Toàn Cầu Cao Võ

Chương 902: Biến Cố Liên Tục (2)

Giờ khắc này, bên ngoài đã rối loạn rồi.
Yêu Mộc cảm nhận được khí tức của mình, trực tiếp vụt lên từ mặt đất, vọt tới.
Vì Giảo kém chút bị chém giết, hai thú vương cũng triệt để nổi giận, không thèm chờ đối phương giải thích nữa, giờ khắc này đã đánh nhau đầy trời với thành chủ thành Thiên Môn.
Chuyện cũng có liên quan đến Giảo, cái tên này lui trở về, tỏ vẻ oan ức vô cùng, dù liều mạng cũng muốn báo thù, trực tiếp lao thẳng về phía thành chủ thành Thiên Môn, bị đánh nổ tung cũng không chịu lùi về sau. Đến lúc này, hai đại Thú Vương cũng không thể ngồi xem nữa.
Mang theo Kim Giác Thú Vương đến đòi lẽ phải, kết quả Kim Giác Thú Vương suýt chút nữa là đã bị chém chết ngay trước mặt mình, đây đúng là nhục nhã cực lớn.
Còn chuyện tại sao người tấn công Kim Giác Thú Vương lại đột nhiên biến mất, hai vị Thú Vương nhận định là Yêu Mộc giúp đối phương ẩn giấu khí tức, nói không chừng còn muốn giữ chúng nó lại.
Hai con yêu thú cảnh giác, cũng không tiếp tục tìm kiếm. Thêm cả kẻ đang trốn trong bóng tối kia, Thành Yêu Mộc có ba đại Vương cảnh, có lẽ cần cầu viện rồi!
Thành chủ thành Thiên Môn đúng là muốn tìm, hắn giờ phút này, uất ức vô cùng, hận không thể lập tức bắt được hung thủ, trả lại sự trong sạch cho mình. Nhưng hắn bị Giảo quấn lấy, đối phương tử chiến không lùi, hai đại Thú Vương cũng không nghe giải thích, bắt đầu toàn lực ứng phó.
Thực lực của hắn vốn yếu hơn hai con Thú Vương này, giờ khắc này không còn sức để giải thích nữa.
"Rốt cuộc là ai!"
Thành chủ thành Thiên Môn giận dữ, nhưng cũng không biết phải làm sao.
Sao trong thành lại đột nhiên xuất hiện một cường giả khác? Một chiêu suýt chút nữa là đã đánh chết Kim Giác Thú Vương cấp tám, thực lực tuyệt đối rất mạnh, là cường giả đến từ đâu? Hơn nữa, cây binh khí vừa mới xuất hiện kia rõ ràng có chứa khí tức của Thần Mộc, hẳn là có liên quan đến chuyện Thần Mộc bị chém đứt một thân cây ba năm trước.
Ba năm trước có người xông vào cấm địa, thật ra lúc đó hắn không ở trong thành, sau đó mới biết là cường giả Phục Sinh Chi Địa đột kích. Nhưng bây giờ cả hắn cũng bắt đầu nghi ngờ, Thần Mộc thật sự bị cường giả Phục Sinh Chi Địa chặt đứt thân cây sao?
Quan hệ giữa hắn và Thần Mộc là quan hệ hợp tác, cũng không phải thật sự là một phe.
Thần Mộc... Phải chăng ẩn giấu cái gì?
Thời khắc này, thành chủ thành Thiên Môn cảm giác mình rơi vào một cái bẫy vô cùng lớn!
Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?
"Thành Yêu Quỳ sao?"
"Hay là Thần Mộc có tâm tư riêng của mình?"
"Thực lực của thành Yêu Mộc liên tục bị hao tổn, thật sự chỉ là bất ngờ sao?"
Vừa gian nan chống lại hai đại Thú Vương công kích, trong đầu thành chủ thành Thiên Môn không ngừng nghĩ đến đủ loại âm mưu quỷ kế.
Thậm chí, hắn còn nghĩ đến vùng cấm.
Hôm nay, rõ ràng có người đang hãm hại hắn, đang hãm hại thành Yêu Mộc! Nhưng thời gian quá ngắn, lại bị hai đại Thú Vương cuốn lấy, hắn căn bản không có cách nào để suy nghĩ.
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ âm trầm, khi thấy Thần Mộc chỉ lo tìm kiếm tên trộm vừa nãy mà không đến giúp mình giải vây, kiến trúc trong thành ầm ầm sụp đổ, vô số con dân bỏ mạng oan uổng. Thời khắc này, thành chủ thành Thiên Môn cũng không còn cách nào nhẫn nại nữa!
Bị bắt nạt đến mức này, nếu nhịn nữa, ngày mai sẽ có người dám thay thế hắn!
Nhiều năm như vậy, Thành Yêu Mộc vận chuyển cực kì nhiều hạt giống thiên tài cho vùng cấm, hắn cũng có thế lực ở vùng cấm.
Chẳng lẽ đã xâm phạm lợi ích của một số người?
"Các ngươi bức ta!"
Trong lòng gầm nhẹ một tiếng, thành chủ thành Thiên Môn cũng mặc kệ cư dân trong thành, nếu cứ tiếp tục như thế, hắn có thể sẽ tiêu đời.
Con dân không còn, thì từ bỏ Thành Yêu Mộc, chuyển sang nơi khác, hắn còn có thể tiếp tục làm vua.
Ngay khi ý nghĩ này hiện lên, bóng mờ to lớn trước mặt thành chủ thành Thiên Môn bỗng nhiên tan vỡ, trong chớp mắt, một cây búa to bị thành chủ thành Thiên Môn tóm vào trong tay.
"Tạp cổ!"
Thành chủ thành Thiên Môn quát một tiếng, búa lớn mãnh liệt chém ra, hư không rung động, tiếng nổ tung vang vọng đất trời.
"Ầm!"
Tiếng nổ lớn truyền đến, đuôi Cự Ngạc đột nhiên phun ra vòi máu lớn màu vàng!
Búa lớn che kín bầu trời, khí thế cường đại vô cùng!
Hai con Thú Vương tỏ ra vẻ không dám tin tưởng, đại thụ che trời xa xa cũng hơi rung động, không tiếp tục tìm tên trộm dám cướp đi một phần của nó!
Mộc Vương... lại sử dụng thần binh giống như Phục Sinh Chi Địa cường giả!
Cường giả địa quật cũng không phải là không dùng vũ khí, cũng không dùng thứ mà Phục Sinh Chi Địa gọi là thần binh!
Thần binh, cần hạch tim và hạch não của yêu thú hoặc yêu thực, hai thứ này ở địa quật là tối kỵ, cường giả địa quật sẽ không muốn khai chiến với yêu thú yêu thực mà đúc thành thần binh.
Hơn nữa, yêu thú và yêu thực cao cấp không thể tùy tiện giết bừa!
Đó là xâm phạm lợi ích của yêu thú và yêu thực!
Thời khắc này, hai đại Thú Vương từ không dám tin, đã biến thành phẫn nộ không gì sánh được!
Mộc Vương từng giết yêu tộc cao cấp!
Mặc kệ là yêu tộc nào, đó đều là đồng bào của chúng nó, nhưng hiện tại, đã biến thành thần binh!
Phục Sinh Chi Địa và địa quật là phe đối địch, hai bên chém giết, có thể hiểu được, cấm địa cũng không muốn tham dự, thần binh mà võ giả phục sinh sử dụng, phần lớn đều đến từ khu vực giao chiến, bao gồm một số yêu thú và yêu thực. Nhưng thần binh của Mộc Vương, mặc kệ đến từ đâu, đều là tội lỗi!
"Gào!"
"Gào!"
Hai luồng uy thế nối liền trời đất trong chớp mắt bao trùm toàn thành, thời khắc này, vô số nhân loại địa quật chớp mắt tử vong.
Giảo chẳng biết đã tách khỏi đám người đó từ khi nào, nó hơi sợ, Mộc Vương còn có cái này?
Chẳng lẽ… nếu mình thật sự tùy tiện xâm lấn, chọc giận đối phương, thật sẽ bị lột da ngay lập tức?
Giảo thấy hơi sợ rồi!
Người không biết không sợ, lúc trước thấy Mộc Vương bị Phục Sinh Chi Địa đè đánh, nó cũng không sợ Mộc Vương, dù Mộc Vương cũng là cấp chín.
Nhưng bây giờ… Cái đầu to của Giảo run rẩy, thấy hơi sợ, may là ban nãy còn có hai Cấm Địa Chi Vương đỡ giúp nó.
Giảo sợ sệt, Thú Vương phẫn nộ, Yêu Mộc chần chờ, thành chủ thành Thiên Môn lại lạnh lùng nghiêm nghị.
Lần này, mình gặp phải phiền phức rồi! Hy vọng vùng cấm bên kia mau tìm được người!
Thôi kệ, qua cửa này trước rồi tính sau.
Thấy hai đại Thú Vương nổi giận ngập trời, lại lần nữa lao về phía hắn, thành chủ thành Thiên Môn cũng không chùn tay, rống to một tiếng, búa lớn cắt ngang trời đất, toàn bộ phía ngoài thành Thiên Môn triệt để sụp xuống!
Bốn phía tường thành cũng ầm ầm sụp đổ, hai đại Thú Vương liên thủ, lại bị một búa chém bay ra ngoài!
...
Giữa không trung, mấy cường giả cấp chín cũng đã bắt đầu liều mạng, đánh oanh oanh liệt liệt.
Năng lượng mạnh mẽ gợn sóng, đứng cách xa mấy trăm dặm đều có thể cảm thụ rõ ràng.

Tại thành Hy Vọng.
Hoàng Cảnh đã trở lại trong thành, trên mặt tràn đầy âu lo!
Thật sự đánh nhau rồi! Mà giờ khắc này, hắn không biết là nên vui hay buồn.
Lần này vào địa quật, tâm trạng của hắn như tàu lượn siêu tốc vậy, chợt cao chợt thấp, miễn bàn kích thích đến mức nào!
Liệu Phương Bình có thể loại bỏ hiềm nghi của nhân loại không?
Nhân loại và địa quật đánh nhau cũng chẳng sao, Phương Bình có trực tiếp đánh vào địa quật thành trì thì cũng là do hắn có bản lĩnh.
Hoàng Cảnh lo là sẽ dẫn yêu thú đến đây.
Yêu thú rất hiếm khi đánh nhau với nhân loại. Chủ yếu vẫn là những yêu thú yêu thực thủ hộ kia, yêu thú trong Bách Thú Lâm cũng không thích tiếp xúc với nhân loại.
Nếu lần này làm không tốt, có thể sẽ khiến yêu thú xem Ma Đô là địch.
Nhưng hắn cũng không thể nói gì được.
Nói ra... e là sẽ khiến Ma Võ gặp phiền toái. Trừ phi có thể giải quyết hợp lý, yêu thú cũng sẽ không nghĩ đến nhân loại.
Trong lúc Hoàng Cảnh còn đang tiều tụy vì lo lắng thì Điền Mục bỗng nhiên nói: "Lão Hoàng, Phương Bình và Tần Phượng Thanh đâu?"
Hoàng Cảnh lặng lẽ nói: "Còn đang rèn luyện bên ngoài."
Điền Mục gật gù, lại thở dài nói tiếp: "Hai thằng nhóc này đừng có chạy lung tung, bây giờ tình huống ở địa quật đột biến, cũng không biết liệu đại chiến có xảy ra hay không, ai, thời buổi rối loạn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận