Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1257

Phương Bình: "Ta giả làm ngươi, ngươi giả làm ta, bọn họ đương nhiên chỉ có thể nhắm vào ta!"
Tưởng Siêu ngây người! Phương Bình... trượng nghĩa quá! Đây là họa sát thân, vậy mà hắn đồng ý gánh giúp mình?
"Phương Bình... Chuyện này..."
Nhất thời, Tưởng Siêu cũng không biết nên nói gì, sắc mặt phức tạp.
Ta chỉ muốn lợi dụng các ngươi mà thôi, chỉ là muốn thấy sang bắt quàng làm họ, cũng không cho các ngươi lợi ích gì, ngươi làm như vậy... Ta thật sự không chịu nổi.
n tình này quá lớn lao.
Phương Bình nghiêm nghị, nghiêm túc nói: "Đừng cả nghĩ quá, ta cũng không phải vì ngươi, ta chỉ làm theo lương tâm ta mà thôi! Nếu là người khác, ta cũng sẽ làm như vậy, võ giả, cường giả đều giúp người yếu gánh vác bầu trời này. Ngươi yếu, ta mạnh, đó là trách nhiệm của ta!"
Lý Hàn Tùng sùng bái, sau đó cắn răng nói: "Phương Bình, để ta làm cho, ngươi còn có trách nhiệm càng lớn lao hơn..."
"Thôi đi!"
Phương Bình cười nói: "Ngươi là đối thủ của ta sao?"
Nói xong, Phương Bình cười nói: "Được rồi, mọi người đừng tranh nhau, bắt đầu từ lúc này, ta chính là Tưởng Siêu! Tưởng Siêu..."
Phương Bình nhìn Tưởng Siêu, nghiêm túc nói: "Ngươi bây giờ là Phương Bình, nếu như... Nếu như ta thật sự bỏ mạng tại đây, ngươi phải sống sót đi ra ngoài, nói với Chiến Vương tiền bối, quan tâm người nhà của ta một chút!"
Hai mắt Tưởng Siêu đỏ hoe, chúng ta quen biết hời hợt, không thân không thích, sao ngươi lại... lại tình nghĩa đến mức này!
Người bạn, người anh em như Phương Bình, chẳng trách có thể thu phục được nhóm người tàn nhẫn hung tàn như Lý Hàn Tùng, vì anh em, thậm chí vì một người quen biết không thân mà giúp bạn không tiếc mạng. Nhân vật như vậy, không hổ là lãnh tụ đời mới!
"Phương Bình... Ta... Xin lỗi..."
Tưởng Siêu xấu hổ vô cùng, ta quá yếu, cũng sợ chết, ta không dám nói ta là hậu nhân Chiến Vương, bởi vì ta không có thực lực phản kháng.
Phương Bình vỗ vỗ vai hắn, khẽ cười nói: "Chiến Vương vì nhân loại, không tiếc gì. Huống hồ, hai bên vốn là kẻ địch, cần gì phải nhõng nhẽo như vậy. Ta là Phương Bình cũng tốt, là Tưởng Siêu cũng được, vốn đến đây để giết bọn họ, chỉ là một danh xưng mà thôi, cần gì phải lưu ý!"
"Ngươi chính là anh em tốt của ta!"
Tưởng Siêu trịnh trọng! Sau đó nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, ta quá yếu, nhưng ta đảm bảo, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện, người nhà của Phương Bình chính là người nhà của ta! Chỉ cần ta không chết, ta nhất định giúp ngươi chăm sóc bọn họ thật tốt! Dù chọc phải tuyệt đỉnh, dù có phải năn nỉ van xin lạy lục dập đầu, ta cũng sẽ mời lão tổ nhà ta đứng ra!"
Phương Bình cười cười, lại vỗ vai hắn! Mập à, đây là do ngươi nói đó, ngươi cũng đã nói chúng ta đổi tên đổi họ, sau này... khụ khụ, vẫn nên giết người diệt khẩu mới được. Nhất định phải tiêu diệt những người biết chuyện như Phong Diệt Sinh. Đậu mọe, ta chỉ tùy tiện nói một câu, thế mà ngươi lại tưởng thật.
Phía sau tảng đá lớn, Phương Bình dàn xếp xong mọi chuyện, hắn hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn nhóm người cách đó không xa.
Không dễ xử lý! Quá nhiều người!
Hơn nữa, Yêu Mệnh vương đình cũng ở đây, chuyện này càng khó làm rồi.
"Lẽ nào chạy ra hét lớn một tiếng, Tưởng Siêu ở đây để dụ bọn họ đi?"
"Quan trọng là, không biết nhóm người Đỗ Hồng có thể chạy được không?"
Phương Bình muốn ra tay, thực ra cũng có ý muốn cứu người. Hắn không ra tay, nhóm Đỗ Hồng có lẽ sẽ toàn quân bị diệt. Không có năng lực thì thôi, có năng lực, vẫn nên ra tay giúp đỡ.
"Đến lúc về có nên thu phí bảo kê không nhỉ? Tính sau đi, Đỗ Hồng chẳng giàu có gì, những người khác để xem sao."
Trong đầu Phương Bình xuất hiện không ít ý nghĩ, ân cứu mạng đổi lại mấy thanh thần binh cấp chín được không?
Thôi đi, mấy tên này chắc không đáng tiền như vậy, thần binh cấp bảy chắc không thành vấn đề... Nhưng mình có cả đống, ai thèm. Chỉ là, nhóm người Đỗ Hồng chưa chắc có thể sống sót... Hiện nay, song phương có đến 5 vị võ giả cấp bảy!
"Mình không thể rơi vào vòng vây được, nếu không thì tiêu cả lũ, phải nhanh chóng giết một người, sau đó thoát đi, dẫn bọn họ chạy lòng vòng, đây mới là cách tốt nhất để cứu bọn họ."
"Mình lương thiện quá!"
"..."
Phương Bình tự bị cảm động bởi hành động thiện lương, nhân nghĩa của mình.
Lần này, thật sự là vì cứu người, nếu không, ta đều có thể dần dà mài chết bọn họ. Đỗ Hồng ơi là Đỗ Hồng, Lý Dật Minh ơi Lý Dật Minh, các ngươi đều nợ ta một mạng!
Phương Bình quyết định, hắn chỉ phụ trách dẫn người rời đi, về phần Yêu Mệnh vương đình có đi hay không, hắn không biết, nhóm người Đỗ Hồng tốt nhất là tự cầu phúc đi.
Nhìn đám người Phong Diệt Sinh một hồi, Phương Bình đảo mắt qua từng người, không biết nghĩ đến điều gì, hắn cởi áo giáp trên người, thay vào một bộ khác.
Trong đám người, hình như có người mặc đồ giống bộ Phương Bình mới đổi. Nhưng mà, đối phương là người của phái Yêu Mệnh.
Phương Bình thấy thế, lập tức cất áo giáo Yêu Thực đi, sau đó, khí tức trên người biến đổi, nhanh chóng biến thành khí tức của vị võ giả Yêu Mệnh vương đình mặc cùng kiểu áo giáp với hắn.
"Hiện tại xông ra giết người... Chắc mọi người sẽ không phản ứng kịp chứ?"
Phương Bình nhếch miệng cười, sau đó lập tức nhặt một cái mũ trùm lên đầu, tuy người của Yêu Mệnh vương đình không đội mũ giáp, nhưng cũng không sao cả.
...
Phía trước.
Phong Diệt Sinh cười nhạt, dần dần vây nhốt nhóm người Đỗ Hồng.
Nhóm người Đỗ Hồng cũng bi tráng, chuẩn bị liều mạng một trận!
Đúng lúc này, phía sau nhóm người Yêu Mệnh vương đình, một bóng người phóng ra nhanh như chớp!
Mấy vị cấp bảy lập tức phản ứng, nhưng cấp bảy của Yêu Mệnh vương đình hơi kinh ngạc, dừng động tác.
"Sao Hổ Quý lại lao ra từ phía sau?"
Lúc này, hai vị cấp bảy đều đặt nghi vấn, tốc độ Hổ Quý nhanh ghê, nhưng sao Hổ Quý lại lao ra như vậy...
Cơ Dao cũng nghiêng đầu liếc mắt nhìn, ánh sáng trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất. Cơ Dao cảm thấy có gì đó khác thường, Hổ Quý... hình như có gì đó không ổn!
Không... Không phải Hổ Quý không ổn!
Sai ở chỗ nào, vấn đề ở đâu?
Các ý nghĩ chỉ bay lên trong chốc lát, ngay sau đó, Cơ Dao biến sắc!
Hổ Quý... Có hai tên Hổ Quý!
Trong đám người vẫn còn khí tức của Hổ Quý, cuối cùng cô cũng biết vấn đề nằm ở đâu.
Tốc độ phản ứng của võ giả không chậm, lúc Cơ Dao phản ứng lại, hai vị cấp bảy trong đội cũng đã phản ứng lại.
Một vị võ giả trong đội ngũ lại ngơ ngác, võ giả mới chạy ngang qua quen quá, quen tới mức mình tưởng mình đang nằm mơ luôn chứ.
Các cường giả phản ứng lại, nhưng đã chậm!
Chính lúc này, bóng người "Hổ Quý" nhanh vô cùng, chỉ lóe lên rồi biến mất, đã tiếp cận nhóm người Yêu Thực vương đình rồi!
"Tạp cổ!"
Hắn quát to một tiếng, dù Yêu Thực vương đình đã có chuẩn bị, lúc này vẫn bị kinh ngạc vì sự to gan của đối phương!
Một võ giả chiến tướng cao kỳ, dám một mình một ngựa chạy tới giết người của vương đình? Tên này... thần trí không tỉnh táo phải không!?
Ba vị cường giả cấp bảy nổi giận quát lớn một tiếng, lực lượng tinh thần chớp mắt phóng ra, ba người lập tức có thể đè chết đối phương, không chết cũng không còn sức công kích.
Phong Diệt Sinh càng tức giận, sắc mặt phát tím!
Khinh người quá đáng!
Yêu nữ này khinh người quá đáng!
Ta đã nhường di tích, chỉ cần phục sinh võ giả, yêu nữ này còn cho người khiêu khích mình, ép người quá đáng!
"Chờ vương huynh đến, nhất định sẽ giết sạch các ngươi, đồ khốn kiếp, đồ đáng chết!"
Phong Diệt Sinh nổi giận, không thèm nhìn vị chiến tướng cao kỳ đang lao vào kia, mà cẩn thận nhìn chằm chằm nhóm người Cơ Dao.
Cho một tên chiến tướng cao kỳ đến khiêu khích... lẽ nào muốn bọn ta giết hắn, để ngươi lấy cớ ra tay?
Yêu nữ này nghĩ như thế nào?
Các ngươi muốn động thủ, hà tất phải tìm cớ sứt sẹo như vậy?
Đúng là lòng dạ đàn bà!
Lúc này, Phong Diệt Sinh không tự chủ nảy sinh ra ý nghĩ xem thường, yêu nữ này quá ngây thơ, quá ngu xuẩn. Làm như vậy, ngoại trừ để bọn ta giết người, cũng đâu có lợi ích gì khác. Muốn động thủ? Người người đều ở đây, cũng đâu thể bỏ chạy đi đâu được.
Trường kích trong tay Phong Diệt Sinh lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn gắt gao nhìn Cơ Dao, cùng lắm thì đánh một trận!
Cơ Dao lúc này cũng không còn vẻ lạnh nhạt, chiếc miệng nhỏ khẽ nhếch lên... gương mặt mịt mờ khó hiểu!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ai mới là Hổ Quý thật?
Bạn cần đăng nhập để bình luận