Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1785: Đến Muộn

Trong nhóm người phía dưới tường thành, một trong những người đứng đầu nhóm người là Trần Vân Hi, cô lớn tiếng nói: "Trò là hội trưởng hội võ đạo, cùng quản lý Ma Võ với các vị lãnh đạo, trò không thể đi!"
Hứa Qua Trừng tuổi đã cao, hiện vẫn chỉ là tinh huyết hợp nhất, lạnh nhạt mở miệng: "Lão già ta lớn hơn ngươi nhiều lắm, ngươi mắng ai đó?"
Hoàng Cảnh cũng thở dài nói: "Vài sư huynh đệ đã đi trước một bước rồi, nhóm người La Nhất Xuyên cũng đã trở về, ta không đi, ta nhớ lão sư."
Ngô Khuê Sơn đảo mắt nhìn mọi người, bỗng nhiên cười nói: "Vậy thì ở lại đi, nhưng đừng ra khỏi thành, nhớ kỹ, nếu có cơ hội… đưa bọn ta trở về, bọn ta không muốn táng thân ở vùng đất dơ bẩn này, ta muốn về Ma Võ, ta muốn về nhà!"
Cách đó không xa, Ngô Xuyên cười nhạt nói: "Ta cũng vậy, tranh thủ một chút, có lẽ có cơ hội! Các ngươi không có thực lực, không có tác dụng gì, đừng xông ra chịu chết, chỉ cần có thể mang bọn ta trở về thì đã đủ rồi…"
Mấy người tươi cười, ngay sau đó, lão lý cất tiếng cười to: "Đến rồi! Nên đi thôi!"
"Đi!"
Dứt lời, ba người như kiếm ra khỏi vỏ, xuất hiện giữa trời, hôm nay, nên giết người!
...
"Giết!"
Đại chiến lập tức bùng nổ!
Bên ngoài thành Hi Vọng, ba cường giả liên thủ, bay thẳng đến nhóm cường giả đối diện, ba người đồng thời đánh thành chủ thành Yêu Quỳ! Bọn họ căn bản không để ý đến công kích của những người khác!
"Chết tiệt!"
Thành chủ thành Yêu Quỳ giận dữ, đám người này mấy ngày này vẫn luôn nhắm vào hắn, hắn chịu đủ rồi!
"Giết bọn họ!"
Thành chủ thành Yêu Quỳ hét lớn một tiếng, thần binh xuất hiện trong tay, cây Hoa Hướng Dương khổng lồ xuất hiện giữa trời, song phương hợp lực tấn công Lý Trường Sinh!
Mấy lần trước, người người đều sợ chết, ai cũng không muốn nhiều đánh ít mà phải liều mạng để rồi tử thương tại chiến trường. Nhưng cũng vì vậy , qua nhiều lần, không những không thể giết được những người này, mà còn bị phương pháp chiến đấu liều mạng của đối phương giết chết một người phe mình!
Tuy đã giết được một người, nhưng đối phương cũng đã trọng thương, thậm chí Xà Vương đã phải tự bạo thần binh!
Không có thần binh cấp chín trong tay, sức chiến đấu của Xà Vương có phần sút giảm. Kèm thêm mấy ngày chiến đấu, Xà Vương và những người này chỉ còn là nỏ giương hết đà!
Lần này, nhất định có thể giết được bọn họ!
"Giết chúng ta? Chỉ bằng ngươi!" Ánh mắt lão Lý lạnh lùng nghiêm nghị, quát lớn: "Phối hợp!"
Vừa dứt lời, Ngô Khuê Sơn và Ngô Xuyên đột nhiên chuyển mục tiêu, đồng thời ra tay đánh thành chủ thành Yêu Phượng!
Trong hư không, thần binh cấp chín của Ngô Xuyên lập tức xuất hiện ngay trước người thành chủ thành Yêu Phượng.
Ầm!
Một tiếng nổ vang trời, rung động địa quật!
"Không!"
Thành chủ thành Yêu Phượng không thể tin vào mắt mình! Mục tiêu của họ là mình? Vì sao? Ở đây còn có rất nhiều cường giả của Thiên Thực vương đình, mình là người của Thiên Mệnh vương đình, vì sao họ lại giết mình!
"Giết tên cầm đầu quấy rối nhà ngươi!"
Lão Lý quát lạnh, ánh kim trên người bùng nổ ra ánh sáng óng ánh cuối cùng!
Trong số các thành của phái Yêu Mệnh, thành Yêu Phượng tích cực nhất, mấy ngày trước bắt đầu tham chiến, đối phương đã tiêu diệt hơn trăm thầy trò Ma Võ, không giết hắn thì giết ai!
Nợ máu trả bằng máu!
Lão Lý căn bản mặc kệ công kích của hai võ giả cấp chín đến từ thành Yêu Quỳ, đột nhiên xoay người, một kiếm xuất hiện giữa trời!
Trường kiếm bùng lên ánh vàng xán lạn!
Răng rắc!
Hư không bị phá nát, Ngô Khuê Sơn và Ngô Xuyên đồng thời thét lên một tiếng, trên người cũng bùng lên ánh kim óng ánh cuối cùng, cùng nhau đánh về phía thành chủ thành Yêu Phượng!
"Cứu ta!" Thành chủ thành Yêu Phượng hét lớn một tiếng, nhưng đã không kịp!
Những người khác căn bản không định cứu hắn, chỉ có con Phượng Hoàng kia muốn cứu hắn, nhưng khi nó nhìn thấy ba người liên thủ, bạo phát hào quang cuối cùng, nó hơi do dự...
Sự do dự đó đã quyết định kết cục của thành chủ thành Yêu Phượng!
Ầm ầm!
Tiếng nổ thứ hai vang lên… Kim thân trực tiếp nổ tung!
Trong hư không, một bóng người lờ mờ hiện lên, hét lớn: "Chết tiệt…"
Tiếng nói sau đó im bặt! Một vết nứt hư không xẹt qua, trực tiếp tiêu diệt chút lực lượng tinh thần còn sót lại.
Cùng lúc đó, công kích của những người dồn dập ập đến!
Ầm!
Kim thân của lão Lý cũng nổ vang, Ngô Xuyên và Ngô Khuê Sơn lại bùng phát, hất lão Lý ra khỏi vòng chiến, nhưng hai người bọn họ cũng bị đối phương nhắm đến, công kích lập tức ập xuống!
Ầm… Crack crack!
Tiếng nổ và tiếng xương vỡ cùng vang lên, cánh tay phải của Ngô Khuê Sơn trực tiếp bị đánh nát, sắc mặt lộ vẻ đau đớn, ông dùng cánh tay trái khéo lão Lý lùi về sau.
Ngô Xuyên hét lớn, đứng chặn ở phía trước, quyền cước vung vẩy, bùng nổ ra sức mạnh cực hạn. Nhưng vẫn không đánh lại, ngược lại, ông bị đánh bay ngược về sau, máu vàng văng tung toé.
“Lấy mạng được một tên, không cam tâm!”
Ngô Xuyên hét lớn! Ông không cam tâm!
Ba đại cường giả, đánh đến hiện tại chỉ mới giết được hai cấp chín của đối phương, thậm chí còn không làm được một đổi một. Thật sự không cam tâm!
Nhưng đối phương người đông thế mạnh, hiện vẫn còn tận 12 người, làm sao có thể tái chiến? Bọn họ đã là cung giương hết đà, không thể bùng nổ được công kích như trước!
Phía sau, gương mặt bị rạch một đường, máu không ngừng chảy, lão Lý lấy ra một chiếc bình lớn, cười to nói: “Ta còn sức liều mạng, có thể giết thêm một tên nữa!”
Dứt lời, lão Lý uống cạn sạch dịch năng lượng cuối cùng!
Thương thế trên người bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Mới vừa khôi phục được một lát, Ngô Xuyên đã bay ngược về, xương ngực bị đánh nát. Thấy vậy, Ngô Khuê Sơn không nói một lời, hai tay hoá thành trảo, đánh về phía thành chủ thành Yêu Quỳ!
"Trường Sinh, mục tiêu tiếp theo là hắn!"
"Ha ha ha, được!"
Lão Lý thoải mái đồng ý, khí huyết trên người lập tức bùng phát, cầm kiếm giết đến, nhưng bí mật truyền âm: “Đừng đánh quá nhanh, kéo dài thời gian! Ít nhất cũng phải chờ một vị tuyệt đỉnh về đã, không thể để Ma Đô địa quật bị công phá!”
Một khi bị công phá, Hoa Quốc sẽ tử thương vô số! Nhóm thầy trò Ma Võ vừa mới rút đi cũng sẽ tử thương!
Ma Võ không thể bị diệt trong tay bọn họ!
Ba người nhìn có vẻ điên cuồng, nhưng thực tế cực kỳ tỉnh táo!
Trước hết giết một người, kinh sợ đối phương, liều mạng chiến đấu, khiến những người này phải kiêng kỵ.
Ba người điên cuồng đánh giết đối phương, không quan tâm thương thế nặng nhẹ, nhưng vẫn khó địch lại sự hợp tác của 12 cấp chín.
Chính lúc này, xa xa, ba bóng người phá không bay đến. Nhóm ba người Quách Thánh Tuyền kim thân đã mờ, trên người đang mặc đồng phục đạo sư của Ma Võ.
Quách Thánh Tuyền dẫn đầu cười to nói: “Bọn ta còn có thể đánh một trận! Thế mà không báo cho bọn ta, khinh người quá đáng!”
“Sống uất ức một đời, nên để cho người ta sống ra hồn một chút chứ!”
“Sống một đời, sao có thể sống thành người khác? Ma Võ cũng có đóng góp của bọn ta mà!”
Ba vị cường giả sung sướng cười to! Họ là võ giả cổ phục sinh, nhưng họ không phải là người xưa, không phải là người khác, mà là chính họ!
Lúc rời khỏi thành Trấn Tinh, họ đã quyết định sống vì cá nhân mình ở đời này, không sống vì người khác!
Ba người nhanh chóng đuổi tới, cất tiếng cười to: "Ai nói chúng ta không thể chiến, chúng ta đồng cam cộng khổ! Chúng ta là chiến hữu!"
“Mặc kệ các ngươi có biết bọn ta hay không, bọn ta là đạo sư Ma Võ!”
"Giết!"
Ba vị cường giả liên thủ nhào vào vòng chiến.
Phía sau, Hoàng Cảnh, Lưu Phá Lỗ, Lữ Phượng Nhu cũng cùng nhau chạy đến.
Lưu Phá Lỗ cười to nói: “Lão già ta không chờ được nữa rồi! Cùng lên đi, giết cho thỏa, chết cho đáng!”
Ầm ầm!
Đại chiến lập tức bùng nổ, Lữ Phượng Nhu lad người yếu nhất, bị đánh bay đầu tiên, ngực bị lủng một lỗ lớn, ngã trên mặt đất, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía Ngô Khuê Sơn, nở nụ cười nhẹ.
Tuy ta rất yếu, nhưng ta nguyện chết cùng ngươi!
"Phượng Nhu..."
Ngô Khuê Sơn cười ha ha, cũng không quay đầu, phóng thẳng đến một người, cười lớn mắng: “Vợ ta chỉ có ta được đánh bà ấy, ngươi là cái thá gì!”
Dứt lời, lực lượng tinh thần bùng phát, một thanh kiếm lớn đột nhiên giáng xuống, tiếng nổ ầm ầm vang lên!
Cách đó không xa. Hai tay lão Lý nổ tung, trường kiếm không còn phá không, cũng chớp mắt nổ, hoá thành một ánh kiếm phóng thẳng đến người vừa bị thương lực lượng tinh thần do bị Ngô Khuê Sơn tự bạo lực lượng tinh thần.
Nhân lúc đối phương ngây người trong chớp mắt, ánh kiếm phá nát hư không, cũng đồng thời tiêu diệt đối phương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận