứ."
"Ta thích thế đấy! Ngươi không phục sao?" Chiến Vương cười nhạo, sau đó lùi lại, không tiến lên nữa.
Công Vũ Tử lại than thở: "Phá nát phong ấn cũng không làm được gì, linh thức của ngươi bị thương không nhẹ, đừng cậy mạnh nữa, trở lại chữa thương đi."
"Ta bị thương? Ta cậy mạnh?" Chiến Vương đột nhiên phẫn nộ, xoay người, liên tục đánh thêm mấy chục quyền!
Rắc rắc!
Lúc này, toàn bộ núi Tử Cái không ngừng rung động, lớp phong cấm trong suốt cũng rạn ra!
Chiến Vương mắng vài câu, hừ lạnh nói: "Còn dám phí lời, ta đánh chết các ngươi!"
Nói xong câu này, Chiến Vương nhanh chóng rời đi.
Mãi đến khi hắn đi rồi, Công Vũ Tử mới khẽ lắc đầu, đến chết vẫn sĩ diện, lần này Tưởng Thiên Minh ra ngoài, mất mấy tháng chữa thương mới có thể khỏi hẳn.
"Nhưng... đúng là đã mạnh hơn!"
Công Vũ Tử hơi xúc động, đại đạo của Tưởng Thiên Minh đã dài hơn rồi! Năm xưa lúc hắn ra ngoài cũng chưa mạnh như thế, bây giờ lại mạnh hơn rất nhiều, xem ra những năm qua, sư đệ tiến bộ không nhỏ.
"Chỉ còn cách cấp Đế một khoảng nhỏ."
Nếu tính theo phép tính hiện tại, đại đạo của Chiến Vương chí ít cũng đã 8000 mét!
Tuy chỉ có một con đường, nhưng là loại cực mạnh, nếu liều mạng, Phong Vương chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Nhưng dù là vậy, vẫn còn khá chênh lệch với cấp Đế.

Chiến Vương đã đi xa, đương nhiên là không có tâm trạng quan tâm tên kia nghĩ gì, hắn rời khỏi đường nối, không nói hai lời, tìm nơi không người bế quan.
Kích động!
Ban nãy đánh xong mấy trăm quyền, suýt chút nữa đã chấn nát tinh thần lực của hắn. Phong ấn ở núi Tử Cái mạnh hơn hắn nghĩ nhiều.
Nhưng thua người không thua trận, dù bị thương, cũng phải cho bọn họ thấy Chiến Vương không dễ trêu, Công Vũ Tử còn dám cười nhạo hắn, lần này tha cho hắn một mạng, lần sau trực tiếp đánh nổ mai rùa của hắn!
Trước khi rời khỏi núi Tử Cái, Chiến Vương hình như đã nhìn thấy thứ gì đó rất kì quái trên nhánh sông thông tới Cấm Kỵ Hải. Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, dù là cường giả như hắn, cũng không thấy rõ, khi nhìn lại thì đã không còn cái gì ở đó.
Chiến Vương nhìn lướt qua, cũng không nghĩ nhiều, Cấm Kỵ Hải thần bí vô cùng, hắn cũng lười quản.
...
Sau khi Chiến Vương rời đi không lâu, trên nhánh sông thông tới Cấm Kỵ Hải, Giảo chậm rãi chui lên từ trong nước.
Thương Miêu che cái bàn nhỏ của mình, tiếp tục ăn, kỳ quái nói: "Nhóc mập bị thương nha!"
Phương Viên lờ mờ nhìn nó, nhóc mập nào?
Thương Miêu thấy cô bé tò mò, giải thích: "Người chải lông cho bản miêu trước ngươi á!"
Phương Viên đen mặt! Chải lông... Còn có truyền thừa nữa hả?
Thương Miêu cũng không quản cô, nó nhìn về phía Giới Vực, trong biển vốn dĩ có rất nhiều yêu thú, nhưng bây giờ lại không còn một mống nào, Thương Miêu cũng vui vẻ nhàn hạ, chẳng muốn quan tâm.
Nhìn Giới Vực một lát, Thương Miêu vừa nhìn về phía Đế Phần trong Giới Vực, mặt mèo vô cùng nghiêm túc.
Phương Viên đang muốn hỏi thì Thương Miêu đã nhăn mặt mèo nói: "Bé mặt tròn, gãi gãi bản miêu cái, khó chịu, bản miêu muốn suy nghĩ chuyện nghiêm túc!"
"..." Phương Viên suýt nữa đã tức phun máu, ngươi nghiêm túc như vậy chỉ vì muốn ta gãi ngứa cho thôi hả?
Một con mèo, giả vờ nghiêm túc gì chứ, sợ muốn chết!
Cơ mà ban nãy nó căng mặt ra, nếu tạm thời bỏ qua thực lực của nó thì đúng là trông rất đáng yêu. Phương Viên không nói gì, cô cũng thích vuốt ve mèo, tiến lên gãi gãi cho Thương Miêu.
Thương Miêu vừa hưởng thụ vừa tiếp tục ăn, lười biếng nói: "Tru Thiên Kiếm sắp hiện thế, lấy về rồi thì chúng ta có thể trở về! Nhưng hình như Tiểu Kiếm dùng Tru Thiên Kiếm trấn áp thứ gì đó… Làm bẩn kiếm của ta, thật đáng ghét!"
Thương Miêu nói thầm một trận, lại nhìn về phía Đế Phần, nhìn một hồi, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nhìn về phía Giới Vực. Sau khi nhìn thấy Công Vũ Tử, Thương Miêu bỗng nhiên dựng thẳng vuốt mèo, tặng hặn một ngón giữa siêu to khổng lồ!
Sư phụ của Tiểu Kiếm đáng ghét vô cùng!
Mỗi lần nhìn thấy hắn, đều muốn cào hắn, người này nham hiểm vô cùng, luôn muốn ăn chặn nó! Thương Miêu xem thường nguýt một cái!
Công Vũ Tử rất phiền, đầu độc Tiểu Kiếm, lại đầu độc nhóc mập, đã vậy còn muốn đầu độc người khác, nhất quyết không cho ngươi làm nữa!
Động tác của nó khiến Phương Viên sững sờ. Mèo này... học ai vậy? Cơ mà, còn rất ra dáng, móng giữa dựng thẳng lên rất rõ ràng.
...
Trong Giới Vực, một cái vuốt mèo dựng thẳng ngón giữa xuất hiện lờ mờ trong Giới Vực. Công Vũ Tử hình như có nhìn thấy, lại như không thấy, nhìn về phía Cấm Kỵ Hải, hơi nhíu mày, là ai?

Cùng lúc đó, trong Đế Phần - Chiến Thiên Cung.
Mọi người vừa mới đi vào, lão Vương đã phun ra một ngụm máu, hô hấp dồn dập, cắn chặt răng nói: "Tim... Tim đập... Tim đập rất nhanh! Trái tim sắp nổ tung rồi!"
"Ngươi to gan lắm!" Phương Bình quát khẽ một tiếng, trường đao hiện ra, trực tiếp bổ về phía Đế Nhạc.
Lão Lý cũng chém ra một kiếm, nắm đấm của Điền Mục đã sớm chặn đường! Ba người không nói hai lời, bay thẳng đến chỗ Đế Nhạc!
Lực lượng tinh thần của Đế Nhạc gợn sóng kịch liệt, nói: "Hiểu lầm, tôn khách hiểu lầm rồi!"
Ba người không nói tiếng nào, quyết định bắt rồi nói sau!
Ngay giây phút bọn họ tiến vào, cửa Chiến Thiên Cung bỗng nhiên tự động đóng kín, Phương Bình lo là có bẫy, dù không có chuyện này, hắn cũng sẽ không để yên cho cường giả cấp chín như Đế Nhạc lảng vảng xung quanh bọn họ!
Lo trước khỏi hoạ!
Phải có tâm đề phòng người khác, trước tiên khống chế lại, sau đó nếu thật sự là hiểu lầm thì tính sau. Bây giờ có cường giả như thế bên cạnh, Phương Bình còn phải đề phòng nó quay sang tấn công bọn họ bất cứ lúc nào.
Ba người liên thủ, thực lực cũng cực kỳ mạnh. Đế Nhạc không dám lộn xộn, cành cây quét ngang, như không dám phá hoại kiến trúc bên trong, có chút bó tay bó chân.
Thực lực của ba người bọn họ cũng không yếu hơn nó, trong nháy mắt, mấy cái cành cây trực tiếp bị đánh tan tác!
Trên thân cây xuất hiện khuôn mặt già nua của Đế Nhạc, nó phẫn nộ nói: "Các vị tôn khách có ý gì? Tiểu yêu thành tâm đối đãi các ngươi..."
"Đầu hàng trước, nói sau! Lão Vương sao lại bị như vậy? Ngươi dám tính kế chúng ta, muốn chết!"
Phương Bình khẽ quát một tiếng, trường đao quét ngang, hư không nổ tung.
Một đao này quét ra, trực tiếp chặt đứt một cành cây tráng kiện của đối phương!
Đế Nhạc cũng triệt để nổi giận, không kiêng dè nữa, nó mọc ra vô số bàn tay, dồn dập đánh về phía Phương Bình. Lão Lý nhân cơ hội chém một kiếm, chặt đứt mấy cành của đối phương. Nắm đấm của Điền Mục thì đánh thẳng vào thân cây!
Một bên, áo giáp của Lý Hàn Tùng hiện ra, bảo vệ đám người lão Vương. Phương Bình vừa ra tay, hắn đã biết bọn họ định bắt lại rồi tra khảo sau.
Mong bọn họ thành thật tử tế thì thật sự là đánh giá bọn họ quá cao. Đế Nhạc đi cùng bọn họ, cửa lớn vừa đóng, bọn họ đã lật mặt ngay.
Lý Hàn Tùng thấy ba người chiếm cứ ưu thế tuyệt đối mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía lão Vương, trầm giọng nói: "Không sao chứ?"
"Trái tim..." Lão Vương còn đang thở hổn hển, nhìn về phía nơi sâu trong cung điện, thở dốc nói: "Ta... Ta hình như biết là cái gì rồi! Trái tim! Trái tim... Trái tim của ta! Mạc Vấn Kiếm... lấy trái tim kiếp trước của ta!"
Hắn vừa nói xong, dù ba người Phương Bình đang bận rộn đánh nhau cũng phải biến sắc!
Trái tim? Trái tim của lão Vương ở đây? Không, trái tim của kiếp trước của lão Vương ở đây? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Mạc Vấn Kiếm lấy thứ đó từ đâu?
Đế Nhạc cũng nghe thấy lời này, nó cũng hiểu ngôn ngữ loài người, Phương Bình cũng không thấy lạ, Mạc Vấn Kiếm là chủ nhân của chúng nó, hiểu ngôn ngữ cũng không có gì kỳ quái.
Mà lúc này, Đế Nhạc cũng phải quay đầu nhìn về phía lão Vương!
Trái tim? Trái tim của người này ở Đế Cung! Vậy nghĩa là...
Trong lòng Đế Nhạc xuất hiện vô số ý nghĩ, vội vàng truyền âm nói: "Chư vị tạm thời dừng tay! Tiểu yêu cũng không có ác ý..."
Phương Bình đâu quan tâm những lời này, Phương Bình vừa ra tay, vừa quát lên: "Bó tay chịu trói, bọn ta sẽ không giết ngươi! Nếu ngươi thật sự không có ác ý, Phương mỗ đương nhiên sẽ xin lỗi bồi thường tổn thất, nếu không, giết ngươi cũng phí công!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận