Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1407

Cùng lúc đó, tại Ma Đô.
Khi thấy trên trời chi chít người, khi thấy mấy ánh sáng màu vàng chiếu rọi hư không, toàn bộ Ma Đô đều rơi vào yên lặng. Sau đó... có chút hoảng hốt.
Cũng may, có cường giả nhanh chóng quát lớn: "Thầy trò Ma Đô Võ Đại, chinh chiến tà giáo trở về, đại thắng, giết địch vô số, chúc mừng Ma Võ!"
Cùng với tiếng hò hét của các cường giả, dân chúng Ma Đô không còn hoảng sợ nữa. Sau khi hết sợ thì không kìm được sợ hãi thán phục.
"Thật nhiều cường giả!"
"Đều có thể bay! Không phải nói phải muốn bay thì ít nhất phải võ giả trung cấp sao? Ma Võ nhiều cường giả trung cấp như vậy à?"
"Thật quá mạnh đi! Mấy nghìn người, Đô đốc ở quê ta mới là trung cấp đó, Ma Võ cũng mạnh!"
"Chinh chiến tà giáo, tà giáo mạnh như vậy sao? Ma Võ nhiều cường giả như vậy, thế mà cùng đi chinh chiến tà giáo, không biết tà giáo mạnh cỡ nào?"
"..."
Lúc này, toàn bộ Ma Đô đều bàn tán xôn xao. Mọi người lục tục ngẩng đầu nhìn lên trời.
Màn hình lớn công cộng trong thành phố nhanh chóng hiển thị hình ảnh trên không. Đài truyền hình Ma Đô cũng bắt đầu trực tiếp một màn trên không này.
Có người nhìn màn hình lớn, không kìm được, cả kinh kêu lên: "Đó là cháu trai ta, hắn cũng có thể bay... Thằng nhóc này, khi về nhà không nói tiếng nào, ta còn tưởng rằng hắn ở trường học học chẳng ra sao cả..."
"Đó là con gái ta! Đó là con gái ta!"
"Nhìn thấy không? Đó là con trai ta! Con trai ta cũng ở đó, con trai ta cũng ở đó! Mấy ngày trước thằng nhóc này còn nói với ta, nó muốn bế quan, thằng nhóc chết bầm này thế mà chạy đi chinh chiến với tà giáo... về xem ta trừng trị nó như thế nào."
Người đàn ông trung niên hô hào trừng trị con trai, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt mừng rỡ như hoa nở mùa xuân. Ông ta hận không thể hét to với xung quanh, đó là con trai ta. Con trai ta chinh chiến tà giáo, đại thắng trở về. Con trai ta còn có thể ngự không!
Lúc này, vô số người vui vẻ, vô số người sợ hãi kêu, bởi vì nhìn thấy người quen.
Những đứa bé ngày thường xấu hổ ngại ngùng, những đứa bé còn còn non nớt trong mắt bọn họ, rõ ràng đều là cường giả.
Còn có một số người, là những cha mẹ học sinh này, bọn họ cũng không biết, con gái lại mạnh mẽ như thế, hơn nữa tham dự chinh chiến.
Trong lúc nhất thời, vừa kiêu ngạo vừa lo lắng.
...
Không trung. Một số võ giả khiêng camera trực tiếp ngự không quay chụp, võ giả nhiều, đúng là bớt được chút phiền phức.
Tần Phượng Thanh có chút kỳ quái nhìn Phương Bình, hiếu kỳ nói: "Sao ngươi không lên hình?"
Phương Bình là người thích khoe khoang lắm nha! Nhưng lúc này, hắn lại không tranh lên hình, không hợp lý.
Phương Bình cười nhạo nói: "Thiên hạ ai không biết Phương Bình ta chứ? Ta lên hình làm gì? Cho mọi người một cơ hội nhỏ chứng minh với toàn thế giới, cường giả Ma Võ đông đảo, cũng không chỉ có mình Phương Bình ta. Mặt khác, dù ngươi có tranh ống kính với ta thì cũng không có ai nhận ra ngươi."
Phương Bình đúng là không hề tranh lên hình, hắn cũng không muốn tranh.
Hắn đã hưởng thụ quá nhiều vinh dự rồi, không nhất thiết phải thế.
Nếu như có thể, nếu như có thể... Hắn càng những người đã hy sinh được biết đến hơn. Bọn họ hy sinh ở địa quật, không ai biết được. Bây giờ, mọi người chỉ nhìn thấy võ giả xếp hàng gọn gàng ngăn nắp, mạnh mẽ khó lường, bọn họ có biết bao nhiêu võ giả đã chết ở địa quật sao?
Nhưng Phương Bình biết, bây giờ không phải lúc.
Hiện tại, chỉ có thể khiến mọi người dần dần thấy võ giả cường đại, nhìn thấy võ giả đại thắng, nhìn thấy những điều này mới là Ma Võ nên làm.
Ngươi đã chết chỉ có thể bị lãng quên.
Nhìn những học sinh đè nén hưng phấn và vui sướng, nhìn những đạo sư vẻ mặt trịnh trọng, dường như tham gia đại chiến, Phương Bình bỗng nhiên cười nhẹ nói: "Trong lòng cũng lén vui, nhưng nhất định phải giả vờ không thèm để ý, đầu trọc, có phải rất thú vị hay không?"
Tần Phượng Thanh bĩu môi, không quay ta thì có gì thú vị chứ.
Mấy nghìn võ giả vẫn luôn bay bay trên không trung.
Phía dưới, cổ mọi người mỏi nhừ, nhưng có vô số người cứ ngẩng đầu nhìn. Nhìn một chút, có người khóc không thành tiếng, người bên ngoài hỏi thăm, lại không nói một lời.
Có người thấy con cái mình biến mất, có người bậc nhận ra cha chú không còn...
Những người có thể nhìn thấy tình hình không trung, tất nhiên cũng là võ giả. Làm võ giả, tất nhiên hiểu rõ, những người đó đã làm sao rồi.
Đã hy sinh ở địa quật rồi!
Lúc này, có người vui vẻ có người thút thít.
Mà võ giả mạnh mẽ, Ma Võ mạnh mẽ, chinh chiến tà giáo… Những tin tức này lan truyền khắp nơi.
Phương Bình luôn cảm thấy tà giáo chính là nơi trút giận của cường giả, sự thật chứng minh, đúng là như thế. Lần này, võ giả tà giáo lại trở thành đối tượng người người kêu đánh.
Ma Võ huy động nhiều cường giả như vậy vây quét tà giáo, vậy chắc chắn là tà giáo đã làm chuyện xấu thương thiên hại lý gì. Nếu không, sao những võ giả trẻ kia lại phải chinh phạt tà giáo.
...
Bay quanh thành phố một vòng, rất nhanh, phía Ma Võ nhanh chóng vang lên tiếng hoan hô rầm trời.
Đã trở về rồi!
Các thầy trò ở lại mừng rỡ như điên.
Lần này, Tần Phượng Thanh lại định gào lên nhưng đã bị Phương Bình túm cổ, không cho hắn cơ hội.
Vinh quang, thuộc về những người trẻ tuổi này.
Bản thân cũng là Tông sư rồi, cũng không cần quá để ý.
Mặt khác, hiếm khi có cơ hội túm cổ người khác, Phương Bình cảm thấy rất thoải mái.
Trước kia, chỉ có mình bị túm cổ, hiện tại cuối cùng đã có thể làm điều này với Tần Phượng Thanh rồi.

Ngày 20 tháng 8, thầy trò Ma Võ trở về với thế đại thắng, Ma Võ vô cùng vui mừng. Nhưng niềm vui này không kéo dài quá lâu.
Ngày 22 tháng 8, an táng thi hài người chết trận.
Lần này, chính phủ cực kỳ coi trọng.
Toàn bộ Bộ trưởng ba bộ đều đến, chủ trì nghi thức an táng.
Lần này, tất cả những người đã anh dũng hy sinh đều được an táng ở nghĩa trang khu Nam của Ma Võ.
...
Khu Nam, âm thanh khóc lóc đau khổ truyền rất xa.
Khu Nam, trong nhà kho lớn, Phương Bình đang luyện chế tinh thạch.
Sau này, khu Nam phải xây dựng lại, phải bố trí mỏ quặng, vì để phong tỏa năng lượng tiết ra ngoài, không cho năng lượng tràn lan, sau này, trong lòng đất, trên mặt đất đều sẽ trải lượng lớn tinh thạch.
Lão Lý bên cạnh vừa uống chút rượu, vừa cười nói: "Lão Ngô để ngươi chủ trì, lần này sao sợ rồi?"
"Ta bận lắm."
"Luyện chế tinh thạch, chậm trễ mấy ngày cũng không sao."
"Ngài phiền quá à, đừng quấy rối ta được hay không?" Phương Bình không kiên nhẫn, tiện tay vứt bỏ một khối tinh thạch, nhìn về phía hắn nói: "Tại sao ngài không đi?"
"Ta đi làm gì? Nghe người ta khóc, nhìn rất khó chịu, ta muốn yên tĩnh một chút."
"Ngài không đi tế A Ngọc ư?" Lão Lý ánh mắt bất thiện.
Phương Bình bĩu môi, ngài quấy rối ta, ta cũng phá ngài, ngài trừng mắt với ta làm gì.
"A Ngọc..."
Lão Lý lẩm bẩm một tiếng, bỗng nhiên cười nói: "Thật ra cũng đã hơn 40 năm rồi, ta đã sớm quên hình dáng A Ngọc ra sao rồi.
Năm đó tuổi đó, biết cái gì?
Chỉ là có chút hảo cảm, sau đó bà ấy chết trận, trong lòng khó chịu, lẩm bẩm muốn báo thù cho bà ấy. Đã là chuyện bao nhiêu năm rồi, bây giờ nhớ lại, thật không nhớ ra dáng vẻ của bà ấy nữa.
Nhưng đó cũng động lực lúc còn trẻ, luôn nhớ lấy việc này, càng về sau, thật ra không còn đơn thuần vì người này, mà là vì chấp niệm này..."
"Ngài giải thích với ta nhiều như vậy làm gì, ta cũng không nói gì."
"Thật ra vẫn muốn nói, chiến tranh chưa ngừng, người chết là không thể tránh khỏi..."
"Ta biết."
Dứt lời, Phương Bình lại nói: "Chính là không muốn đi, mấy người hiệu trưởng ở đó là được rồi."
"Ngươi ấy!"
Lão Lý khẽ cười nói: "Ngoài miệng nói năng sắc bén, nhưng trong lòng lại mềm yếu..."
"Ngài mới mềm yếu!" Phương Bình bác bỏ nói: "Nếu ngài không mềm yếu, sao lại tránh Bộ trưởng Nam làm gì? Không phải người ta lớn hơn ngài khoảng 30 tuổi sao? Đã cấp tám cấp chín rồi, còn như vậy. Nhìn xem, ngài sợ như vậy, ngay cả nhìn thẳng người ta cũng không dám..."
Sắc mặt lão Lý đen nhánh, chửi nhỏ một tiếng, sau đó lại mắng: "Hai lão già Hoàng Cảnh và Ngô Xuyên này, ta sớm muộn cũng chém chết bọn họ. Còn nữa, mắt ngươi mù à? Ánh mắt Nam Vân Nguyệt nhìn ta, chỉ thiếu nước giết chết ta, ta dám mạo hiểm sao? Bà già này sắp đến tuyệt đỉnh, ta dám trêu chọc sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận