Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1862: Lữ Tông Sư Đừng Khách Sáo

Thích nhất là đánh người đang kẹt trong kết giới, đánh đã tay vô cùng!
Phương bình gặp kiểu người này nhiều lần, lần trước là Dương Thanh, sau đó là nhóm người Hoa Vũ, quá trình kẹt lại bên trong kết giới cũng là thời điểm bọn họ vô lực nhất.
Ầm ầm ầm!
Phương Bình nện quyền không ngừng nghỉ, đầu đối phương vang lên tiếng va chạm đùng đùng, không có lực đánh trả.
Vừa nện vừa đánh, Phương Bình kéo người ra ngoài, ngoài miệng còn gào lên: "Lá gan không nhỏ, dám từ vực Nam Lục đột nhập vào địa bàn của ta, lão tổ không giết ngươi là do ngươi may thôi! Nhưng gặp phải ta, coi như ngươi xui xẻo!"
Bị kẹp cổ, đánh choáng váng đầu óc, nhất thời, suy nghĩ của ông lão hỗn loạn. Nhân loại vừa mới đánh mình? Vì sao?
Phương Bình không quan tâm đến người này, tiếp tục đánh, đánh một trận mà đối phương chẳng nói chẳng rằng gì, Phương Bình không nói gì nữa, tách căn phòng hoàng kim thành một không gian nhỏ, trực tiếp ném đối phương vào bên trong.
Đến thời điểm này, Phương Bình mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, đối phương hình như không có tính cảnh giác nên hắn mới có thể nhẹ nhàng đánh đối phương choáng váng như vậy.
"Chỉ là một tên cấp chín yếu, người Giới Vực chỉ vậy thôi sao? Nếu chỉ như vậy, Giới Vực cũng không có gì nguy hiểm. Nhưng Giới Vực vẫn có uy thế, có lẽ có cường giả bên trong, mình nên nhanh chóng rời đi thì hơn!"
Phương Bình cảm giác mình có thu hoạch khá lớn, mừng thầm trong lòng, lần này, mình bắt được một người sống, mang về chắc mọi người sẽ kinh ngạc ngây người mất!
"Lão Trương chắc cũng không ngờ mình bắt được một võ giả cổ xưa còn sống đâu nhỉ!"
"Đánh nhanh thắng nhanh, xử lý hết đám yêu tộc này, rời đi kịp lúc, tránh để cường giả bên trong đi ra, mình sẽ gặp chuyện!"
Nghĩ đến đây, Phương Bình không kéo dài thời gian nữa, trực tiếp chui vào bên trong căn phòng hoàng kim, nhanh chóng chiến đấu với hai con yêu thú đã phát điên.
...
Cùng lúc đó, trong Giới Vực, bên trên ngự đạo, bóng người mờ ảo nhìn chằm chằm ông lão một hồi, đột nhiên nói: "Thương Miêu… có phải vừa rồi, hắn bị người khác trực tiếp kéo ra ngoài không?"
Mới vừa rồi, ông lão vừa mới chui đầu ra ngoài, ngay sau đó, cả người bỗng nhiên lọt hẳn ra ngoài, nhìn có vẻ bị người khác lôi thẳng ra ngoài mà vô lực phản kháng. Bóng người mờ ảo bỗng nhiên cảm thấy không ổn!
Cứ như vậy thì bị bắt đi rồi? Không đến nỗi chứ? Dù sao cũng là Giả Thần mà?
Mà cũng khó nói, kẹt trong kết giới cũng khá là nguy hiểm.
Nhưng mình đã bạo phát uy thế, người bên ngoài hẳn là không dám hành động chứ?
Bóng người mờ ảo thậm chí còn có ý định mở kết giới ra ngoài nhìn thử, nhưng một khi mở kết giới, có lẽ sẽ dẫn đến một số chuyện bất ngờ.
Khe hẹp nhỏ trên kết giới đã bắt đầu khôi phục lại.
Bóng người dùng lực lượng tinh thần dò xét một phen, dường như vừa mới nhìn thấy một tòa nhà màu vàng rực rỡ.
Bên cạnh, Thương Miêu hơi bối rối, mới vừa rồi, hình như người kia bị bắt đi rồi. Đây chính là truyền nhân mà ngươi bồi dưỡng đó hả? Thật chẳng đáng tin chút nào!
Người kia không phải đã nói bên ngoài rất ít võ giả cấp Giả Thần sao? Cấp chín là đại Tông sư, bên ngoài cũng chẳng có bao nhiêu cấp chín mà?
Dù hắn bị kẹt ở trong kết giới, cấp tám kim thân bình thường cũng đừng hòng đánh tan phòng ngự của hắn, thế mà chớp mắt bị bắt mất tiêu rồi?
"Vừa rồi là truyền nhân của Nam Phái à?" Bóng người nói mê, không bị phong cấm công kích, xác suất là Nam Phái khá cao, nhưng chuyện gì đã xảy ra? Lần này ai đến?
Quân cờ của mình còn chưa nhập cuộc, đừng nói sẽ bị giết đấy chứ?
...
Trong căn phòng hoàng kim, Phương Bình đang chiến đấu với hai con yêu thú. Trong một gian phòng nhỏ bị ngăn cách, bên trong tối đen như mực.
Lữ Chấn lúc này tỉnh táo hơn nhiều, võ giả thời tân võ không có phương pháp nào giam cầm lẫn nhau, cũng không có cách phế võ công của đối phương.
Một khi đã đúc được kim thân, trừ khi phá hủy lực lượng tinh thần của đối phương, nếu không, đến cấp chín, khó có thể bị đánh hôn mê.
Vừa rồi, ông chẳng qua là bị đánh đến choáng váng đầu óc, không kịp suy nghĩ, bây giờ tỉnh lại, Lữ Chấn hơi chấn động, mở mắt nhìn lại, trước mắt tối đen như mực.
"Ai ra tay với mình? Mình đang ở đâu?"
Lữ Chấn muốn nhúc nhích, nhưng phát hiện nơi mình đang ở giống như là một cái quan tài, không gian bên trong quá nhỏ.
Loay hoay một chút, Lữ Chấn bỗng nhiên phát hiện, nơi này dường như không phải là không gian thật! Không gian hóa hình?
"Mình bị nhốt vào không gian hóa hình? Ai làm? Vì sao lại phải công kích mình?"
Lữ Chấn cảm thấy thật oan ức, ta vừa từ Giới Vực ra, không hề cảm giác được sự tồn tại của đối phương, chỉ chớp mắt, bị người kẹp cổ đánh một trận điên cuồng, bây giờ đầu vẫn còn choáng.
Quan trọng là, Lữ Chấn cảm thấy lẽ ra mình rất an toàn mới đúng. Một vị cường giả đỉnh cấp đưa mình ra ngoài, ở ngay cửa nhà cũng có thể bị người hãm hại sao?
"Thả ta ra!"
"Người anh em, ngươi là võ giả nhân loại phải không? Ta cũng là võ giả nhân loại, đến từ Hoa Quốc, Lữ mỗ không phải là người xấu!"
"..."
Một bên khác, Phương Bình vừa bổ một đao phá nát kim cốt của Lang Yêu, nghe vậy, hắn run lên trong lòng.
Lữ mỗ? Ôi đậu xanh! Lữ mỗ nào?
Cũng may là vào một ngày nào đó trong quá khứ, có người nói cho hắn biết, cha của người nào đó… có lẽ đã đi lạc vào Giới Vực.
"Không... Không thể nào?"
"Lữ mỗ đến từ Hoa Quốc, nơi đây là Ma Đô địa quật, chắc người anh em cũng cũng đến từ Hoa Quốc phải không? Lữ mỗ tại Hoa Quốc cũng có chút danh tiếng nho nhỏ, người anh em, ngươi biết Lữ Chấn không?"
"..."
Phương Bình không nói tiếng nào, điên cuồng chém vào Lang Yêu và Yêu Hồ Ly.
Ngay sau đó, giọng Phương Bình sắc bén nói: "Lữ Tông sư? Tông sư yên tâm, Phương Bình đến cứu người đây! Thật to gan, các ngươi dám đánh Lữ Tông sư!"
Giọng nói Phương Bình thay đổi 180 độ!
Ăn cám rồi! Mình lỡ ra tay đánh sư tổ rồi! Đậu xanh, vì sao Lữ Chấn lại xuất hiện ở đây?
À không, ông ấy xuất hiện ở đây hình như… cũng chuyện bình thường.
Quan trọng là, Phương Bình ngỡ rằng ông ấy đã chết rồi.
Làm sao ông ấy đi vào Giới Vực được?
Vừa rồi đánh hăng quá, tiêu rồi tiêu rồi, khi sư diệt tổ, tội nghiệt tày trời. Tuy thời hiện đại không quan tâm đến quá khứ của ngươi như thế nào, nhưng Lữ Phượng Nhu là đạo sư của hắn, cũng chính là sư phụ của hắn.
Cha của Lữ Phượng Nhu bị mình đánh thê thảm, còn bị nhốt vào trong căn phòng hoàng kim, nếu ông ấy biến thân phận của mình…
Phương Bình không dám nghĩ tiếp, hắn gầm lên: "Lữ Tông sư có phải là cha của đạo sư Lữ Phượng Nhu tại Ma Võ không?"
Nghe có người đáp lại, Lữ Chấn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Không sai, cho hỏi người đang nói chuyện là…"
"Phương Bình là phó hiệu trưởng Ma Võ, ngưỡng mộ Lữ Tông sư đã lâu! Kẻ địch mạnh mẽ, mong Lữ Tông sư chờ chốc lát, đợi ta xử lý kẻ địch xong sẽ cứu Tông sư!"
Phương Bình hô lên bên ngoài là như vậy, nhưng trong lòng điên cuồng mắng.
Mình nên làm gì đây? Rối quá! Mình lỡ đánh Lữ Chấn chấn động não, còn nhốt ông ấy lại nữa chứ, chuyện này khó xử lý.
"Ơ, không đúng! Mình không đánh!"
Nghĩ đến điều này, Phương Bình lập tức giận dữ hét lên: "Các ngươi thật to gan, tà giáo, hôm nay đừng hòng chạy! Dám to gan đánh Lữ Tông sư, các ngươi hẳn phải chết!"
Hai con yêu thú bị đánh ngây người! Ngươi vừa gọi bọn ta là cái gì? Ơ này, vừa rồi bọn ta không có đánh người kia nha!
Lang Yêu và Yêu Hồ Ly không hiểu, vừa không hiểu vừa oan ức, nãy giờ bị đánh te tua sắp chết tới nơi, ngươi lại đang làm gì?
Phương Bình mặc kệ chúng nó, lại gào lên: "Nạp mạng đi! Hôm nay, Phương mỗ sẽ lấy mạng các ngươi, Lữ Tông sư là người của Phương mỗ… Các ngươi lại dám đánh ông ấy!"
"Phương… Phương hiệu trưởng…"
Một bên khác, Lữ Chấn nghe được tiếng gào, cũng bất ngờ vô cùng.
Phó hiệu trưởng của Ma Võ? Không quen! Nghe lạ quá!
Mới mấy năm trôi qua thôi mà, Ma Võ thay đổi lớn quá.
Ông bị cách ly ở phòng tối, không cảm ứng được gì, chỉ nghe được động tĩnh cường giả giao chiến. Ngay cả ông cũng chớp mắt bị khống chế, chẳng lẽ Phương hiệu trưởng và người kia ít nhất cũng là cấp chín trở lên sao?
Ma Võ có một vị phó hiệu trưởng cấp chín? Chính phủ phái đến sao?
"Phương hiệu trưởng, Lữ mỗ sẽ phá vỡ không gian, giúp ngươi một tay!"
"Không cần, tép riu ấy mà, chờ ta xử lý họ, không gian hóa hình sẽ tự mất!"
Phương Bình lại gào lên trả lời, sau đó, ánh kim trên người bùng phát sáng chói, đối diện, đồng tử của Lang Yêu co lại.
Nó đã sớm không còn sức lực đánh nhau, lúc này, người điên đánh nó lại bộc phát công kích cực mạnh, lần này, nó chết chắc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận