Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1213

Nghĩ lung tung một hồi, Tống Doanh Cát lại ho nhẹ một tiếng: "À, khi nào Phương Bình mới có thể xuất quan?"
Trương Ngữ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này không ai biết, gần đây, thời gian hắn bế quan ngày càng dài, hội võ đạo bên này cũng có không ít công vụ, hiện ta cũng đang rất đau đầu đây.
Gần đây mọi người đều đua nhau xuống địa quật, bế quan tu luyện các kiểu, hầu như không thấy bóng dáng học viên trung cấp đâu cả.
Phía hội võ đạo, ta thấy, tốt nhất nên chọn thêm một vị hội phó, tạm thời quản lý công việc hằng ngày."
Trương Ngữ đã tốt nghiệp, hiện đã là đạo sư.
Nếu đã như vậy, hắn không thể tiếp tục đảm nhiệm chức hội phó hội võ đạo, không chỉ hắn, Lương Phong Hoa, Tần Phượng Thanh, Trần Văn Long đều đã không còn thuộc hội võ đạo.
Hiện nay, trong hội võ đạo, chỉ còn hội trưởng Phương Bình và hội phó Tạ Lỗi mà thôi.
Nhưng tên Tạ Lỗi kia... Trương Ngữ giơ ngón tay lên đếm đếm, tên kia đã bao nhiêu ngày không về trường rồi?
Hội võ đạo gần như chỉ còn trên danh nghĩa!
Trương Ngữ nói đến đây, Tống Doanh Cát hơi trầm ngâm hỏi: "Phương Bình... có từng cân nhắc từ chức hội trưởng hội võ đạo không?"
"Hả?"
"Thực lực hắn mạnh mẽ, hơn nữa, tâm tư không còn dành cho hội võ đạo nữa, tiếp tục làm hội trưởng cũng không có tác dụng gì. Nếu hắn đột phá Tông sư, cũng không thể xem hắn là học sinh nữa, có thể đảm nhiệm chức viện trưởng cũng không thành vấn đề.
Về phần hội võ đạo, ta thấy nên tìm một sinh viên không quá bận đến đảm nhận chức hội trưởng đi."
"Không quá bận... bởi ai cũng bận!"
Trương Ngữ bất đắc dĩ, lúc trước, mọi người rất chủ động tranh đoạt chức hội trưởng này. Nhưng hiện tại, chưa chắc có người muốn làm hội trưởng.
Phương Bình làm hội trưởng quá tốt, tốt đến mức không thể tưởng tượng được, bất cứ ai cũng đều lo không thể làm tốt được bằng hắn.
Ngược lại, một khi hội trưởng mới không góp công góp sức, có lẽ sẽ bị các sinh viên khác mắng chết. Dưới tình huống này, không mấy ai ham muốn tranh cái chức này.
Bọn họ đang trò chuyện, cách đó không xa, Phương Bình cười híp mắt nói: "Tống lão sư, ngài muốn đoạt quyền của ta sao?"
Tống Doanh Cát cười cười: "Ta làm sao dám? Đoạt quyền của ngươi, ngươi dành thời gian tìm cơ hội đánh ta, ta biết tìm ai kiện cáo?"
Phương Bình cười khan một tiếng, vội vã phủ nhận nói: "Lão sư, ngài nói gì vậy, ta là loại người như vậy sao? Ta tôn sư trọng đạo, tôn kính các vị lão sư lắm..."
Tống Doanh Cát mặc kệ lời hắn nói, ngược lại, cả kinh hỏi: "Ngươi... Ngươi đột phá rồi?"
"Vâng."
"Sao có thể!"
Tống Doanh Cát kinh ngạc ra mặt, không nhịn được nói: "Sao ngươi không lên sân thượng Sử Quán đột phá?"
Điều ông kinh ngạc không phải là tốc độ đột phá của Phương Bình, ông lười chả muốn tính thời gian nữa rồi.
Điều ông kinh ngạc chính là, lần này Phương Bình đột phá nhưng lại khiêm tốn như vậy!
Khó mà tin nổi! Khó có thể tin!
Chẳng lẽ... Hắn không khống chế được tốc độ, lỡ đóng cửa quá nhanh, không kịp bay lên sân thượng của Sử Quán?
Phương Bình xạm mặt, sau đó cười nói: "Lần trước gây động tĩnh lớn quá, mọi người đều nghĩ ta là Tông sư, hiện tại, ta chưa phải Tông sư, đột phá cao kỳ mà cũng phải đi khoe khoang, vậy chẳng phải mất mặt xấu hổ lắm sao? Không đến Tông sư, ta sẽ không làm chuyện này nữa đâu!"
Chấn động nghĩa là lần sau lợi hại hơn lần trước. Chỉ là cấp sáu cao kỳ mà thôi, có là gì đâu? Lần trước lực lượng tinh thần hóa hình, đó là chuyện lớn.
Hiện chỉ đột phá cao kỳ cũng muốn mọi người biết, Phương Bình thấy không đủ mang lại vui mừng cho mọi người, nói không chừng, mọi người sẽ xem thường hắn. Hoặc là không làm gì hết, một khi đã ra tay, thì phải chờ đến khi đột phá lên cấp bảy mới được.
"Mất mặt xấu hổ..."
Tống Doanh Cát như khóc như cười, đột phá cấp sáu cao kỳ cũng được xem là mất mặt xấu hổ sao? Vậy có phải cấp sáu trung kỳ như ta trong mắt ngươi là đồ bỏ không?
Khá lắm, lời này nghe chua xót ghê!
Thanh niên bây giờ chẳng hề tôn trọng người già gì cả, nhọc nhằn tu luyện khổ sở mấy chục năm, tưởng đâu cấp sáu đủ hãnh diện rồi, vì sao sau khi đột phá cấp sáu, ta thấy cuộc đời chẳng tốt hơn lúc xưa chút nào vậy?
Tống Doanh Cát không muốn nói thêm, nhưng vừa nghĩ đến mục đích mình đến phòng năng lượng chờ Phương Bình, ông đè xuống sự cay đắng trong lòng, càng thêm khổ sở nói: "À ừm... Năm nay chiêu tân sinh, để cho ta một tiêu chuẩn..."
"Tống Nhã?"
"Khụ khụ khụ... ừm, là nó."
Tống Doanh Cát cũng bất đắc dĩ, thật mất mặt! Ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải thương lượng cho con mình đi cửa sau như này, nhưng biết sao được, không có cách nào khác.
Tống Nhã mới lớp 10, khí huyết không yếu, dù sao cô bé cũng có người cha cấp sáu, nhưng cô bé không phải võ giả, Tống Doanh Cát cũng không có tinh hoa sinh mệnh, cũng không dám cho con gái mình đột phá bây giờ.
Con gái còn chưa trưởng thành hoàn toàn, chẳng lẽ còn phải nhờ cấp tám đến tái tạo kim thân cho nó hay sao?
Khí huyết của Tống Nhã cũng đã hơn 140 hz, nhưng nào ngờ năm nay Phương Bình chơi lớn, muốn chiêu 5000 người, 4500 võ giả, 500 tiêu chuẩn còn lại đều là phi võ giả hai lần tôi cốt.
Tống Doanh Cát không hề nghi ngờ chuyện Ma Võ có thể chiêu sinh được nhiều người như vậy hay không, dù Phương Bình muốn chiêu 5000 võ giả cũng không thành vấn đề.
Đệ nhất danh giáo, hơn nữa, còn là trường mạnh nhất từ trước đến nay, các thí sinh dự thi năm nay, có ai không muốn vào Ma Võ?
Số võ giả còn lại, có lẽ cũng sẽ bị các trường khác thu nhận, nhưng cũng chỉ là nhận lấy số học viên mà Ma Võ không muốn chiêu vào mà thôi.
"Được!"
Phương Bình gật đầu, nhìn Trương Ngữ nói: "Cho các đạo sư của Ma Võ một ít tiêu chuẩn, người trong nhà, cũng nên chăm sóc một chút."
Trương Ngữ gật đầu, Tống Doanh Cát thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hàn Tùng và Diêu Thành Quân cùng xuất quan với Phương Bình, nhìn thấy cảnh này đều líu lưỡi, lợi hại!
Phương Bình thật giỏi!
Ở Ma Võ, đạo sư muốn làm gì cũng phải tìm hắn, không được sự đồng ý của Ma Võ, đạo sư cấp sáu cũng không dám lén lút cho con gái vào Ma Võ.
Tống Doanh Cát không nói chuyện với Phương Bình nữa, nhưng khi nhìn thấy Diêu Thành Quân, ông há miệng thật to!
Ông há miệng to lắm luôn!
Ánh mắt kia hiện rõ sự khiếp sợ, còn hơn gặp phải quỷ.
Cấp sáu trung kỳ!
Cái quái gì?
Phương Bình mới vừa đột phá, ông cũng chẳng để tâm lắm, nhưng hiện ông cảm ứng được, Diêu Thành Quân đã đột phá cấp sáu trung kỳ rồi!
Lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân đã hóa hình, thực ra có thể tự che lấp hơi thở của mình, võ giả cấp bảy trở xuống không thể phát hiện được thực lực của mình. Nhưng hiện tại, đang ở Ma Võ, Diêu Thành Quân vừa xuất quan, hắn không hề che lấp.
Điều này khiến Tống Doanh Cát ngây người rồi!
Đỉnh cấp năm... đến cấp sáu trung kỳ... ông mất hai năm! Trước lúc này, dù xuất hiện một tên yêu nghiệt như Phương Bình, ông vẫn rất tự hào về bản thân.
Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ mất 20 ngày để đột phá từ đỉnh cấp năm đến cấp sáu trung kỳ!
Tống Doanh Cát bỗng nhiên ôm ngực, nhìn không khác gì người bị trọng thương, nhanh chóng lui về sau vài bước, không nói hai lời, chớp mắt biến mất trước mặt mọi người.
Không xong rồi, ông thật sự không chịu được đả kích này. Mấy thằng nhóc này giở trò gì vậy? Làm gì có ai tu luyện như thế!
Trương Ngữ không hiểu gì, không biết Tống lão sư bị làm sao , hắn thắc mắc nhìn Phương Bình: "Ngươi dùng lực lượng tinh thần công kích ông ấy à?"
Phương Bình đen mặt, ngươi nghĩ gì vậy?
Mặc kệ Tống Doanh Cát, Phương Bình mở miệng nói: "Hội trưởng hội võ đạo... có lẽ nên là người khác, gần đây ta bận khá nhiều việc, qua mấy ngày nữa phải xuống địa quật một chuyến. Chờ khi ta trở lại, cũng không cần đến vị trí hội trưởng này nữa rồi."
Đến Tông sư, chức hội trưởng hội võ đạo này không còn xứng với địa vị của Phương Bình nữa.
Phương Bình bắt đầu suy nghĩ, liệu hắn có nên làm phó hiệu trưởng hay không? Nếu làm phó hiệu trưởng, dựa theo cấp bậc, lão Lý và Lữ Phượng Nhu đều thành thuộc hạ của mình rồi.
Chậc, nghĩ thôi cũng thấy đắc ý. Chỉ không biết có bị đánh hay không?
Nghĩ thì nghĩ, Phương Bình nói tiếp: "Chờ ta trở về rồi tính, lần này cũng không biết sẽ đi bao lâu, à phải rồi, nếu trước khai giảng mà ta chưa quay lại, ngươi giúp ta sắp xếp một chút, em gái ta sẽ đến Ma Võ, giúp đỡ một chút nha.
Nếu như... Ta nói là nếu như, nếu ta không về được, ngươi nhờ hiệu trưởng Hoàng nhận nó làm học trò giúp ta."
"Hả?" Trương Ngữ hơi bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận