Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2477: Ham Muốn Của Phương Bình (3)

Phương Bình nói không sai, mạng người không có lợi gì cho hắn, hắn thành lập hệ thống chiến công, chỉ hy vọng nhân loại có thể trở nên mạnh mẽ, để cường giả dám đi chém giết, dám đi liều mạng. Giờ khắc này, Phương Bình cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng quan sát phản ứng của các cường giả xung quanh. Nhìn một hồi... Phương Bình liếc nhìn Heard, âm thầm chú ý hắn. Sở dĩ Phương Bình quan tâm, cũng không phải là vì hắn phát hiện cái gì, tinh thần lực của hắn không mạnh bằng đối phương, rất khó phát hiện dị thường, còn chuyện tà giáo, Heard cũng sẽ không khắc hai chữ tà giáo lù lù trên mặt.
Lý do khiến Phương Bình quan tâm có liên quan đến Lực Vô Kỳ. Con trâu lớn này ngồi không yên, đuôi không ngừng đong đưa, Phường Bình cũng không biết là nó có thói quen này, chắc là đuổi muỗi gì đó, hoặc là do nó thích vẫy đuôi.
Lực Vô Kỳ nằm rất gần Heard, tuy không vung đến chỗ đối phương, nhưng đuôi lại không ngừng lay động trước mặt, cũng rất phiền phức. Phương Bình chú ý đến hắn, không phải là vì Heard để lộ ánh mắt phiền chán, mà là... lạnh lùng! Đúng, lạnh lùng! Lực Vô Kỳ là cấp chín xếp hạng cao trên bảng xếp hạng, Heard chỉ là cấp chín yếu, theo lý thuyết, Heard yếu như vậy, bị cường giả quấy rầy, một là sẽ mất kiên nhẫn, hai là sẽ đi chỗ khác, hoặc là trực tiếp lôi kéo xây dựng quan hệ luôn. Những ánh mắt của Heard rất lạnh lùng, cho Phương Bình cảm giác như là đang nhìn người chết... Không, trâu chết! Loại ánh mắt này, Phương Bình cũng từng có. Khi hắn hành hình người khác, khi cảm thấy đối phương chắc chắn phải chết, hắn sẽ thể hiện thái độ giống y như vậy.
Phương Bình nhìn Heard, Heard hình như cảm nhận được, đón nhận tầm mắt của Phương Bình, khẽ gật đầu cười cười. Có lẽ theo Địa Chu Chân Quân, thái độ này rất bình thường, là đã cho Phương Bình mặt mũi rồi.
Nhưng Phương Bình lại sững sờ!
Heard... Bình thản vậy sao?
Ta đây là lãnh tụ nhân loại, người mạnh nhất, những phe khác, bao gồm cả thánh địa, đều có chút muốn nịnh nọt hắn. Trừ người quen như Lão Lý, những người còn lại đều không hiểu rõ tính cách của Phương Bình, Ca kỳ khách khí với hắn Dù có giả và cũng sẽ cố gắng nhiệt tình một Loại khác thường này, nếu không có so sánh, Phương Bình chưa chắc sẽ để ý. Nhưng nếu đã có so sánh... Phương Bình lại lẩm bẩm: “Thanh cao?”
Không phải là không có cường giả thanh cao, đây là chuyện rất bình thường, cường giả đều có chút kiêu ngạo. Nhưng là lãnh tụ của một quốc gia, vẫn phải có bản lĩnh nịnh nọt chứ? Giống như lão Trương vậy, khi không cần biết xấu hổ sẽ tuyệt đối không biết xấu hổ. Mà Lý Chấn lại có chút lạnh lùng, hắn cũng chỉ thích hợp làm đại tướng, không thích hợp làm lãnh tụ Hoa Quốc. Phương Bình còn đang bận suy nghĩ, phạm vi đong đưa đuôi của Lực Vô Kỳ đã lớn hơn, lần này không biết có phải là do động tác quá lớn hay không, đuôi của nó gần như muốn vỗ vào mặt Heard.
Phương Bình âm thầm quan sát, sau một khắc, trong lòng khẽ run lên.
Heard không có động tĩnh quá lớn, cơ thể hơi nghiêng về phía sau, những người khác hầu như không chú ý tới, Lực Vô Kỳ cũng không chú ý đến hành động của hắn. Nhưng Phương Bình lại sửng sốt, Heard... tránh được cái đuôi của Lực Vô Kỳ! Tốc độ đong đưa đuôi của con trâu này cực kỳ nhanh!
Phương Bình đột nhiên nhìn về phía Lực Vô Kỳ, có phải là trấu này phát hiện cái gì, muốn nhắc nhở mình? Hắn nhìn về phía Lực Vô Kỳ, Lực Vô Kỳ cũng trừng mắt trâu nhìn hắn. Phương Bình nhìn mình làm gì? Nhìn lại tư thế của mình, Lực Vô Kỳ cũng rất bất đắc dĩ, ta nói rồi, cái ghế này không thích hợp ta, cứ bắt ta phải ngồi cái này, lẽ nào các ngươi cảm thấy lão Ngưu nằm sấp chướng tai gai mắt hả?
Nhưng bản trầu không nằm sấp, lẽ nào lại ngồi? Ngồi cũng không thoải mái nha!
Dù đang mắng trong lòng rất nhiều lần, Lực Vô Kỳ vẫn đứng thẳng người, ngồi dậy, không đong đưa đuôi nữa. Lực Vô Kỳ thở dài trong lòng, đáng lẽ phải để yêu tộc thống nhất tam giới!
Mấy sinh vật hình người này thống trị thế giới, yêu tộc ngồi cũng ngồi không được thoải mái, nhìn mình là biết rồi, trấu ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Lực Vô Kỳ ngồi dậy, đuôi không còn đong đưa, Heard cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn chịu đủ con trâu ngốc này rồi! Nếu con trâu này còn dám vẫy đuôi nữa, hắn sẽ trở mặt ngay lập tức, quá phiền phức!
Đường đường là Địa Chu Chân Quân, suýt chút đã bị một con trâu ngốc đập đuôi vào mặt?
Một khắc đó, dù hắn tránh được, trong lòng cũng cực kỳ nổi giận, Thủy Lực Đế Tôn không ở đây, lát nữa nhất định phải tìm con trâu ngu xuẩn đó tính SỔ!
Hắn còn đang bận suy nghĩ, Phương Bình đã âm thầm thay đổi sắc mặt, mình cảm giác sai rồi? Cả nghĩ quá rồi? Thương Miêu ở Ma Đô, chẳng lẽ lại có cường giả trà trộn vào?
Hắn cũng không biết là Thương Miêu căn bản không muốn nói cho hắn nghe, dù sao Thương Miêu cảm thấy tên lừa đảo không chết được, lỡ có đánh nhau thì sẽ kích động đại trận, mọi người sẽ bị ném đi xa. Còn những người khác... Thương Miêu sẽ không quản.
Dù Phương Bình không phát hiện được gì, nhưng vẫn rất cẩn thận, nhìn về phía Lực Vô Kỳ, chần chờ một lát, thu lại hơi thở, tựa trên ghế sa lông không động đậy. Nhìn thấy hắn như vậy, mọi người cau mày, Phương Bình làm gì vậy? Khoe mình có thể thu lại hơi thở?
Mà ngay khi đó, cũng không ai phát hiện có một luồng sức mạnh tinh thần vô hình đang thăm dò đại sảnh, Phương Bình cẩn thận từng li từng tí điều tra xung quanh. Rất nhanh, Phương Bình đã nhận ra điều gì đó, sau một khác, trong đầu Lực Vô Kỳ vang lên một giọng nói: “Tiếp tục nằm sấp, tiếp tục đong đưa đuôi, đong đưa mạnh hơn chút, chuyện đảo Thủy Lực ta giúp ngươi!"
Lực Vô Kỳ sững sờ, ý gì? Phương Bình còn có ham muốn này? Thích xem bản trâu vẫy đuôi?
Đây là loại ham muốn kỳ cục gì vậy!
Dù không rõ, Lực Vô Kỳ cũng không ngại, nó cũng thích nằm sấp, nằm sấp rất thoải mái, đong đưa đuôi theo bản năng. Phương Bình đã nói như vậy, vậy thì mình cứ thỏa mãn ham muốn của hắn thôi.
"Lão tổ, lão tổ, vì bảo vệ tộc Thủy Lực, Vô Kỳ chuyện gì cũng dám làm, haiz!"
Lực Vô Kỳ thở dài trong lòng, nó cũng bắt đầu đi bán nhan sắc rồi.
Cũng không biết Phương Bình có ham muốn gì khác không, nếu có. Lực Vô Kỳ cũng đau đầu, lão Ngưu có nên đồng ý không?
Lực Vô Kỳ tiếp tục đung đưa cái đuôi trâu của mình.
Phương Bình trông như hơi mệt, nhắm mắt một lát, sau đó mới mở mắt nói: “Chư vị, ta nói chuyện muốn thuê, chư vị nghĩ thế nào rồi?"
Từ Bính cười nói: “Vật chất bất diệt là thứ tốt, càng nhiều càng tốt.
Những Bộ trưởng Phương, cái này... thực sự là quá ít..”
“Vật chất bất diệt của ta cũng có hạn, không phải vô hạn”
Phương Bình nói xong, chậm rãi nói: "Vậy đi, ai giết được người, có thể nhận thêm đặc quyền. Ví dụ như, ban đầu không thể dùng thiên tài địa bảo để đổi vật chất bất diệt, nhưng nếu ngươi giết một cấp chín, vậy thì có thể có đặc quyền dùng thiên tài địa bảo đổi thêm 20 nguyên vật chất bất diệt. Trao đổi đồng giá ta cũng sẽ không cần nhiều, các ngươi giết một cấp chín, chắc chắn cũng có thu hoạch, ít nhất có thể đổi 70 nguyên vật chất bất diệt"
Mọi người lại tiếp tục trầm mặc.
Một lát sau, Khương Quỳ chậm rãi nói: “Cấp chín, 60 nguyên! Thêm một chặng, thêm 5 nguyên..."
Hắn nói đến đây, Lão Lý bỗng nhiên truyền ẩm cho Ngô Khuê Sơn, cười nói: “Trông có giống như đang trả giá lúc đi chợ mua thịt heo không?"
“Nhưng trả giá bằng đơn vị tính vật chất bất diệt nghe hơi không quen cho lắm phải không?"
Mọi người mặc kệ hắn, lão già này đúng là nhiều chuyện. Nhưng nói đi nói lại, đúng là giống thật. Phương Bình trầm mặc một lát mới nói: "Được! Mọi người hợp tác cùng có lợi, huống hồ địa quật có rất nhiều cường giả cấp chín, nói phải nói rõ ràng, khiến địa quật yếu đi, trừ nhân loại, chẳng lẽ các ngươi không có ý đó sao? Nhân loại có bao nhiêu cấp chín chứ? Tổng cộng chỉ có chưa tới 300 vi!
Địa quật thì sao? Một cái ngoại vực, cấp chín có khoảng một, hai ngàn, nội vực càng nhiều!
Dù trước đây đã đánh giết gần ngàn cấp chín, vẫn còn nhiều vô số kể:
Bây giờ, địa quật có tổng cộng năm ngàn vị cấp chín, đó là ta tính ít, chư vị, trong tình huống không còn nhiều tuyệt đỉnh, cấp chín mới là sức chiến đấu đỉnh phong.
Trong tình huống đó, nếu ta không trả bất cứ giá nào... Các ngươi thật sự muốn khoanh tay đứng nhìn sao?"
Mọi người trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận