Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2040: Võ Giả Này Thật Phách Lối

Trong ba người, chỉ có Từ Bính đáng để Phương Bình kiêng dè, lão giả 80 tuổi nhìn thì run rẩy, yếu ớt, đứng không vững, nhưng ông ta cho Phương Bình cảm giác... thực lực của người này ít nhất có thể sánh với Ngô Xuyên.
Xem như cấp cao nhất trong cảnh giới bản nguyên ở nơi này!
Trước mắt, Phương Bình còn chưa làm gì được cường giả loại này.
Nói như vậy, dù lão Trương tiêu diệt được Huyền Minh Thiên Đế, Phương Bình cũng chưa chắc có thể một mình đánh xuyên Huyền Minh Thiên.
Nhất thời, trong đầu Phương Bình xuất hiện vô số suy nghĩ.
Đối với người xa lạ, người khác không có thiện ý với hắn, hắn cũng không ngại cân nhắc chiến lực, đánh thắng được thì phách lối một chút, đánh không lại thì ngoan ngoãn nhận thua, chỉ đơn giản như vậy.
Khi Phương Bình đang tính toán, ông lão Từ Bính mở lời trước, ông ta cười nói: "Các bạn trẻ, thứ lỗi vì đã chiêu đãi không chu đáo."
Phương Bình bật cười lớn nói: "Lão trượng khách khí rồi!"
Từ Bính vừa định tiếp tục, Tác Giáp cầm búa bỗng nói: "Các ngươi đến Huyền Minh Thiên đã một lúc rồi mà còn chưa từng thông báo tên họ, quá thất lễ."
Tác Giáp bất mãn! Lễ không thể bỏ! Quy củ không thể phá!
Huyền Minh Thiên chính là chỗ của Đại Đế, võ giả từ nhân gian tới vẫn chưa từng thông báo tên họ, đây chính là vô lễ.
Phương Bình dường như mới nhớ tới điều này, cũng không tức giận, cười nói: "Thất lễ! Ta tên Phương Bình, bọn họ là Lý Hàn Tùng, Vương Kim Dương và Tần Phượng Thanh..."
Sau khi hắn giới thiệu tên của bốn người, Tác Giáp lại cau mày nói: "Chẳng lẽ mấy vị chỉ có tên họ? Đến từ phương nào..."
Phương Bình tươi cười nói: "Ngươi... tra hộ khẩu hả?"
Tác Giáp nghe không hiểu lắm, tỏ vẻ nghi hoặc.
Phương Bình lại cười nói: "Chúng ta đến từ thế giới loài người, là người của thời đại tân võ, là học trò của Nhân Hoàng, bấy nhiêu thông tin... chắc là đủ rồi chứ?"
Vương Kim Dương liếc nhìn hắn, Phương Bình ra vẻ bình tĩnh, cũng không đáp lại.
Cũng nên thông báo lai lịch một chút.
Phương Bình cảm thấy khó chịu về giọng điệu của đối phương, gặng hỏi cái khỉ khô, ông đây hỏi gì các ngươi cũng trả lời không biết, tại sao bọn ta phải nói nhiều.
Thấy thế Từ Bính khẽ ho một tiếng, nói: "Để các bạn trẻ chê cười rồi."
Từ Bính chen vào một câu, xem như làm dịu bầu không khí.
Từ Bính thấy mọi người đều đang ở Vạn Pháp Lâu, lại nói: "Đây không phải nơi đãi khách, Vu Đinh, dẫn đường."
Vu Đinh liền vội vàng gật đầu, quay sang nhóm người Phương Bình nói: "Mấy vị khách quý, đi theo ta."
Nhóm Phương Bình đều đi theo, lúc này, trong đám người, có mấy cổ nhân tuổi không lớn lắm, đang tò mò nhìn bọn họ.
Nhất là tóc của bọn họ!
Nhìn thấy bọn họ tóc ngắn, có người hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Nhân gian hiện tại không thèm giữ quy củ nhỏ nhặt này luôn sao?
Lúc này, cô gái trước đó từ trong đại điện ló đầu ra cũng theo tới, tuổi không lớn, tò mò nhìn nhóm người. Trong đám người, có vài thiếu niên nam nữ cỡ tuổi cô gái. Họ đều tỏ vẻ tò mò, hơn nữa không hề che giấu sự tò mò đó.
Phương Bình vốn cảm thấy rất khó chịu về nơi này, nhưng sau khi nhìn thấy những thiếu niên này, lửa giận trong lòng đã tiêu tán một chút.
Nhưng nghĩ lại, những người này cũng chưa từng lộ diện khi nhân loại gặp nguy, hắn càng nghĩ càng nén giận. Nhưng đó đều là vấn đề của các lão giả, không liên quan đến nhóm thiếu niên này, hắn cũng lười giận cá chém thớt.
Những người này có vẻ như không có tâm cơ, Phương Bình cũng không thấy bất ngờ. Một thế giới chỉ có vài trăm người, hầu hết mọi người đều tu luyện, những thiếu niên này biết cái gì?
Trời của bọn họ chỉ có 140 kilomet vuông. Thế giới của bọn họ chỉ có hơn năm trăm người. Cuộc đời của bọn họ có lẽ chỉ biết Huyền Minh Thiên mà không biết cái khác.
Thật ra, người như vậy thật đáng buồn, đáng thương!
Nhưng những lão giả như Vu Đinh thì khác, năm đó, có lẽ bọn họ từng đi ra ngoài, đã từng trải, nhưng những thiếu niên này thì thật ngây thơ.
...
Mọi người từ Vạn Pháp Lâu ra, Từ Bính vừa đi vừa cười nói: "Lần này, các vị tiểu hữu tiến vào Huyền Minh Thiên, cũng là duyên phận. Đại Đế đã chuẩn bị vài món báu vật cho các vị, ngay cả lão hủ cũng hết sức động tâm..."
Từ Bính cảm thán, Tác Giáp lại thẳng thắn nói: "Lần này, Đại Đế chuẩn bị đồ quý giá như thế, vốn cũng không nên tùy tiện cho người ta, lại càng không nên cho võ giả nhân gian..."
"Tác Giáp!" Từ Bính quát khẽ một tiếng, có chút bất mãn.
Tác Giáp làm vậy không biết sẽ dễ dàng đắc tội với người khác sao?
Bây giờ không phải năm đó! Năm xưa, đám môn đồ Đại Đế như bọn họ dù đi đâu cũng hống hách ngang ngược, nhân gian mặc sức bọn họ lộng hành, kiêu ngạo, dù là Đế Hoàng nhân gian thấy bọn họ cũng phải hành lễ.
Nhưng giờ thì khác, Đại Đế vừa thức tỉnh không lâu, bây giờ Huyền Minh Thiên cũng không xuất thế. Dù có hiểu biết phần nào về nhân gian, nhưng chớp mắt, ngay cả Từ Bính cũng đã trăm năm chưa từng đi ra ngoài.
Lần này người đến từ nhân gian đều có thực lực không tệ. Chỉ là mấy người trẻ tuổi, lại là võ giả cấp thông thần, kim thân, rõ ràng cũng là môn đồ, hậu duệ của cường giả, giờ nói những lời này không ổn chút nào.
Huống hồ, bây giờ Ngụy Hoàng còn đang ở bên ngoài Huyền Minh Thiên, bọn họ cũng chuẩn bị mượn cơ hội lần này xuất thế, lúc này đắc tội những người này chẳng có lợi gì.
Từ Bính quát lớn, Phương Bình thì không hề khó chịu, có chút hưng phấn nói: "Bảo bối tốt? Chẳng lẽ là thần khí? Nếu so với các thần khí như Thiên Vương Ấn, Tru Thiên Kiếm thì thế nào?"
Phương Bình cười thoải mái, dường như thật không hiểu, giày chiến dưới chân tỏa ra ánh sáng, trường đao cấp 9 trong tay hiện ra, chiến giáp trên người cũng lộ ra.
"Võ giả hiện đại chúng ta không giỏi luyện chế binh khí, cho dù là ta, cũng chỉ có thể chế tạo mấy thứ rác rưởi này dùng tạm một chút, thật sự là không có bảo vật tốt."
Dứt lời, trong tay Phương Bình lại xuất hiện một vật. Thứ này vừa xuất hiện, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Huyền Minh Thiên giống như cũng có chút rung động!
Một bộ thi thể sống động đột nhiên xuất hiện!
Tùng Vương!
Ngày đó, Thương Miêu tách con đường bản nguyên của Tùng Vương ra, làm vỡ nát đại đạo của hắn, hủy diệt tinh thần, nhưng kim thân của đối phương vẫn không hoàn toàn vỡ vụn. Lần đó, Phương Bình thu vào, phân loại là đồ linh tinh.
Mất con đường bản nguyên đạo, lực lượng tinh thần bị hủy diệt, trái tim, hạch não đều vỡ vụn. Hiện Tùng Vương chỉ là một cái xác rỗng. Thứ này đối với người bình thường chính là bảo vật, với Phương Bình lại chẳng có tác dụng gì lớn.
Nhưng lúc này, Phương Bình lại nở nụ cười, tiện tay xách theo thi thể dù chết rồi nhưng vẫn khiến trời đất rung chuyển, thoải mái nói: "Các vị tiền bối có cách luyện chế thi thể Chân Thần này thành binh khí không? Mới giết vài ngày trước, xác vẫn còn mới lắm!"
"Nhưng mà thực lực hơi yếu, mới con đường bản nguyên không bao xa. Bảo vật Đại Đế cho có loại nào là binh khí không? Có thể giết chết Chân Thần không? Nếu lấy được, ta có thể vượt cấp chiến đấu, giết chết Chân Thần hay không?"
Phương Bình hỏi liên tục, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn.
Đừng nói chuyện, ông đây chính là muốn doạ dẫm các ngươi đó!
Thu phí! Phí gì? Phí thuê đất chứ phí gì!
Nếu vị trí của Huyền Minh Thiên vẫn còn ở trên Trái Đất, vậy phải đóng tiền thuê đất.
Võ giả thời đại tân võ, chiến đấu trên trăm năm, tử thương vô số, là vì bảo vệ người tân võ, không phải bảo vệ mấy người các ngươi. Các ngươi rõ ràng cũng có cường giả, nhưng lại không muốn ra tay, không muốn xuất chiến, vậy hôm nay phải thu phí.
Không được cho ít đồ hoặc đồ kém chất lượng!
Phương Bình muốn kiếm cớ.
Đúng vậy, hắn muốn kiếm cớ! Lát nữa, nếu đồ vật không tốt, hắn sẽ lập tức lật bàn, để lão Trương tiến vào vơ vét một chuyến!
Tác Giáp vừa rồi ra vẻ cho các ngươi đồ tốt là lãng phí, thái độ chẳng ra làm sao khiến hắn cực kì khó chịu.
Ngươi làm như ta chưa từng thấy đồ tốt?
Phương Bình tươi cười, nhóm người Vương Kim Dương thì không hé răng nửa lời, nhưng hết sức cảnh giác, Phương Bình hình như đang cố ý kích thích những người này, lát nữa không chừng những người này sẽ không nhịn được nữa, có thể sẽ phải chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận