Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1363

Giảo Vương Lâm.
Không nhắc đến phản ứng của hai thành Yêu Phượng và Yêu Quỳ. Lúc này, Phương Bình đang thống kê tổn thất sau trận đại chiến đầu tiên.
Mãi lâu sau, Phương Bình mới chậm rãi nói: "47 đạo sư tử trận, 68 học viên hy sinh..."
Ngô Khuê Sơn không lên tiếng, Đường Phong mở miệng nói: "Hy sinh 115 người, diệt mấy chục ngàn kẻ địch, đáng giá!"
Mấy chục ngàn, bao gồm rất nhiều người thường. Thực chất, số lượng võ giả bọn họ tiêu diệt được cũng chỉ khoảng 4000 người.
Mà trong số này, riêng mấy người Vương Kim Dương đã giết được mấy trăm người. Phương Bình còn âm thầm ra tay giúp bọn họ tiêu diệt được nhiều cường giả cấp sáu.
Tỉ lệ tử vong là 1:40
Ma Võ mất đi một người, đối phương chết mấy chục người.
Nhưng Phương Bình không vui, La Nhất Xuyên ở bên cạnh cũng than nhẹ một tiếng, nhìn thì thấy diệt địch không ít, nhưng đối phương có rất nhiều võ giả sơ cấp.
Quân Ma Võ đa số là võ giả trung cấp, yếu nhất cũng là cấp ba. Trận này, mãi về sau, cấp hai mới xuất chiến. Trước đó, võ giả cấp hai đều ở bên ngoài Giảo Vương Lâm, phụ trách phòng tuyến thứ hai.
Hơn nữa, Phương Bình cho mọi người rất nhiều tinh thạch chứa vật chất bất diệt. Thực ra, kết quả như vậy cũng không quá bất ngờ, ngược lại, hơi ít.
Phương Bình không nói gì nữa, hắn nhìn chung quanh, không ít người cả người đầy máu, cũng không ít người uể oải mệt mỏi không thể tả, trên người bị thương nghiêm trọng.
Phương Bình nhìn Hoàng Cảnh, nói: "Hiệu trưởng Hoàng, ngài phân phát tinh thạch chứa vật chất bất diệt cho những người bị thương để bọn họ khôi phục thương thế, nghỉ ngơi lấy sức, chờ ngày mai tái chiến!"
Hoàng Cảnh muốn nói lại thôi, bây giờ đại chiến chỉ mới bắt đầu, nếu dùng hết tinh thạch chứa vật chất bất diệt, vậy sau đó...
"Yên tâm, đến lúc đó, ta còn có thể cung cấp cho mọi người."
Hoàng Cảnh thở dài, cũng không nói gì nữa, ông và mấy người La Nhất Xuyên bắt đầu đi kiểm tra và phân phát tinh thạch chứa vật chất bất diệt cho võ giả bị thương.
Phương Bình không đến xem, cũng không muốn nhìn, hắn sợ khi mình nhìn thấy bạn học và các lão sư bị thương, hắn sẽ do dự, sẽ tự nghi vấn chính mình.
Trước đại chiến, hắn cũng phải điều chỉnh tâm tình cho tốt.
Chờ Hoàng Cảnh đi rồi, Ngô Khuê Sơn mở miệng nói: "Thiên Môn Thụ dao động rồi, ta cảm nhận được! Thành chủ thành Thiên Môn muốn ta kích động lộ ra sơ hở, nhưng hắn trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngược lại, khiến Thiên Môn Thụ dao động rồi.
Đây chính là cơ hội!
Trường Sinh, sau đó, ngươi hãy nắm bắt tốt cơ hội lần này, khi đại chiến nổ ra, ta sẽ kích động đối phương, khiến đối phương lộ ra sơ hở.
Lúc đó, ngươi hãy dùng chiêu kiếm chí mạng của ngươi! Nhớ kỹ, trước lúc đó... Không được ra tay, trừ phi thật sự không chịu nổi!"
Lão Lý khẽ gật đầu, Trường Sinh Kiếm của ông vẫn chưa được nuôi trong cửa tam tiêu, mà đang treo lơ lửng ở bên hông. Tay phải ông vẫn luôn đỡ lấy kiếm.
Ông đang chờ, chờ cơ hội xuất kiếm, một kiếm trảm địch!
Thiên Môn Thụ cũng không phải Dương Hạ, đây là yêu thực cấp chín. So với lần chém giết Dương Hạ, nếu muốn một kiếm chém giết Thiên Môn Thụ khi nó bị Ngô Khuê Sơn giữ chân, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Ngay lúc này, trong rừng cây, bỗng nhiên có sóng khí huyết. Ngô Khuê Sơn hơi hơi vui mừng, nhẹ giọng nói: "Có người đột phá rồi!"
Cũng không phải là võ giả mạnh mẽ đột phá, chỉ là võ giả đỉnh cấp ba đột phá cấp bốn, dựng cầu thiên địa.
Nhưng điều này cũng nói lên rất nhiều thứ.
Trận chiến ngày hôm nay cũng không vô ích.
Vừa báo thù, vừa là trận chiến gột rửa chính mình.
Ngay khi Ngô Khuê Sơn đang nói chuyện, Tần Phượng Thanh bị thương sắp chết gian nan lê lết đến trước mặt Phương Bình, hữu khí vô lực nói: "Ta giết được 5 tên cấp sáu, cấp bốn cấp năm quá nhiều, không tính rõ bao nhiêu nữa, coi như là hai tên cấp sáu..."
Phương Bình khẽ cười nói: "Được!"
"Vậy là 7 tên cấp sáu đúng không?"
"Ừm."
Tần Phượng Thanh nghe được Phương Bình đồng ý, hắn có phần vui vẻ, sau đó, muốn giơ tay lên, nhưng không thể giơ lên, cơ thể lảo đảo, ngã lên người Phương Bình, máu tươi chảy ra, hắn chật vật thảm hại nói: "Không ngờ, mới giết có vài người như vậy, ta đã không chịu nổi rồi..."
Phương Bình nhìn hắn một hồi, một lát mới nói: "Tinh thạch chứa vật chất bất diệt đâu?"
"Đã dùng từ sớm rồi..."
Tần Phượng Thanh lắc đầu, sau đó, lại ọc ra một ngụm máu tươi, thê lương nói: "Không sao, ta còn có thể tái chiến! Chỉ cần ta không chết, ta sẽ chiến đấu đến cùng, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng cạn khô thì thôi!"
Tần Phượng Thanh cố gắng che miệng lại, nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra thông qua khe hở giữa các ngón tay.
Hắn thật sự bị thương rất nặng!
Ở đây, đều là cường giả, mọi người đều có thể cảm nhận được điều này. Giáp da yêu thú cấp sáu trên người Tần Phượng Thanh hiện đã bị đánh thủng, áo giáp rách rưới còn vương vài mảnh trên người.
Trên người hắn có vô số vết đao, vết thương, vết kiếm, trên ngực còn bị đâm xuyên qua, giữa trán, máu thịt lẫn lộn, đó là lần nguy hiểm nhất, kém chút nữa bị đánh lủng đầu!
Một vị võ giả cấp sáu sơ kỳ tiêu diệt được 5 vị cấp sáu, chiến tích như vậy, không phải cộng gộp nhiều lần, mà là trong một trận đại chiến, ngay cả Ngô Khuê Sơn lúc này cũng phải xem trọng Tần Phượng Thanh hơn vài phần.
Tên này... Nếu tiếp tục sống sót, hắn đúng là một nhân tài!
Trong số võ giả thiên kiêu hiện đại, rất nhiều người biết đến Phương Bình, Diêu Thành Quân, Vương Kim Dương, Lý Hàn Tùng, rất nhiều người thậm chí không biết Tần Phượng Thanh là ai.
Nhưng không ai có thể phủ nhận, Tần Phượng Thanh là một trong số các võ giả thiên kiêu hiện đại, thậm chí có thể xếp vào top 10.
Mà hắn... Cũng không phải võ giả xưa phục sinh lại!
Mọi người thấy hắn bị thương nặng đến vậy, không nhịn được nhìn sang Phương Bình.
Phương Bình thở dài, không biết nên nói gì, lát sau mới nói: "Lần sau, nếu có giấu đồ thì ráng giấu kỹ một chút, ngươi nuốt vào trong bụng, ta vẫn cảm ứng được."
Cơ thể Tần Phượng Thanh hơi cứng lại trong chốc lát, nhưng nhanh chóng tỏ ra ngơ ngác, ra vẻ ta không hiểu ngươi đang nói gì. Ta sắp chết đến nơi rồi mà ngươi còn không cứu ta?
Về phần viên tinh thạch chứa vật chất bất diệt trong bụng... Ai sẽ ghét bỏ việc mình có thêm một mạng?
Phương Bình còn rất nhiều vật chất bất diệt kia kìa!
Phương Bình bật cười, cũng không nói gì, suy nghĩ một chút... Nhìn quanh một vòng, hắn quyết định không tự đánh mình bị thương nữa. Thôi đi, mỗi lần cần dùng đều tự đánh mình, diễn hoài không có lợi, các người cứ coi như ta trữ sẵn trong người đi.
Hắn đặt tay lên đầu Tần Phượng Thanh, ánh sáng vàng nhạt lấp lóe, rất nhanh, thương thế trên người Tần Phượng Thanh bắt đầu chuyển biến tốt.
Tần Phượng Thanh thích thú!
Lời rồi!
Được hưởng vật chất bất diệt miễn phí, quá đã!
Thấy Phương Bình giống như không để ý, Tần Phượng Thanh tiếp tục ọc máu tươi, yếu ớt nói: "Chờ ta khôi phục thương thế, ta phải giết bọn chúng thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông!"
Phương Bình trực tiếp thu tay lại, cảm thấy bó tay với tên khốn này: "Gần được rồi, ngươi thật sự cho rằng vật chất bất diệt nhiều đến mức dùng mãi không hết sao? Lần này, nể tình ngươi có công giết địch, ta mới phá lệ khôi phục cho ngươi một lần, không tính toán với ngươi.
Nhưng ngươi, kiềm chế một chút. Ngươi nghĩ ngươi có thể bất tử sao? Nếu không phải Đầu Sắt và Lão Vương năm lần bảy lượt cản lại sát chiêu, ngươi đã sớm xanh cỏ rồi!"
Tần Phượng Thanh hơi ngượng, sau đó gật đầu nói: "Yên tâm, ta không chết được..."
"Ta không lo lắng ngươi sống hay chết, ngươi chết rồi thì thôi, quan trọng là đừng liên lụy đến người khác! Lần sau, không được chạy đến vòng chiến của lão Vương và Đầu Sắt nữa, chỉ biết làm loạn!"
Nói xong, Phương Bình nhìn Lý Hàn Tùng: "Đừng mạo hiểm vì tên khốn này, ngươi lo cho ngươi là được."
Lý Hàn Tùng cười ngây ngô, không nói gì.
Hắn có sức phòng ngự mạnh mẽ, trước đó từng nhiều lần cản sát chiêu cho Tần Phượng Thanh, nếu không có hắn, Tần Phượng Thanh không hẳn có thể còn sống đến khi trận chiến này kết thúc.
Tần Phượng Thanh cười khan nói: "Ta và Đầu Sắt là quan hệ gì mà ngươi có thể nói thế! Đúng không, Đầu Sắt?"
Lý Hàn Tùng cười ha hả nói: "Ừm, là ngươi tự ngươi nói, ngươi là người hầu của ta..."
Sắc mặt Tần Phượng Thanh cứng ngắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận