Toàn Cầu Cao Võ

Chương 924: Chuyện Xưa Như Gió

Lý Hàn Tùng lắp bắp, trúc trắc nói: "Ngươi... ngươi nói gì ta không hiểu? Năm đó năm nay cái gì? Chúng ta... quen biết không lâu chứ?"
"Không nhắc đến những chuyện này, ngươi chỉ kích hoạt nửa kim thân, cũng không phải vấn đề gì lớn, xương sọ của ngươi từ lâu đã thức tỉnh, hẳn là cơ thể có thể chịu được." Phương Bình nói xong lại nói: "Phải rồi, Chiến Thần... à không, Vương Kim Dương cũng từng trải qua chuyện tương tự như vậy, ngươi cũng có thể hỏi hắn một chút, còn nữa, đừng hỏi chuyện năm đó, Kim Dương cũng không nhớ rõ lắm đâu, các ngươi cũng không cần truy tìm chân tướng đến cùng."
"Phương Bình... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lý Hàn Tùng như sắp phát điên, ngươi nói chuyện không đầu không đuôi, khiến ta cảm thấy bất an vô cùng.
"Không có gì, thật không có chuyện gì, Đầu Sắt, tu luyện cho tốt."
"Phương Bình..."
Giọng Phương Bình hơi chán nản, khẽ nói: "Cúp đây, có yêu cầu gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào, bất kể lên núi đao xuống biển lửa, nhảy vào nước sôi lửa bỏng! Các ngươi đã chảy máu vì ta... Ta sẽ không quên."
"Phương Bình!"
"..."
Phương Bình đã cúp điện thoại, ở đầu dây bên kia, Lý Hàn Tùng sắp điên thật rồi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Phương Bình đang nói cái gì?
Lý Hàn Tùng cảm giác hình như hắn được tiếp xúc với một bí mật động trời, nhưng Phương Bình chỉ mở lời rồi ngắt, điều này khiến hắn càng tò mò.
Suy nghĩ một lát, Lý Hàn Tùng gọi điện cho Vương Kim Dương.
Phương Bình không nói, có lẽ Vương Kim Dương sẽ biết gì đó, hắn nhất định phải tìm cho được bí mật này là gì!
...
Không nhắc đến chuyện Lý Hàn Tùng gọi cho Vương Kim Dương.
Lúc này, ánh mắt lão Lý khá khác thường, sâu sắc nhìn Phương Bình một hồi, thằng này lại lừa gạt người khác?
Phương Bình thản nhiên nói: "Ta không nói gì hết nha, không liên quan tới ta."
Thật mà, ta đâu nói gì, chỉ tán gẫu vài câu, chứ ta có nhắc gì tới Thiên Đình, đại tướng đâu.
Còn về chuyện Lý Hàn Tùng nghĩ như thế nào, không liên quan tới ta.
Ta còn rất khách khí nói với hắn, có chuyện cứ đến tìm mình hỗ trợ, người tốt làm việc tốt không cần báo đáp như ta, toàn thế giới không còn mấy người rồi.
Lão Lý kém chút bị sặc chết, ngươi chơi chiêu lạt mềm buộc chặt này... thật là kém quá!
"Này, ngươi nói thật đi, rốt cuộc thật hay giả?"
Lão Lý cũng bắt đầu nghi ngờ, có một số việc không thể nghĩ sâu xa quá nhiều, bởi vì nếu nghĩ nhiều hơn nữa, thật sự sẽ khiến người sụp đổ mất.
Võ giả biến dị rốt cuộc có phải là võ giả cổ đại sống lại hay không?
Nếu phải, trong giới võ đạo có lời đồn rằng, những vị thần tiên thời cổ đại, thực ra đều là cường giả võ đạo. Thần tiên, chính là cường giả cấp Tông sư thời đại này mà thôi.
Nếu thật sự thức tỉnh, không hẳn sẽ không phải là bọn họ thức tỉnh chứ.
Nếu là thật, vậy thì quá nhiều biến cố có thể xảy ra rồi.
Bao gồm thế lực của một số võ giả cổ đại. Võ giả thời xưa cũng có lãnh tụ, có người nắm quyền, liệu có nảy ra xung đột với chính phủ ngày nay hay không?
Phương Bình thấy lão Lý bắt đầu bán tín bán nghi, lập tức ngại ngùng nói: "Ta nào có biết."
"Ngươi không biết?"
Lão Lý kém chút tức ói máu, ngươi không biết mà còn bịa chuyện?!
Ngươi không biết, thế mà dám lừa gạt người khác.
Cái thằng này nhóc điên này bị gì vậy?
Phương Bình thấy những người khác đều nhìn mình, lập tức hạ giọng, cười khan: "À thì, ta tùy tiện nói nước đôi vậy đó, trước hết thiết lập quan hệ cái đã, nếu một ngày nào đó bọn họ thức tỉnh thật..."
"Bọn họ sẽ làm thịt ngươi!" Lý lão đầu tức giận tiếp lời.
Phương Bình cười ha hả: "Không đến mức đó chứ? Hơn nữa... Nếu thật sự có ngày đó, chưa chắc ta đã sợ những người này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần đây, dường như tốc độ thức tỉnh của bọn họ nhanh hơn rồi, không biết là vị bị thương, hay do đạt đến cấp độ phù hợp.
Phải rồi, bên trường mình gần đây có xuất hiện võ giả biến dị nào không?"
Lão Lý lắc đầu nói: "Không có."
"Xem ra, võ giả biến dị không nhiều, hiện nay, theo ta được biết, chỉ có mấy người bọn ta, à phải rồi, phía Kinh Nam Võ Đại còn một vị đạo sư..."
Phương Bình suy nghĩ một chút, cũng không ngoài ý muốn.
Nếu thật sự có cường giả phục sinh, có lẽ không có bao nhiêu người cả.
Đã nhiều năm như vậy, cũng không biết những người này rốt cuộc là cường giả của thời đại nào, có trời mới biết năm đó chết đi bao nhiêu người, bao nhiêu người sống lại.
Nghĩ nghĩ, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Cái tên này cũng là đỉnh cấp năm rồi, vậy là đuổi kịp ta rồi!"
Hắn lập tức cau mày, cắn răng nói: "Xem ra ta phải tự tu luyện thôi, không thể buông thả, gần đây cũng không thiếu tài nguyên, Ma Võ cũng không thiếu thốn gì, nên tu luyện, tranh thủ sớm ngày bước vào cấp sáu.
Đúng lúc, thời gian này nên dùng để củng cố một hồi, một mặt chờ Ma Đô địa quật ổn định lại. Một mặt chờ Đường lão sư đột phá...
Còn ngài..."
Phương Bình nhìn Lý Trường Sinh, thở dài không lên tiếng, tỏ vẻ thất vọng.
Sắc mặt lão Lý vô cùng khó coi!
Ta thì làm sao?
Ngày xưa, lực lượng tinh thần của ta còn không tới 500 hz, bây giờ, sắp đạt đến 800 hz. Tốc độ này đã nhanh hơn rất nhiều người rồi, có người cả đời còn không làm được.
Làm sao, xem thường ta rồi?
Lúc lão Lý thẹn quá hóa giận, trong phòng tu luyện, Tần Phượng Thanh cuối cùng cũng bước ra rồi.
Tần Phượng Thanh bước ra cửa, trên mặt vẫn khá phách lối.
Không chờ hắn mở miệng nói gì, Phương Bình lập tức nói: "Lý Hàn Tùng đã trở thành võ giả đỉnh cấp năm rồi."
Tần Phượng Thanh vừa mở miệng ra, nhất thời không kịp khép lại, lát sau mới lắp ba lắp bắp cười khan: "Đừng đùa.."
"Không đùa."
Phương Bình lắc đầu, Trần Vân Hi bên cạnh cũng gật đầu nói: "Vừa rồi, Lý học trưởng vừa gọi điện thoại tới."
Tần Phượng Thanh sờ sờ đầu trọc của mình, sờ mãi đến mức da đầu nóng đỏ lên mới nói: "Diêu Thành Quân thì sao?"
Lúc trước, hắn vừa gặp qua Diêu Thành Quân, vẫn là cấp năm sơ kỳ, vẫn chưa hoàn thành rèn luyện nội phủ.
Đừng nói với ta hắn cũng đột phá rồi nhá!
Phương Bình lắc đầu: "Đừng so với hắn, ta thấy, lực lượng tinh thần của hắn có lẽ cũng gần 800 hz rồi, không kém hơn lão Lý là bao đâu, lực lượng tinh thần của ngươi đạt tới mức ngoại phóng sao?"
"Ta..."
Tần Phượng Thanh cảm giác mình không còn thành tựu gì: "Cầu thiên địa của ta biến dị rồi!"
Phương Bình thở dài nói: "Cầu thiên địa biến dị cũng chỉ tăng khí huyết tối đa, tốc độ khôi phục năng lượng nhanh hơn một chút. Về mặt chiến lực, có thể sánh bằng 800 hz lực lượng tinh thần sao?"
"Lão Tần à, nói nghe nè, đừng tự ti, tu luyện cho tốt nhé. Mấy ngày tới, củng cố cảnh giới một chút, ngươi đột phá rất nhanh, tuy rằng hơi chậm hơn bọn họ một chút, nhưng cũng đã tốt lắm rồi. Chỉ là thiên phú không bằng người, vậy thì càng cần phải cố gắng, ráng tu luyện chiến pháp cho tốt vào.
Trước đây chiến pháp của ngươi không tệ, một đao có thể miểu sát võ giả cùng cấp, bây giờ thì sao?
Hiện tại, tốc độ đột phá của ngươi nhanh hơn, nhưng một đao của ngươi có thể miểu sát cấp năm không?
À phải rồi, ta kiến nghị ngươi đừng tìm việc toàn thời gian cố định, bởi nếu thế, có lẽ không có thời gian tu luyện đâu, mà hiện tại, ngươi cần thời gian, cần củng cố cảnh giới bản thân."
Tần Phượng Thanh im lặng không lên tiếng, trong lòng hơi khó chịu.
Không ngờ, mình lại bị bỏ lại phía sau nữa rồi?
Gần đây, mình liên tục đột phá, trong 8 tháng, từ đỉnh cấp ba lên cấp năm lận đó!
Thế mà lại bị đá ra sau rồi?
Tần Phượng Thanh thầm đau khổ không nói ra ngoài, chỉ hừ nhẹ: "Đỉnh cấp năm thì làm sao? Lực lượng tinh thần mạnh mẽ thì làm sao? Còn không biết ai sẽ đóng kín cửa tam tiêu nhanh hơn ai!"
Phương Bình vỗ vai hắn, khích lệ nói: "Người khác không tin, nhưng ta tin tưởng ngươi. Tần Phượng Thanh ngươi dù thiên phú có kém hơn nữa cũng không thua gì bọn họ, cường giả không ngừng phấn đấu, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ tỏa sáng bằng hào quang của ngươi."
Tần Phượng Thanh hơi cảm động, không hổ là anh em vào sinh ra tử, một đời người hai anh em, người một nhà không cần khách sáo.
Thế là, Tần Phượng Thanh vừa cảm động vừa nói: "Phương Bình, anh em tốt của ta! Hiện tại ta hơi khó khăn, cho mượn 10 tỷ đi..."
"Ha ha!"
Phương Bình chửi thầm trong lòng, không phải là nắng mà cứ thích chói chang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận