Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2385: Chúc Mừng (2)

Lúc này, dù Phương Bình đã nhìn thấy ba đại Chân Vương tấn công tới, nhưng Triệu Hưng Võ cũng đã chặn ở trước mặt, Phương Bình cũng không chạy trốn, hét lớn: "Cơ Hồng, lời ta nói đều là sự thật! Nếu có lời nào giả dối thì chấp nhận cho thiên lôi đánh!"
"Cha ngươi cũng không phải Mệnh Vương, mà là Kỳ Huyễn Vũ!"
"Bằng không, người cho rằng Kỳ Huyễn Vũ biết đại đạo của mình bị Mệnh Vương đi rồi, sẽ còn chinh chiến cả đời cho nhà họ Cơ các ngươi à? Ngươi thật sự tưởng hắn ngớ ngẩn à?"
"Mệnh Vương đã sớm biết tất cả những thứ này, cố ý để các người cha quỳ con, thậm chí cha con nghi ngờ, tàn sát lẫn nhau..."
"Cơ Hồng, Kỳ Huyễn Vũ cũng không phải ta giết, lúc sắp chết, hắn tự sát, hắn muốn thành vương, hắn nói đời này hắn sống uất ức, dù chết, cũng phải thành vương mà chết!".
"Hắn cũng không phải không biết hắn cưỡng ép thành đạo sẽ khiến Mệnh Vương bị thương, nhưng hắn vẫn làm, bản thân ngươi tự nghĩ xem, đây không coi là trả thù ư?"
"Cơ Hồng, người còn bán mạng cho Mệnh Vương, người xứng đáng với cha ruột ngươi sao?"
Phương Bình nghĩ gì nói đó, lời gì cũng nói được. Lúc này, Cơ Hồng đang giao đấu với cường giả nhân loại, tốc độ chợt chậm lại, nhìn về phía Phương Bình, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại có chút phức tạp. Kỳ Huyễn Vũ là... cha hắn ư? Võ giả địa quật vô tình, nhưng cũng không phải trời sinh đã vô tình. Do hoàn cảnh nên mới như vậy mà thôi. Hắn thành đạo còn chưa bao lâu, còn chưa đến trình độ như đám Mệnh Vương, sớm đã quen với tất cả những thứ này. Kỳ Huyễn Vũ... thật như lời Phương Bình nói sao? Có một số việc, không vạch trần thì thôi. Một khi vạch trần, chẳng qua là cách tầng cửa sổ giấy mà thôi, rất nhiều thứ nhanh chóng lướt qua suy nghĩ của Cơ Hồng. Ánh mắt phức tạp của Kỳ Huyễn Vũ khi nhìn hắn, nhìn Cơ Dao... Nhiều năm chinh chiến vì vương đình, nhưng chưa từng kêu khổ. Dù rất nhiều người biết, đạo của hắn bị người đi, còn là Mệnh Vương đi, nhưng hắn vẫn cẩn trọng, chưa từng nói đến điều gì. Không phải vương mà là vương, tên tuổi vang dội. Tên tuổi của vị cường giả không phải vương thậm chí còn nổi danh hơn một số Chân Vương nhiều. Nhưng lúc này, Cơ Hồng không nói ra được cảm thụ của mình là cái gì. Đau khổ ư? Hay là xót xa?
Phương Bình không quan tâm Cơ Hồng, cũng không có thời gian quan tâm. Ba đại Chân Vương đã đánh tới đây, Triệu Hưng Võ vừa lên cấp, dù thực lực không yếu, nhưng giờ này không phải đối thủ ba đại Chân Vương. Thấy thế, Phương Bình cũng hét lên một tiếng, ánh mắt hơi đờ đẫn, nhanh chóng sát nhập vào đại đạo của một vị Chân Vương. Phụt! Một vị Chân Vương đối diện thổ huyết, Phương Bình cũng thổ huyết. Lúc này, Mệnh Vương chợt quát: "Thần khí trên tay hắn! Người trảo đại đạo chính là Phương Bình! Đề phòng một chút, nhanh chóng giết hắn!"
Giờ đây, mọi người đều biết, không phải có cường giả trong bóng tối ra tay. Mà là Phương Bình! Không ít người cảm thấy chấn động, hôm nay tên này đã tiêu diệt bao nhiêu Chân Vương rồi? Đến bây giờ, đã chết hơn 50 Chân Vương. Mấy người Trương Đào, Nguyệt Linh là người tấn công chủ yếu, còn Phương Bình là trợ thủ, cũng giúp không ít cường giả nhân loại tiêu diệt đối thủ. Không có Phương Bình, e là hôm nay cũng không giết được nhiều người như vậy. Trong tay có thần khí... Giờ này, mấy vị Đế Tôn chưa ra tay cũng rục rịch. Đoạt thần khí! Giết Phương Bình, chiếm thần khí của hắn, hoặc là không giết hắn... Bọn họ lo giết Phương Bình sẽ bị Nguyệt Linh trả thù, có vẻ như người đàn bà này đã thỏa thuận gì đó với Phương Bình. Nhưng vẫn có thể đoạt thần khí của hắn. Thần khí, năm đó ngay cả 36 Thánh cũng không có thần khí, có lẽ có, nhưng tất nhiên sẽ giấu. Những người này rục rịch, Chân Thần các phe cũng rục rịch. Cũng không phải là đối với Phương Bình... mà là phía Ngự Hải Sơn. Lúc này, phía Ngự Hải Sơn hình như đã nổ ra cuộc chiến. Thần Giáo nói ba vị Cực Đạo Thiên Đế chuyển thế ở bên kia, giờ này, một Số Chân Thần cảm thấy không có hy vọng cướp đoạt bảo vật đây, nên thi nhau hướng mục tiêu về phía bên kia. Dù Tốn Vương đã cho người đi Ngự Hải Sơn, nhưng đại chiến liên tiếp nổ ra, Đế Tôn vẫn lạc, khiến người tiên đảo hải ngoại chưa thể rời đi. Những hình như phía Thần Giáo cũng tung ra cường giả Chân Thần. Bên đó, nhân loại không có Chân Thần trấn thủ. Ở đó, chỉ cần tranh đoạt với cường giả Thần Giáo là được. Lúc này, chứng kiến các phe đang giao đấu, các cường giả tiên đảo hải ngoại, thiên ngoại thiên, Giới Vực đều không khỏi rục rịch. Đi Ngự Hải Sơn! Bọn họ cảm ứng được, Phương Bình cũng cảm ứng được, lực lượng tinh thần của hắn không kém. Nhìn đám người lão Trương cũng đã bị bao vây, Phương Bình vội vã truyền âm với lão Trường phía xa: "Bảo Thương Miêu bắt đầu đi, nếu cứ tiếp tục như thế... nhân loại sẽ bị tiêu diệt!"
"Không được!"
Trương Đào thẳng thừng từ chối, vừa chạy về phía Lê Chử chạy trốn, vừa truyền âm nói: "Bây giờ mà bắt đầu, bọn chúng cũng sẽ giết chúng ta rồi đi lấy bảo vật, không thể ngu ngốc như vậy, không hiểu được nuôi hổ gây họa sao?"
"Thế nhưng... Phương Bình thật lo lắng lắm rồi! Ngự Hải Sơn không có tuyệt đỉnh trấn thủ. Thần Giáo cử bao nhiêu người qua đó? Không nói bao nhiêu người, có lẽ một vị Chân Thần cũng đủ để giết tất cả mọi người, thậm chí tiến vào Trái Đất, tàn sát nhân loại. Lần này, lão Trương thật sự đánh cược hy vọng sống. Ông không để lại ai phòng thủ cả! Trương Đào yếu ớt nói: "Ngươi và Triệu Hưng Võ đi! Phá vây! Ta sẽ tạo cơ hội cho các ngươi, các ngươi quay về giúp đỡ họ!".
"Nhưng người..."
"Ta không sao!"
Dứt lời, lực lượng tinh thần Trương Đào càng thêm yếu ớt nói: "Ta còn chiêu cuối cùng chưa tung ra đấy! Lát nữa ta sẽ tạo cho các ngươi cơ hội phá vây, chúng ta cũng sẽ nhân dịp phá vây, trốn về phía Cấm Kỵ Hải, ngươi đi Ngự Hải Sơn... có thể địch thì giết, không thể địch thì dẫn người thoát khỏi Ngự Hải Sơn!"
"Được!"
Phương Bình cũng không có thời gian nói nhiều với Trương Đào, Chiến Vương đã bị người cuốn lấy. Phong Vương! Phong Vương đã bị thương, lại cuốn lấy Chiến Vương, lần này không chỉ mình hắn, hắn còn mang theo mấy vị Chân Vương, cùng vây giết Chiến Vương. Dù hai vương chưa ra tay, nhưng Phong Vương tấn công mà hai vương vẫn im lặng, có nghĩa đây cũng là ý của bọn họ. Phương Bình càng lo lắng, đã đến mức này, còn không phá vây, những người khác đều phải ra tay. Đến lúc đó, nhân loại thật sẽ bị diệt chủng. Những chiêu cuối cùng của lão Trường là cái gì? Lê Chử? Lúc này Phương Bình nhìn thấy Trương Đào chạy về phía Lê Chử, e là định mượn sức Lê Chử, có thể làm được không? Ngoài lúc ngăn cản Thiên hộ giáo, Lê Chử có bộc lộ chút tài năng, thì những lúc còn lại đều không hề có biểu hiện gì. Lúc này, dường như Mệnh Vương cũng đã quên mất hắn, không tiếp tục cho người vây giết Lê Chử. Một vị cường giả cấp Thánh không phải ba năm vị Chân Thần có thể vây giết, ba năm vị cấp Đế cũng không đủ. Cho nên Mệnh Vương không quan tâm hắn nữa. Hiện Trường Đào đi về phía Lê Chử, hắn không sợ Lê Chử giết hắn ư?
Trong mắt Lệ Chử, có lẽ nhân loại còn uy hiếp hơn đám Mệnh Vương.
Phương Bình đang chờ đợi cơ hội phá vòng vây. Lúc này, phía Ngự Hải Sơn, cuộc chiến cũng đã nổ ra. Vì truy bắt mấy người Vương Kim Dương, Thần Giáo sử dụng hai vị cường giả Chân Thần. Xem như coi trọng những người này. Hơn mười vị võ giả cấp 8 cấp 9 bị thương, đừng nói hai vị Chân Thần, một người cũng đủ để giết chết bọn họ. Giờ đây, cũng chỉ một người chịu trách nhiệm tấn công, một người phong tỏa không trung, không cho những người này thoát đi. Giao đấu cùng vị Chân Thần này là mấy vị đỉnh cấp 9. Ngô Xuyên, Ngô Khuê Sơn, Lý Trường Sinh... Dù khá đông, nhưng đã bị thương từ trước, hiện các cấp 9 này càng không phải đối thủ của một vị Chân Thần. Cảm nhận được sự chênh lệch thực lực giữa địch và ta, Vương Kim Dương lấy trường cung ra, quát lên: "Các ngươi muốn thần khí! Thần khí đang ở đây, thả bọn họ, ta đi với các ngươi. Nếu không, ta nhập thần khí vào cửa tam tiêu, các ngươi thật sự có năng lực cướp đi thần khí khi ta tự bạo sao?"
Nhìn thấy trường cung màu máu, ánh mắt Chân Thần đang tấn công sáng lên, giơ tay định đoạt lấy. Nhưng khí huyết trên người Vương Kim Dương lập tức bộc phát, thần khí biến mất, có khuynh hướng tự bạo. Vị Chân Thần này hơi nhíu mày. Nhìn thoáng qua đám người Ngô Xuyên đã sống dở chết dở, thản nhiên nói: "Được, giao thần khí cho bản tọa, bản tọa thả bọn họ!"
"Nằm mơ!"
Vương Kim Dương lạnh giọng quát: "Các ngươi tưởng ta ngu như các ngươi sao? Để bọn họ rời đi trước, nếu không... các ngươi đừng mong lấy được cái gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận