Toàn Cầu Cao Võ

Chương 215: Thế giới địa quật (3)

Trong 22 cửa địa quật, võ giả cũng sẽ không phải đều sẽ tiến vào, còn có số lượng lớn là võ giả cấp một cấp hai...
Võ giả chân chính đóng quân ở địa quật không nhiều, chỉ trong tình huống nguy cấp, võ giả mới tiến vào.
Ở địa quật, lực lượng khí huyết sẽ có lực sát thương mạnh hơn. Một vị võ giả cấp ba có thể địch lại một trận pháp của sinh vật địa quật phổ thông…”
"Cái gì?"
Lần này không phải Phương Bình, mà là một học sinh cả kinh nói: "Sinh vật địa quật cũng có trận pháp?"
Bạch Nhược Khê lặp lại lần nữa, nói: "Đó cũng là một nền văn minh, chứ không phải là zombie như em tưởng tượng, em hiểu ý của tôi không?"
Phương Bình lúc này mới tiếp tục nói: "Nền văn minh? Thưa cô, không phải cô đã nói, tất cả các nguồn năng lượng bên ngoài đều sẽ vô hiệu ở trong địa quật sao ạ. Nếu như không có năng lượng, làm sao có thể hình thành nền văn minh?
Bọn họ không cần ăn cơm?
Không cần nhóm lửa?
Mặt trời thì sao ạ?
Không có mặt trời cung cấp nhiệt năng, thật có thể tồn tại sao?"
"Điều đó em nghĩ chưa ổn rồi, các dạng tồn tại của năng lượng không chỉ có những thứ này.
Ở địa quật, sinh vật có một hệ thống nguồn năng lượng riêng. Các em đã từng đọc tiểu thuyết hoặc xem qua TV rồi chứ?
Các em có thể hiểu đó là một dạng năng lượng khoáng, năng lượng dùng để chiếu sáng, nấu cơm, chế tạo binh khí các loại, đều sử dụng nguồn năng lượng khoáng này."
Ánh mắt Phương Bình sáng lên, lần nữa nói: "Vậy chúng ta có thể sử dụng nguồn năng lượng khoáng này để chế tạo vũ khí hiện đại gây sát thương bọn họ được hay ko ạ?"
"Có thể!"
Bạch Nhược Khê thừa nhận điểm ấy, nhưng lại thở dài nói: "Nhưng nguồn năng lượng khoáng này là khởi nguồn năng lượng quan trọng nhất của sinh vật địa quật, bọn họ cho người trấn giữ rất nghiêm ngặt.
Lúc trước, đã có 3 vị tông sư cấp chính thâm nhập vào thế giới địa quật, mạnh mẽ cướp giật năng lượng.
Kết quả là bị đông đảo sinh vật cường giả ở địa quật truy sát, một vị bị mất tích, hai người khác bị thương nặng.
Quá nguy hiểm, nguồn năng lượng khoáng này đều ở những nơi thâm sâu.
Qua nhiều năm như vậy, chúng ta không phải chưa từng nghĩ tới chuyện thâm nhập, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối đừng thâm nhập làm gì. Bởi vì có những sinh vật sống ẩn dật trong vùng sâu vùng xa bình thường cũng sẽ không công kích cửa vào địa quật.
Chỉ khi nào chúng ta xâm nhập lãnh địa của bọn họ, khiến bọn họ nổi lên tâm tính muốn chiến đấu, vậy thì nhân loại gặp nguy hiểm rồi!"
Lần này Phương Bình hoàn toàn không còn nghi vấn gì nữa, nói tóm lại, hiện nay, nhân loại đang ở thế yếu hơn.
Phải luôn trong trạng thái phòng thủ!
Ở khu vực gần cửa vào địa quật, tấn công gây sát thương, giảm nguy cơ và cường độ công kích của các sinh vật này.
Phương Bình không có nghi vấn gì nữa, nhưng Phó Xương Đỉnh lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng, lập tức hỏi: "Thưa cô, thực lực sinh vật địa quật rất mạnh sao ạ?"
"Rất mạnh!"
Bạch Nhược Khê trầm trọng nói: "Quân đội bình thường của bọn họ, hoặc nói là bia đỡ đạn của bọn họ bình thường đều là thực lực tương đương với võ giả cấp một.
Cấp hai cấp ba nhiều vô số kể.
Đương nhiên, thực lực trung cấp hoặc cao cấp trở lên cũng không phải quá nhiều.
Hơn nữa, bọn họ có ý thức bảo vệ địa bàn rất mạnh…"
Mọi người vội vã ra vẻ lắng nghe.
"Nói cách khác, những sinh vật sinh sống quanh cửa địa quật tại Thiên Nam, rất ít khi, hoặc có thể nói là chắc chắn sẽ không đi qua những cửa địa quật khác. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu giúp chúng ta có thể duy trì được hiện trạng như ngày nay.
Võ giả của nhân loại có tính cơ động, chúng ta có thể toàn lực phòng thủ một khu vực, toàn lực càn quét một khu vực mà không cần lo lắng sinh vật ở các nơi khác tập trung lại với nhau."
Dưới sự giới thiệu không ngừng nghỉ của Bạch Nhược Khê, cuối cùng mọi người cũng có chút ấn tượng với cái gì gọi là địa quật.
Trong lớp, có người bỗng nhiên tỉnh ngộ, có người cau mày ngưng thần, có người nóng lòng muốn thử nghiệm, cũng có những gương mặt sợ hãi...
Phòng học lúc này rơi vào vắng lặng.
Mọi người đang cố gắng tiêu hóa những tin tức này.
Sau một lát, Dương Tiểu Mạn mở miệng hỏi: "Thưa cô, như lời cô nói, việc này trước đây chỉ có võ giả cấp ba mới có tư cách biết, hiện giờ cô lại nói cho tụi em biết sớm như vậy, có phải là…"
Bạch Nhược Khê vuốt tóc, nhẹ giọng nói: "Tôi không biết."
"Năm 1920, khi chỉ có 3 lối vào địa quật, mặc dù tình huống lúc đó có chút căng thẳng, nhưng ít ta chính phủ còn có thể áp chế.
Cho nên, chính phủ lâm thời lúc đó lựa chọn che giấu việc này với công chúng.
Nếu như vậy, có thể giảm thiểu khủng hoảng.
Tình huống như vậy, thực ra vẫn kéo dài cho đến những năm gần đây.
Nhưng mấy năm qua, Internet đã xuất hiện rồi…"
Bạch Nhược Khê cười khổ nói: "Tôi cũng không biết rốt cuộc khoa học kỹ thuật phát triển là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, trước đây, những thông tin này rất khó bị truyền ra ngoài, tầng lớp chính phủ cấp cao muốn che giấu chuyện gì cũng rất đơn giản.
Nhưng hiện tại ngày càng khó rồi!
Thêm nữa, hiện tại thế cuộc càng chuyển biến xấu đi, cho nên tôi nghĩ, phạm vi những người sau này biết chuyện sẽ càng lúc càng lớn, cho đến khi toàn dân đều biết.
Hiện tại, tiết lộ tin tức sớm cho các em, bởi các em chính là bậc tinh anh ưu tú, đương nhiên, còn có một điểm…
Bởi vì thế cuộc địa quật biến xấu, cho nên càng cần nhiều người chung ta góp sức, cần tăng số lượng võ giả lên, nhưng tài nguyên lại có hạn.
Lúc này, các trường đại học thường lại muốn cướp đoạt tài nguyên… Nói cưới giật thì cũng hơi quá đáng.
Thực ra mọi người đều vì nhân loại cả thôi. Bọn họ cũng là vì trấn thủ địa quật, cho nên tôi không thể nói chuyện này đúng hay sai.
Nhưng Ma Võ không hy vọng tài nguyên bị phân chia cho nguồn khác, Ma Võ cũng phải trấn thủ một lối vào địa quật, cũng cần nguồn tài nguyên lớn. Mặc dù hiện tại thực lực của các em không mạnh, nhưng lại là chủ chốt.
Nói cho các em những điều này, và muốn để cho các em biết, nhất định phải thắng thi đấu giao hữu!
Thắng rồi, nhà trường mới có thể tiếp tục như trước đây, tiếp tục bồi dưỡng các em. Thua rồi, vậy một khi tài nguyên bị suy yếu, vậy chúng ta cũng chỉ có thể từ bỏ một nhóm người, hoặc phải tăng giá đổi tài nguyên.
Như hiện tại, hơi một chút là khen thưởng 10 điểm thưởng, sau này e là khó được như vậy rồi.
Sau này, con đường tu luyện của các em sẽ ngày càng khó, mãi cho đến khi khó khăn như các trường võ đại thường, phần lớn chỉ có thể tốt nghiệp với cấp một, còn cấp hai được xem như tài giỏi.
Trước đây, thực lực yếu một chút thì cũng không có vấn đề gì…
Nhưng hiện tại…"
Bạch Nhược Khê khẽ lắc đầu, hiện tại diễn biến căng thẳng, có thể sau này sẽ bắt toàn bộ võ giả vào địa quật!
Đến lúc đó, thực lực yếu, chết càng nhanh hơn.
Mọi người đều là người thông minh, tuy Bạch Nhược Khê không nói thẳng ra, nhưng mọi người đều hiểu hàm nghĩa trong đó.
Phương Bình cũng không ngừng cau mày, lúc này, cậu mới thực sự hiểu những lời Lữ Phượng Nhu nói trước đó.
Cũng đã hiểu, tại sao võ giả cấp ba trước đó lại dễ gặp nguy hiểm.
Hiện tại, thế cuộc này cũng bị phá vỡ rồi sao?
Võ giả dưới cấp ba lẽ nào cũng sẽ nhanh chóng bị cuốn vào?
Một khi mọi chuyện thật vỡ lỡ đến mức toàn dân đều biết, ai cũng phải chống đỡ, đến lúc đó, e rằng cũng chính là thời điểm tử chiến đến cùng rồi.
Hiện tại, mọi người còn có thể an cư lạc nghiệp, cũng vì chưa biết đến những thứ này, đến khi biết rồi, những người bình thường kia còn có thể ngồi yên được sao?
Vừa nghĩ đến chuyện lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy cơ sống còn, không nói đến những nơi khác, chỉ cần nghĩ đến dưới lòng đất Ma Đô có một lối vào địa quật, e là một thành phố lớn như Ma Đô sẽ lâhp tức rơi vào hỗn loạn.
Mấy chục triệu người đều sẽ muốn trốn khỏi Ma Đô, đến một nơi không có lối cào địa quật để sinh sống.
Nếu thật sự như vậy, một thành phố lớn như Ma Đô sẽ trở thành một thành phố bỏ hoang. Một khi bị bỏ hoang, kinh tế Hoa Quốc sẽ bị trì trệ rất nhiều năm.
Có những lúc, đánh trận cũng cần có tiền, có sức lao động, sức sản xuất.
Không tiền, không sức sản xuất, hậu phương bất ổn, tiền tuyến lấy đâu ra tài nguyên cung cấp cho võ giả.
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận