Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1053

Hai người bọn họ đi dọc theo bờ Cấm Kỵ Hải, tuy hơi tĩnh mịch một chút, nhưng nguy hiểm cũng ở khắp nơi.
Mới vừa rồi, trong nước bỗng nhiên nhảy ra một con yêu thú cấp sáu, không giống như phía Phương Bình, yêu thú chỉ ẩn nấp trong nước, bên này, nó trực tiếp nhảy khỏi mặt nước, chạy lên bờ.
Hai người cực khổ đánh nửa ngày, cuối cùng cũng coi như tiêu diệt được đối phương.
Mà Lý Hàn Tùng vốn sắp đột phá lên cấp, sau một trận chiến, cửa tam tiêu đã hiện hình rồi.
Hiện hình thì thôi không nói, lúc xuất hiện cửa tam tiêu, ba cánh cửa cùng xuất hiện một lúc không nói, quan trọng là cánh cửa sinh mệnh tự động đóng kín.
Tần Phượng Thanh kinh ngạc đến ngây người rồi!
Còn có người tự động đóng một trong ba cánh cửa tam tiêu? Thế chẳng phải tên này xem như trực tiếp bước vào cấp sáu trung kỳ, vượt qua Phương Bình luôn à? Hay là còn có thể vượt qua cấp sáu cao kỳ, trực tiếp từ trung kỳ đột phá đến đỉnh cấp sau? Dù sao thì cửa sinh mệnh là cánh cửa cuối cùng cần đóng.
Nhưng dù thế nào, bẩm sinh có cửa tam tiêu được đóng kín vốn là tin động trời.
Tin động trời khác chính là, trong lúc cụ thể hóa cửa tam tiêu từ không gian khác đến không gian này, cửa hơi trong suốt, Tần Phượng Thanh thật sự nhìn thấy một số thứ trong cửa, cụ thể là cái gì thì hắn không thấy rõ, nhưng có thể xác định tuyệt đối có đồ vật trong cửa.
Lý Hàn Tùng thấy hắn nhảy nhót tưng bừng, tức giận nói: "Yên tĩnh một chút đi, nơi này không quá an toàn. Hơn nữa, không có cách nào mở cửa!"
"Không có cách nào mở?"
"Chứ gì nữa!"
Lý Hàn Tùng cau mày nói: "Ta thử rồi, không mở được, chủ động mở cũng không được! Có lẽ... có lẽ phải chờ ta đến cấp bảy, lực lượng tinh thần cụ thể hóa mới có thể đẩy cửa này ra."
"Đậu má!"
Tần Phượng Thanh một mặt buồn phiền nói: "Nói vậy chẳng khác nào nãy giờ mất công toi hả?"
"Cút đi!"
Lý Hàn Tùng tức đến mắc cười, thật lười nói chuyện với hắn: "Ta vào cấp sáu, tự động đóng được một cửa, đây là mất công toi à? Ta chỉ cần đóng hai cánh cửa thì ta chính là võ giả đỉnh cấp sáu rồi, đây là mất công toi à?
Thằng kia, ngươi không chịu nổi ta gặp may có phải không?"
"Không có..."
Tần Phượng Thanh uể oải, thở dài nói: "Quan trọng là với tình hình này của hai chúng ta, một cấp năm với một cấp sáu cũng không chênh lệch lắm, nếu ngươi có thể mở cửa có thêm một đòn sát thủ thì còn có cơ hội làm thịt cấp bảy cấp tám, đó mới gọi là hữu hiệu, có phải không?"
Lý Hàn Tùng không để ý đến hắn, thu hồi cửa tam tiêu, bỗng nhiên nói: "Cửa sinh mệnh của Phương Bình... có đóng không?"
"Không, ta biết ngay thằng đó là thằng lừa đảo!" Tần Phượng Thanh hừ nói: "Lúc cửa tam tiêu của hắn cụ thể hóa, ta ở bên cạnh chứ đâu, cửa sinh mệnh không đóng, chỉ là cửa tam tiêu như bao người khác thôi."
Lý Hàn Tùng lẩm bẩm nói: "Khó nói, liệu có phải hắn đã sớm mở ra cửa sinh mệnh? Sau đó lấy được vài thứ, như... nhẫn chứa đồ? Nếu không, thế giới lớn như vậy, hắn đi đâu tìm nhẫn chứa đồ? Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Không tốn bao lâu thời gian đã tìm được nhẫn chứa đồ rồi?
Ngươi nói xem, trên người hắn có phải là còn thần binh mà giấu rồi không?
Hơn nữa, từ rất sớm hắn đã có thể khôi phục khí huyết không ngừng, lực lượng tinh thần cũng vô hạn... Tần Phượng Thanh, có khi nào hắn đã sớm có thể liên kết với cửa tam tiêu của hắn không?
Nếu như vậy thật, xem như giải thích được chuyện hắn có vô hạn khí huyết và lực lượng tinh thần rồi!
Có lẽ cửa tam tiêu của hắn vẫn luôn đóng kín, chỉ là bị hắn cố ý mở ra, cho nên lúc đó mới biến dị. Tên này... có lẽ ngay cấp một đã thức tỉnh rồi!"
Vừa nghe Lý Hàn Tùng suy đoán như vậy, Tần Phượng Thanh hơi sửng sốt, lát sau mới nói: "Hừm... thằng nhóc này hình như từ rất sớm đã không dùng tài nguyên gì đàng hoàng, trước đây hắn kiếm điểm thưởng mua thuốc, sau đó lấy thuốc bán lấy tiền, lập cái công ty cùi bắp cũng không biết để làm gì.
Thực ra trước đó mọi người cũng đã phát hiện, hắn mua thuốc cũng không mua mấy viên Khí Huyết Đan thông dụng như mọi người, mà mua mấy loại thuốc giúp rèn thể nhanh chóng..."
Tần Phượng Thanh nói nói, sau đó lại lẩm bẩm: "Thằng nhóc này lẽ nào từ rất sớm đã có nhẫn chứa đồ? Bên trong có sẵn thuốc tu luyện, cho nên bán thuốc chỉ là hình thức giả nghèo? Ra vẻ hắn không có tiền? Nếu là như vậy thật thì hắn quá nham hiểm!"
Đang nói chuyện, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật gật đầu, đúng là rất nham hiểm.
Lý Hàn Tùng nhỏ giọng nói: "Phương Bình có lẽ biết một số chuyện tuyệt mật không nói, vì hắn lo rằng thực lực của chúng ta không đủ, không chịu nổi sao? Hay là hắn trước đây chính là đối thủ cũ của bọn ta, như lời ngươi nói, hắn trước đây chính là tiểu đệ của bọn ta?
Dù sao theo lời hắn, thực lực càng mạnh, thức tỉnh càng chậm..."
Phương Bình thức tỉnh từ sớm, thế chẳng phải là vì thực lực hắn yếu xìu hay sao?
Có lẽ đời trước chỉ là cấp bảy?
Nói không chừng chỉ là nhân viên vệ sinh chuyên quét hố xí cho mình?
Nhưng mà tên nhóc này hơi nham hiểm, có lẽ là gia sư, quân sư gì ấy, chuyên bày mưu tính kế cho những người như mình, thực lực thì hết sức bình thường?
Lúc này, trong đầu Lý Hàn Tùng có rất nhiều suy nghĩ, lẩm bẩm nói: "Có lẽ ta mới là chủ của hắn, lão Tần, ngươi thấy đúng không?"
"Chắc chắn là vậy rồi!"
"Vậy ngươi có quan hệ với hắn... Ngươi là con cháu đời thứ mấy của người hầu nhà ta nhỉ?"
Sắc mặt Tần Phượng Thanh lập tức khó coi hẳn, hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Đi, đi mau lên, ngươi có muốn đi tiếp hay không hả?"
Lý Hàn Tùng gật đầu, đứng lên, sau đó vui mừng ra mặt, bỗng nhiên sờ đầu trọc của Tần Phượng Thanh, cười nói: "Lão Tần, nếu là như vậy thật... chúng ta cũng là người một nhà, yên tâm đi, ta sẽ không bạc đãi người mình đâu..."
"Cút đi!"
Tần Phượng Thanh chửi ầm lên, tức giận gần chết.
Ngươi còn dám nói!
Lúc này, hắn thật sự ước Phương Bình là chủ của chủ của chủ của chủ của Lý Hàn Tùng...
Ai bảo ngươi khoác lác còn ra vẻ!
Lúc đó, ông đây sẽ là ông chủ nhỏ của ngươi... Hừ, ông cũng không phải là con cháu của Phương Bình!
Tần Phượng Thanh thầm mắng một trận, thở hồng hộc nói: "Đi nhanh một chút, còn một hai ngàn dặm lận, nếu còn không chạy đến, chẳng còn gì ăn nữa đâu!"
Lý Hàn Tùng cười cười, gật đầu nói: "Đến cấp sáu, kim cốt của ta càng mạnh hơn, kim thân cũng vậy! Yên tâm, chỉ cần không gặp được cao cấp, chúng ta không cần lo lắng..."
Lời còn chưa dứt, hai người chớp mắt phóng về phía trước như tên lửa. Tần Phượng Thanh vừa chạy vừa mắng, miệng quạ! Vừa nhắc đến cao cấp... đậu móa có khí tức của cao cấp thiệt kìa, linh thật.
...
Cách đó mấy chục dặm, Dương Đạo Hoành nhanh chóng xử lý một con yêu thú cấp bảy, nhìn về phía xa xa, hơi nhíu mày.
Mới vừa rồi... hình như có người cụ thể hóa cửa tam tiêu?
Không cảm ứng sai chứ?
Nơi này còn có võ giả cấp năm cấp sáu đi dạo?
Không sợ chết vậy sao?
Về phần là võ giả nhân loại hay là võ giả địa quật, quá xa, ông tạm thời không phân biệt được.
Nhưng bất kể là võ giả nhân loại hay võ giả địa quật, cấp năm cấp sáu hoạt động ở bên bờ Cấm Kỵ Hải cũng quá sức to gan lớn mật rồi.
Dương Đạo Hoành cũng không quá để ý, mặc kệ là võ giả nhân loại hay võ giả địa quật thì một vị cấp chín như ông cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện vô bổ này.
Trừ phi gặp nhau, nếu không, nhân loại cấp chín cũng sẽ không cố ý tìm đến tàn sát võ giả cấp năm cấp sáu, làm vậy không có ý nghĩa gì.
Mặc kệ những thứ này, Dương Đạo Hoành nhanh chóng thu lại khí tức, hơi kiêng kỵ nhìn Cấm Kỵ Hải.
Cường giả như ông đi ngang qua Cấm Kỵ Hải thực ra nguy hiểm hơn võ giả cấp năm cấp sáu nhiều. Cường giả Cấm Kỵ Hải chưa chắc sẽ để ý đến mấy con kiến hôi cấp thấp, nhưng ông là một con cá lớn bổ béo.
Suy nghĩ một chút, Dương Đạo Hoành cắn răng một cái, di chuyển về phía nội bộ một chút. Bây giờ cấp chín đều đang tập trung ở phía thành Thiên Nam, nếu mình che giấu tốt, chưa chắc sẽ gây chú ý, dù sao đi Cấm Kỵ Hải vẫn có chút bất an trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận