Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1792: Phẩm Chất Làm Người (2)

"Ngài thật sự không sai ư?" Phương Bình chất vấn.
"Ngài từ bỏ Ma Võ, biết đâu đã từ bỏ cơ hội giúp một người đột phá lên cấp tuyệt đỉnh, giống như hiện tại… Ta vốn nghĩ, hiệu trưởng đã có con đường bản nguyên của mình, Lý lão sư cũng đã có con đường bản nguyên, Ma Võ không còn cấp chín nào khác, ta thu được vài thứ, cho người khác có lẽ càng tốt hơn!
Ví như… Trương trấn thủ sắp đột phá, hoặc Khổng Tông sư có hy vọng đột phá…"
Trong lúc nói chuyện, trong tay Phương Bình xuất hiện một bộ găng tay, từ tốn nói: "Nhưng hiện tại, ta cảm thấy, có thể dùng cái này để khôi phục bản nguyên của hiệu trưởng. Ta không biết có được hay không, nhưng ta tình nguyện lãng phí nó để cứu hiệu trưởng, cũng không muốn tặng cho người khác!"
Trương Đào liếc mắt nhìn găng tay, hồi lâu mới than thở: "Truyền thừa bản nguyên của Chân Vương! Không ngờ Huyền Ngọc Chân Vương đã sớm để lại truyền thừa bản nguyên Chân Vương, đúng là nằm ngoài dự đoán của ta."
Phương Bình cắn răng nói: "Ta cũng không ngờ! Nếu hiệu trưởng không bị thương, ông ấy sẽ không đi con đường của người khác, nhưng hiện tại, ta chỉ có thể để ông ấy thử xem sao!"
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Trương Đào nói: "Bộ trưởng, cái này có thể cứu sống hiệu trưởng không?"
Trương Đào trầm ngâm nói: "Có lẽ có thể, đây là truyền thừa toàn bộ bản nguyên của một vị Chân Vương. Nếu Huyền Ngọc Chân Vương không chết, thì cái này xem như là tuyệt học Chân Vương, nhưng hắn đã chết rồi, cái này chính là bản nguyên của hắn! Chỉ là…"
Lúc này, Trương Đào cũng hơi đau đầu, chậm rãi nói: "Nhưng cũng chỉ đành lãng phí vậy! Bản nguyên của Ngô Khuê Sơn bị thường, nhưng rốt cuộc bị thương nặng như nào, ta khó lòng phán đoán, nếu hai con đường phát sinh xung đột, có lẽ sẽ khiến Ngô Khuê Sơn mất mạng, bản nguyên của Huyền Ngọc Chân Vương cũng sẽ tan biến."
Phương Bình không chút để ý nói: "Ta muốn thử!"
"Ngươi không sợ ta không đồng ý sao?" Trương Đào liếc mắt nhìn đôi găng tay mỏng như cánh ve trong tay hắn, chậm rãi nói: "Nếu ta không đồng ý lãng phí, bây giờ lấy đi găng tay, ngươi sẽ làm sao?"
"Chẳng làm sao cả."
"Cái này có liên quan đến chuyện sinh ra thêm một vị tuyệt đỉnh mới, với góc độ của ta, cho Ngô Khuê Sơn dùng rất lãng phí, không bằng cho một người sắp đột phá hoặc có hy vọng đột phá tuyệt đỉnh, hoặc trực tiếp cho một cấp chín sơ kỳ, có lẽ càng tốt hơn, để đối phương đi lên con đường của Huyền Ngọc Chân Vương."
Trương Đào than thở: "Ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào?"
Phương Bình đáp: "Ngài có thể lấy đi, sau này, chúng ta không ai nợ ai! Ta không thiếu nợ gì Bộ trưởng, hoặc nếu ngài vừa ý thứ gì của Phương Bình, ngài có thể lấy đi luôn một thể đi! Nếu có thể dùng vật ngoài thân để trả hết ân tình, giúp Phương Bình không còn nợ nần gì ngài nữa, ta sẽ an lòng.
Ta khâm phục ngài, thậm chí sùng bái ngài, cảm kích ngài…
Ta luôn cảm thấy tuyệt đỉnh như ngài mới là xương sống của nhân loại, ta rất xem trọng ngài, xem trọng ngài đến mức nếu ta bất kính với ngài, chính là phản bội nhân loại!
Mà tất cả những tình cảm sùng bái này đều bắt nguồn từ việc ta cảm nhận được ngài cũng là người bình thường, là người sống, có tình cảm, có khuyết điểm, chứ không phải là cường giả tuyệt đỉnh chí cao vô thượng!
Nếu trong mắt ngài chỉ còn lại đại cục, ngài cảm thấy có thể hy sinh tất cả mọi người vì đại cục, vậy ngài cũng không còn là anh hùng mà Phương Bình ta sùng bái, có lẽ trong mắt người khác, ngài vẫn là anh hùng, nhưng đối với ta thì không!"
Trương Đào khẽ cười: "Nói như vậy, nếu hôm nay ta lấy đi đôi găng tay này, chúng ta sẽ trở mặt với nhau sao?"
"Sẽ không."
Phương Bình bình tĩnh nói: "Ta sẽ không trở mặt với ngài vì những chuyện này, bởi vì ngài làm vậy vì đại cục! Sau này, ngài chính là trụ cột và là lãnh tụ đáng ngưỡng mộ của nhân loại, nhưng không còn là trưởng bối của Phương Bình ta nữa! Chỉ đơn giản vậy thôi!"
"Giữa việc có thêm một tuyệt đỉnh và trở thành trưởng bối của Phương Bình ngươi…" Trương Đào khẽ cười nói: "Ngươi nói, ta nên chọn cái nào đây?"
"Ta không biết." Phương Bình lắc đầu nói: "Bộ trưởng yên tâm, ta sẽ không vì chuyện này mà sinh lòng oán giận rồi phản bội nhân loại! Ngài không đại diện cho toàn nhân loại! Nếu ta có năng lực, ta sẽ tiếp tục chinh chiến, cho đến khi chúng ta giành thắng lợi!"
"Ngươi đang chiếu tướng ta…" Trương Đào nở nụ cười, nhìn nhóm người Lý Trường Sinh, chậm rãi nói: "Các ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào?"
Lão Lý không nhịn được nói: "Sao ta biết! Tự ngài đưa ra phán đoán rồi làm đi chứ. Hoặc là đánh cược Phương Bình có giá trị hơn một vị tuyệt đỉnh, hoặc là đánh cược bây giờ đào tạo ra một vị tuyệt đỉnh sẽ có giá trị hơn Phương Bình.
Biết đâu Phương Bình căn bản không thể trưởng thành đến lúc đột phá tuyệt đỉnh, hắn khó mà đi ra được con đường bản nguyên của hắn thì sao!
Ta thấy, ngài cứ lấy đôi găng tay này để bồi dưỡng ra một vị tuyệt đỉnh đi!"
"Ngươi cũng khích ta?" Trương Đào cười nói: "Ngươi cũng bất mãn, ngươi cũng cảm thấy, lần này nên để những người khác đến cứu viện Ma Võ, có phải không?"
"Không có!" Lão Lý lắc đầu nói: "Nếu người chết là ta, ta sẽ không nghĩ nhiều như vậy, thật ra, ta cảm thấy mình đáng chết từ lâu rồi. Nhưng rốt cuộc, người chết không phải ta, mà là lão Hoàng, bây giờ lão Ngô cũng có khả năng đi theo lão Hoàng!
Vậy nên nếu ngài muốn lấy đi găng tay, từ bỏ cơ hội cứu chữa lão Ngô, ta đương nhiên sẽ bất mãn!"
"Ngươi bất mãn như vậy, liệu ngươi sẽ còn tiếp tục chinh chiến vì nhân loại sao?"
"Đương nhiên!"
Lão Lý cau mày nói: "Những người như bọn ta chinh chiến với địa quật cũng không phải vì các ngài! Các ngài là lãnh tụ chứ không phải chủ nhân của bọn ta! Các ngài chiến đấu với địa quật cũng là tìm đường sống cho nhân loại, bọn ta cũng vậy!
Nên chiến đấu với địa quật thì tiếp tục chiến đấu với địa quật, không phải chiến đấu vì mệnh lệnh của các ngài! Nếu chỉ chiến đấu vì mệnh lệnh của các ngài, thì giờ khắc này sẽ không có nhiều võ giả tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng, nhiệt huyết chiến đấu đến thời khắc cuối cùng!"
"Lãnh tụ... thật ra không nên có tình cảm cá nhân."
Trương Đào thở dài một tiếng, nhìn Phương Bình, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn trở thành lãnh tụ thì không nên lẫn lộn quá nhiều tình cảm cá nhân. Lúc cần thiết, người nhất định phải có thể cắn răng để người nhà ngươi hy sinh! Phương Bình, ngươi hiểu ý của ta không?"
Phương Bình im lặng chốc lát, lắc đầu nói: "Ta hiểu, nhưng ta không muốn làm một lãnh tụ như vậy! Không, có lẽ ta chỉ thích hợp làm nhóm trưởng của một nhóm nhỏ, chứ không phải là lãnh tụ đại công vô tư!
Bộ trưởng, chắc ngài hiểu lầm rồi, ta nói ta là lãnh tụ của thế hệ thanh niên đời này, là lãnh tụ tương lai, có lẽ ngài tưởng thật, nhưng không có nghĩa là ta thật sự nghĩ như vậy!
Có lẽ ngài cảm thấy ta rất muốn trở thành người như ngài. Nhưng không, ngài sai rồi, ta không muốn!
Nếu có một ngày ta phải lựa chọn giữa người nhà và đại cục… Ta cảm thấy có lẽ ta sẽ chọn người nhà của ta… Không, hơn 90% là ta sẽ chọn người nhà!"
Phương Bình ngẩng đầu nhìn Trương Đào, nghiêm mặt nói: "Nếu ngài muốn bồi dưỡng ta làm người kế nhiệm cho ngài thì không cần đâu. Thật ra, nghiêm túc mà nói… Ta vẫn luôn lừa gạt mọi người!
Nhóm người Đầu Sắt cảm thấy ta là Thiên Đế, có lẽ họ cảm thấy vậy thật, hoặc có lẽ họ đang tự thôi miên bản thân, nhưng bọn họ thật sự xem ta là lãnh tụ, là Chúa cứu thế!
Nhưng ta không phải!
Tất cả những gì ta làm đều chỉ vì bản thân ta, không hề vì người khác!
Nếu ngài cảm thấy ta ngoài miệng nói muốn làm lãnh tụ, trong lòng hẳn cũng nghĩ như vậy thì ngài sai rồi! Ta chỉ đang khoác lác, bốc phét, đang lừa gạt mọi người, cái gì mà dẫn dắt nhân loại chiến thắng địa quật… Ta đúng là có ý nghĩ như vậy, nhưng không phải vì nhân loại, mà là vì bản thân mình!"
Trương Đào nhìn chằm chằm Phương Bình một lúc lâu mới cười nói: "Ở những thời điểm khác nhau, con người sẽ có suy nghĩ và hành động khác nhau. Đến khi ngươi thật sự đi đến một bước kia, ngươi sẽ phát hiện, tất cả không như ngươi nghĩ.
Lúc ta còn trẻ, ta cũng chưa từng nghĩ mình muốn làm Chúa cứu thế, muốn làm lãnh tụ của nhân loại. Khi đó, điều ta nghĩ đến cũng chỉ là muốn sống, tìm đường sống, nhưng khi ta vô ý thức bước lên con đường này, đi đến bước này, mọi suy nghĩ cũng tự nhiên thay đổi rồi."
"Ít nhất hiện tại ta không thay đổi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận