Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1432

Phía sau, Lý Phi vừa mới chạy đến đã tụ tập cùng đám mập mạp. Thấy mấy vị ở đằng trước đang nhìn tháp võ đạo, Trịnh Nam Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: "Cái này… cái này không sao chứ?”
Hắn nhớ ra rồi! Ngày đó mấy vị này tiến vào Vương Chiến Chi Địa, mắt đỏ như mắt thỏ, lúc thấy mấy thanh thần binh kia thì như được tiêm thuốc kích thích, mắt đổi màu xanh như màu tiền. Ai cũng trông như sói ác! Nhưng bây giờ... Lẽ nào sau khi trở thành Tông sư, tính cách thay đổi sao?
Bọn họ bình tình hờ hững như thể đây không phải là một tòa tháp làm từ đá năng lượng cấp chín vậy, ngay cả Tần Phượng Thanh cũng hờ hững như thế.
Tưởng Siêu liếc nhìn Tần Phượng Thanh, không có bất cứ dị thường nào, nhưng... Đậu má, thanh đao làm từ hợp kim A trong tay người cũng sắp bị nắm đến biến dạng rồi, ngươi kích thích đến mức nào hả?
Tưởng Siêu thấy mệt quá, liếc mắt nhìn mấy vị lão gia tử đằng trước.
Các ngài đi nhanh đi! Đừng có ở lại đây nữa! Tài không lộ ra ngoài có hiểu hay không?
Các ngài dùng một tòa tháp đá năng lượng cấp chín lượn lờ trước mặt một đám côn đồ, không sợ bị người đánh cướp sao?
Bây giờ thì không sao, nhưng nếu sau này mấy tên này trở nên mạnh hơn... thì khó nói, nếu càng mạnh, xác suất bọn họ đến cướp càng cao hơn. T
ưởng Siêu tự an ủi mình, đâu có liên quan gì đến ta? Tháp Võ Đạo cũng không phải nhà ta! Đây là khu công cộng, nếu thật sự bị đánh cướp, vậy cũng không liên quan tới hắn, hắn bình thường cũng đâu tới đây tu luyện.
Trong lúc Tưởng Siêu còn đang oán thầm, Tần Phượng Thanh mở miệng nói: "Thành Trấn Tinh hình như không có nhiều thứ tốt lắm, hay là... Ta dùng tinh hoa sinh mệnh đánh cược Tháp Võ Đạo? Tòa lầu này được chế tạo rất đẹp, ta rất thích."
Đám người Lý Phi còn chưa hiểu gì, tỏ vẻ mờ mịt.
Phía sau, Tô Tử Tố cũng đi tới, mạnh mẽ trừng Tưởng Siêu và Tần Phượng Thanh, nhìn đám người xung quanh, nũng nịu nói: "Đừng tin bọn họ! Tần Phượng Thanh rất mạnh, các ngươi đánh không lại hắn!"
Phía trước, Tô Hạo Nhiên cũng tan nát cõi lòng. Cháu gái, ngươi có chắc là ngươi không phải đang đổ dầu vào lửa sao? Đều là người trẻ tuổi, ai có thể chịu được kích thích như vậy? Dù vốn không muốn khiêu chiến Tần Phượng Thanh, bây giờ nghe lời này, có thể nhịn được sao?
Ở thành Trấn Tinh, Tô Tử Tố cũng được rất nhiều người theo đuổi. Ở đây, nam nữ đều có, nữ chưa chắc sẽ quan tâm, nhưng nam thì sao? Người mà bọn họ đang theo đuổi nói là đừng đánh, các ngươi không được... Đó không phải lời khuyên mà là lời có tác dụng ngược, "Nhất định phải đánh, đánh chết tên khốn kia…".
Hai vị cường giả cấp chín đều đau lòng chết mất. Đời sau không bằng đời trước mà!
Tuy lúc còn trẻ, bọn họ cũng từng chất phác, nhưng cũng không ngốc. Sao hai đứa này lại ngu như thế chứ?
Lúc bọn họ còn đang suy nghĩ thì, quả nhiên, một ít thanh niên nam nữ bên ngoài bắt đầu chen vào, có người liếc mắt nhìn những cao cấp phía trước, thấy bọn họ không hé răng, nhỏ giọng nói: "Tần Phượng Thanh đúng không? Có gan thì chúng ta đi võ đài luận bàn một trận!"
"Được, trừ thanh thần binh trên người ngươi ra, còn có gì khác không?"
"Ngươi..."
"Quên đi, thấy ngươi nghèo đáng thương, chỉ cược thanh thần binh kia, ta ra tinh hoa sinh mệnh đồng giá!"
"Được!"
"Các ngươi đừng như vậy, thật sự không được đâu, lần trước chúng ta thua 5 thanh thần binh rồi..." Tô Tử Tố cuống lên, vội vàng nói: "Tần Phượng Thanh cố ý kích thích các ngươi, hắn mới cấp năm đã đánh bại Tưởng Siêu..."
Tưởng Siêu hừ nói: "Lần trước ta có thua sao? Ai bị thương nặng hơn? Ta cảm thấy các ngươi có thể thắng, mới rời khỏi sàn đấu. Tần Phượng Thanh yếu nhất, lần trước là Phương Bình đồng ý với các ngươi. Sự thực chứng minh, bọn họ xác thực rất mạnh, không có Phương Bình, đầu trọc có thể thắng sao?"
"Tưởng Siêu!"
"Ta nói không đúng sao?"
"..."
Tưởng Siêu nói xong, nháy mắt với Tần Phượng Thanh, một tên thanh niên khác đi tới, thấy hắn không có thần binh, Tần Phượng Thanh muốn từ chối, Tưởng Siêu lại vô ý nói: "Khương Nam, ngươi chẳng lẽ muốn dùng quả Kim Thân của ngươi đánh cược sao? Chú Khương phải chịu nguy hiểm đến tính mạng mới lấy được cho ngươi đấy."
Khương Nam sửng sốt một chút, mắt Tần Phượng Thanh sáng như tuyết, thuận miệng nói: "Cũng được, loại quả này có thể trợ giúp rèn đúc kim thân, có thể xem là tiền đặt cược."
"Lưu Cát, ngươi chẳng lẽ muốn dùng cỏ Nguyệt Minh của ngươi đánh cược sao?? Thứ đó là thứ để dành dùng khi chuẩn bị hóa hình lực lượng tinh thần đó!"
"Cái này cũng có thể xem là tiền đặt cược, giá trị cũng không cao lắm..."
"..."
Phía sau, Tưởng Siêu và Tần Phượng Thanh kẻ xướng người họa, Tưởng Siêu vốn không động lòng, nhưng nhìn thấy nhiều người, bỗng nhiên đập vai Tần Phượng Thanh, dùng sức nắm chặt.
Mỗi người một nửa!
Nếu không thì hắn không làm nữa!
Đám này vọng động như vậy, dễ dàng mắc câu như vậy, hắn cũng muốn chỗ tốt, không chừng hắn có thể lên tới tinh huyết hợp nhất luôn.
Hai người đạt thành thỏa thuận gì, mọi người không biết. Chỉ biết là, sau đó Tưởng Siêu liên tục khuyên bảo mọi người, đừng đánh cuộc, cũng đừng dùng thứ tốt đánh cược. Tuy Tần Phượng Thanh không phải đối thủ của hắn, nhưng các ngươi không đánh thắng nổi đâu.
Hắn Tưởng Siêu có thể thắng, đó là vì hắn lợi hại. Các ngươi có lợi hại hơn ta không?
Người khác nói lời này, mọi người không có ý kiến, nhưng Tưởng Siêu hết ăn lại nằm, mập mạp chết bầm này lại xem thường bọn họ, bọn họ có thể chịu đựng được sao?
Người phía sau, càng ngày đến càng nhiều, mà đám người Phương Bình thì đã đi theo Tô Hạo Nhiên rồi. Bọn họ không muốn nghe, Tô Hạo Nhiên và Tưởng Nguyên Hoa cũng không muốn nói.
Tưởng Siêu chính là kẻ xấu của thành Trấn Tinh, mọi người đều công nhận chuyện đó. Tô Tử Tố... chỉ có thể nói là quá ngốc quá ngây thơ, vẫn còn đang hung hăng khuyên bảo, đầu chảy đầy mồ hôi.
Con bé này ngốc thật hay ngốc giả đây? Ngươi nói chưa xong, càng nói mọi người càng phẫn nộ.
Trước đó, Mạnh Việt cấp bảy bị Phương Bình đánh bay, đến bây giờ còn không dám thò đầu ra. Cấp bảy không phải đối thủ của Phương Bình thì thôi đi, cấp sáu mà không phải đối thủ của Tần Phượng Thanh á? Tưởng Siêu đều có thể thắng, thì sao bọn họ không thể chứ?
Mọi người chưa từng đi qua Vương Chiến Chi Địa, nhưng cũng đã từng tìm người hỏi thăm.
Ma Võ Tần Phượng Thanh tiếng tăm cũng không lớn. Nghe nói chỉ là võ giả tôi cốt một lần!
Võ giả như thế mà bọn họ không phải là đối thủ á?
Một lần tôi cốt, 20 tuổi lên đến cấp sáu đỉnh phong, hắn có thời gian tu luyện chiến pháp sao? E là suốt ngày chỉ ở trong mỏ năng lượng tu luyện thôi.
Tần Phượng Thanh nói hắn có hơn 100 cân tinh hoa sinh mệnh, bọn họ tin. Nếu không, võ giả một lần tôi cốt cũng không thể tu luyện nhanh như vậy.

Sau khi đã đi xa, Tưởng Nguyên Hoa bỗng nhiên than thở: "Có lúc ta cũng thấy nghi ngờ, nếu cứ như vậy, thì rốt cuộc có nên hay không? Không tới cấp sáu thì không thể rời khỏi thành Trấn Tinh. Đến tuổi đó, võ giả bên ngoài đã vào địa quật mấy chục lần, hai tay đã tràn đầy máu tươi. Chém giết kẻ địch không tới 100 thì cũng 80. Nhưng mấy thằng nhóc này thì, haiz..."
Tưởng Nguyên Hoa thật sự có chút thương cảm, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Một bên, Tô Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: "Hai thằng nhóc nhà ngươi cũng có thể xem như không tồi rồi, nhà ta bên này... mới thật sự khiến người đau đầu. Tử Ngọc, Tử Tố đều quá non nớt, đạo lý đối nhân xử thế cái gì, một chữ cũng không biết. Nhưng nếu còn quá nhỏ mà đã ném chúng nó vào địa quật lịch luyện, các ngươi nỡ sao?"
Phương Bình nói tiếp: "Quen là được, em gái ta cũng như vậy, cái gì cũng không hiểu, ta cũng vì chuyện này mà phiền lòng. Không cho nó trải qua những thứ này thì sợ nó bị lừa, cho nó trải nghiệm lại sợ có chuyện.
Làm gia trưởng, khó lắm!
Thay vì sau này phải chịu thiệt ở địa quật, hiện tại chịu chút thiệt thòi trong tay người mình, lấy kinh nghiệm cũng tốt, ta thấy bọn Lý Phi hiện tại thành thục hơn nhiều."
"Đúng là khó..." Tưởng Nguyên Hoa mới vừa phụ họa một câu, bỗng nhiên nhìn về phía Phương Bình.
Ngươi chỉ là một thanh niên 20 tuổi, lại như ông cụ non nói chuyện với chúng ta, sai sai sao á?
Còn cái gì mà chịu thiệt một chút trong tay người mình... Ý ngươi là, để bọn họ đánh mấy trận, thua rồi rút kinh nghiệm? Bọn Lý Phi thành thục hơn? Thành thục đến mức mất sạch thần binh luôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận