Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2516: Ai Mà Chẳng Biết Diễn (3)

“Địa Kỳ chạy đi đâu rồi?"
Địa Tuệ khẽ cau mày, Địa Kỳ đi giải quyết Cơ Hồng và Bình Sơn Vương, nhưng Bình Sơn Vương trực tiếp đóng kín vương vực, chết sống cũng không ra.
Bây giờ, hắn trực tiếp giết tới, đối phương chạy thì phiền lắm. Nếu Bình Sơn Vương đã bất động, vậy thì thời không cần phải để ý đến hắn.
Địa Kỳ chỉnh đốn Cơ Hồng, lẽ nào bị đối phương giữ chân rồi?
“Đi vực Nam Bát trước!"
Nghĩ tới đây, bóng người Địa Tuệ lóe lên một cái rồi biến mất, không gây ra động tĩnh gì. Mọi người cũng không biết trên đỉnh đầu họ, có một vị cường giả vừa mới rời đi.
“Bộ trưởng Phương, Đông Ngô địa quật bạo phát hỗn loạn, có cường giả đến gần thành Đông Ngô!"
Giờ khắc này, ở Thiên Bộ, trong tình huống không một ai phát hiện, một con mèo to lớn đang ngồi trên ghế salông mềm mại, vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Đánh chưa?"
“Còn chưa đánh.” Trong mắt tất cả mọi người, người ngồi ở trên ghế salông chính là Phương Bình, nhưng không ai phát hiện, phân thân của Phương Bình đã bị Thương Miêu lót dưới mông.
Thương Miêu cũng không thèm để ý, bản miêu có lực lượng tinh thần mạnh mẽ, đám người này không mạnh bằng nó, chỉ cần tùy tiện lừa một hồi là không ai nhận ra nữa.
Vừa ăn, Thương Miêu vừa nói: “Không đánh thì cũng đừng quản, đúng rồi, cho bản... Bản bộ trưởng thêm đồ ăn, đói bụng! Món cá nướng ban nãy khá ngon đấy, trước đây chưa từng ăn, ê ê, đi lấy thêm nữa đi.
Một bên, nhân viên hậu cần của Thiên Bộ tỏ vẻ bất đắc dĩ. Bộ trưởng hôm nay bị cái gì vậy?
Tuy Phương Bình có khuyết điểm, nhưng hắn không phải là người tham ăn. Nhưng vấn đề là, ăn thì ăn thôi, ăn cá khô nhỏ... haiz, thật không biết nói gì luôn!
“Bộ trưởng, địa quật Tây Hải bạo phát hỗn loạn, có cường giả triệu tập quân đội, muốn càn quét Thành Tây Hải “Chưa đánh phải không?"
“Chưa."
Thương Miêu nói: “Vậy tại sao phải quản! Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì rút về, bọn họ cũng không dám đánh vào, bản... Bản bộ ở đây!"
Thương Miêu vỗ cái bụng tròn vo, không lo lắng chút nào. Đánh đi đánh đi, bản miêu chỉ cần ăn thật ngon là được rồi.
Ăn xong, cũng đánh xong rồi.
Nếu đánh không lại, vậy liền đem tên lừa đảo gọi trở về được rồi, mình không đánh nhau.
Mọi người nghe hắn khẩu khí của hắn, cũng không biết đến cùng là nên hài lòng hay là nên bất đắc dĩ. Chuyện này lẽ nào không quan trọng sao?
Làm sao cảm giác Bộ trưởng Phương không thèm để ý! Lẽ nào đã định liệu trước?
Rất nhanh, có người cười nói: “Bộ trưởng Phương nhìn xa trông rộng, hẳn là sớm đã có phương pháp ứng đối rồi."
Thương Miêu nghe xong một hồi, mắt to chớp một hồi, vui sướng hài lòng nói: "Đúng vậy! Thật ra, các ngươi không cần lo lắng! Bản bộ trước đây cùng... Cùng Thương Miêu học được rất nhiều bản lĩnh! Còn viết giấy nợ 10... 1 triệu tấn thức ăn mèo cho Thương Miêu!
Dùng nhiều thức ăn mèo như vậy, đổi lấy mấy bản lĩnh rất lợi hại!
Trong đó có một cái rất hay, lồng phòng ngự vô địch Phong Thiên Tỏa Địa!
Chờ bản miêu... Miêu huynh đi ra, ta nhất định phải trả lại thức ăn mèo cho nó, mọi người phải nhớ kỹ, nhớ nhắc nhở ta. Nói cho những người khác, không cần phải sợ, đánh không được thì chạy về, ta có thể dùng lồng phòng ngự vô địch Phong Thiên Tỏa Địa khóa đường nối trong một ngày, bọn họ không vào được"
Thương Miêu cảm thấy, ăn nhiều như vậy, lấy nhiều như vậy, làm chút việc giúp bọn họ cũng không thành vấn đề.
Chỉ là phong tỏa lực lượng tinh thần thôi mà? Cùng lắm thì đi một chuyến, khóa nó lại, lực lượng tinh thần của bản miêu mạnh như vậy, những võ giả dưới tuyệt đỉnh kia, sao có thể đánh vào.
Việc nhỏ mà thôi!
Nó nói tràn đầy tự tin, ánh mắt của những người khác đều hơi khác thường, cái gì mà lồng phòng ngự vô địch Phong Thiên Tỏa Địa? Bọn họ biết Phương Bình thích đặt tên bậy bạ, từng đặt tên cho chiến pháp của mình là Vạn Sư Phương Bình Quyết, không ngờ bây giờ còn có sở thích này.
Vấn đề là... Bộ trưởng Phương ngày hôm nay có chút vấn đề!
Thiếu nợ Thương Miêu 1 triệu tấn thức ăn mèo? Nói với bọn họ để làm gì? Bắt chúng ta trả sao?
Bộ trưởng Phương keo kiệt bủn xỉn vậy luôn hả?
Mọi người đều cảm thấy mệt mỏi!
Nói chuyện với Bộ trưởng Phương khó quá!
Thường thường là râu ông nọ cắm cằm bà kia, nói được hai ba câu, Phương Bình lại bắt đầu ăn, ăn thì ăn đi, nhưng ngươi đừng có ăn đồ ăn vặt với cá khô chứ, rốt cuộc là ngươi ăn hay Thương Miêu ăn!
Thương Miêu không quản bọn họ, ăn uống xong rồi nói sau. Sau khi tên lừa đảo trở về, chỉ cần nói bản miêu đóng góp nhiều công sức như vậy, thậm chí dùng lồng phòng ngự vô địch Phong Thiên Tỏa Địa, tên lừa đảo sao có thể không biết xấu hổ mà mắng mèo chứ?
Còn có, 1 triệu tấn thức ăn mèo, bây giờ mọi người đều biết, chẳng lẽ tên lừa đảo còn muốn quỵt nợ? Đến lúc đó, mình cứ trực tiếp xuất hiện đòi nợ, mọi người đều biết hắn thiếu mình Thương Miêu càng nghĩ càng đắc ý, thật thoải mái!
Có lẽ bây giờ có thể... làm chứng từ? Hoặc là bảo bọn họ mở cái gì mà hội nghị toàn cầu, không, trực tiếp toàn cầu?
Thương Miêu tựa trên ghế salông, rung đuôi. Mình có nên làm như vậy không nhỉ?
Nếu làm, tên lừa đảo sẽ rất thảm!
Thương Miêu cười hí hí, lưỡi mèo cong lên, toàn cầu đều biết tên lừa đảo thiếu nợ ta rất nhiều thức ăn mèo, chơi quá vui!
“Không được, tên lừa đảo nhất định sẽ tức giận... hắn tức giận rồi quỵt nợ thì phải làm sao bây giờ? Nếu không... bản miêu cố tình chịu thiệt, khóa những đường nối khác lại? Sau đó nguyên khí đại thương?"
Thương Miêu nâng cằm, làm vậy được không ha?
Thôi, xem tình hình thế nào đã.
Địa quật Kinh Nam, phía cực Đông. Giới Vực, vẫn yên tĩnh như trước.
Trên nhánh sông Cấm Kỵ Hải.
Lúc trước, lần đầu vượt Cấm Kỵ Hải, Phương Bình run sợ trong lòng, nhưng bây giờ hắn hờ hững vô cùng, lơ lửng giữa tầng trời thấp trên Cấm Kỵ Hải, cũng không thèm để ý phía dưới, mà nhìn chằm chằm vào Giới Vực phía đối diện.
Núi La Phù!
Hắn chưa từng tới núi La Phù. Nhưng bố cục của Giới Vực không lớn, đều phân chia trong và ngoài.
Bên ngoài bình thường sẽ là nơi ở của các đệ tử ngoại môn, hoặc là nơi nuôi dưỡng yêu thú.
Bên trong mới là vị trí của những nhân vật quan trọng.
Núi La Phù, một trong mười động thiên lớn, tông chủ cũng là cường giả trong cấp Đế. Lần này, ba vị Đế Tôn Giới Vực ra tay, khiến nhân loại không kịp rút đi, tử thương nhiều vị tuyệt đỉnh.
Bây giờ, La Phù Đế Tôn không ở, bên trong còn có bao nhiêu cường giả?
Ánh mắt Phương Bình thay đổi.
Làm sao vào núi La Phù? Phương Bình đã có chuẩn bị. Ngày đó ở Vương Chiến Chi Địa, hắn giết không ít người của núi La Phù. Trong đó, người cầm đầu núi La Phù có nhẫn chứa đồ, Phương Bình tìm được lệnh bài núi La Phù ở bên trong.
Theo tình huống bình thường, lệnh bài của cường giả đỉnh cấp có thể mở được kết giới để vào bên trong.
"Nhưng mà quan trọng là động tĩnh lớn hay nhỏ!"
Mở kết giới Giới Vực sẽ gây chấn động hơi lớn. Phương Bình lo sợ bị người khác nhận ra, một người đã chết nay quay về mở cửa, làm vậy lộ liễu quá.
"Nên tìm nơi hẻo lánh, lặng lẽ trà trộn vào, có lẽ khả thi hơn.
Thật ra, ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ mới là cách tốt nhất, chờ có người đi ra, hắn bắt một người hỏi tin tức, sau đó tiêu diệt rồi giả mạo thành kẻ đó.
Nhưng Phương Bình không có thời gian! Hắn không biết phải chờ bao lâu mới có người từ núi La Phù đi ra. Bây giờ, ba Giới Vực lớn đều phong tỏa, không cho ra vào, ai biết chờ tới bao giờ mới gặp được người.
"Vân Hi bị bọn họ bắt sao? Hay là... bị giết rồi?"
Ánh mắt Phương Bình lạnh lùng nghiêm nghị, hắn cau mày, nhanh chóng áp chế suy nghĩ này.
Nếu là do núi La Phù làm, thì mục đích của họ là gì? Uy hiếp mình? Nhưng núi La Phù chưa hề để lộ thông tin ra ngoài.
Phương Bình cảm thấy chuyện Trần Vân Hi mất tích không hẳn có người bắt cô để uy hiếp mình. Rất ít ai sẽ làm chuyện bắt người uy hiếp cường giả, bởi vì làm vậy rất vô nghĩa.
Cường giả sở dĩ là cường giả, là vì họ quả quyết. Lúc đánh nhau, chắc chắn sẽ không vì người thân bạn bè bị uy hiếp mà bó tay chịu trói.
Tất cả cường giả đều biết rõ, thực lực mới là căn bản, chuyện tự phế võ công xem trên phim là được rồi, kẻ ngu mới làm, bởi kết quả cuối cùng chính là người nhà và bạn bè của họ cũng sẽ chết cùng.
Nếu thật sự là núi La Phù hoặc những thế lực khác bắt Trần Vân Hi, Phương Bình cảm thấy có lẽ không dùng để uy hiếp mình hoặc Trần Diệu Đình.
"Vậy thì vì sao?" Từng suy nghĩ lóe lên trong đầu Phương Bình. Hắn dần dần đoán được một chút.
Có lẽ... Là ép hỏi bí mật của mình 1764 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận