Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1361

Phương Bình rời đi, để lại vị thống lĩnh phe thành Thiên Môn đứng tại chỗ, sắc mặt thay đổi như tắc kè.
Vương dám ra tay với những người này sao?
E là... không dám.
Vậy ép Ma Võ mở ra trận chiến sơ trung cấp, e là cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn rồi.
Nhìn thây chất đầy rừng, máu tanh vạn dặm, mặt đất bị nhuộm đỏ, dù cấp độ khác biệt đến đâu, nhưng khi nhìn thấy hơn chục ngàn người chết tại nơi này, tâm tình của người này cũng rất phức tạp.
Vương phải đi rồi!
Vương sẽ không để ý đến sự tồn vong của con dân thành Yêu Mộc.
Nhưng bọn họ không rời đi, bọn họ sẽ chuyển đến thành mới, hiện nay, rất nhiều con dân tinh anh đều thiệt mạng ở đây, từ nay về sau, thành Yêu Mộc còn có thể đứng vững ở vực Nam Thất sao?
"Vương... Ngài thật sự không để ý chút nào sao?"
Vị thống lĩnh này đang nghiêng đầu nhìn về phía vương thành.
Mộc Vương vẫn luôn lạnh lùng, vẫn kiêu ngạo.
Đội quân mấy chục ngàn người xuất chiến, lúc này chưa được bao lâu, đã tổn thất hơn chục ngàn người!
Quân đội người thường đang bị tàn sát... Vương vẫn chưa tuyên bố ngừng lại sao? Thật sự muốn bị tuyệt diệt mới ngừng sao? Vì muốn đả kích Xà Vương, vương không còn quan tâm đến sống chết của bất cứ ai sao?
"Vương..."
Thống lĩnh nhẹ giọng nỉ non, bỗng nhiên nhìn về phía Phương Bình đã đi xa, trong mắt ánh lên sự phức tạp.
Võ giả phục sinh có cảm tình hơn bọn họ sao? Mới vừa rồi, hắn nhìn thấy, đối phương... rơi lệ!
Bên dưới, giết chóc vẫn còn tiếp tục.
Ngày đầu tiên tiến vào địa quật, đại chiến bùng nổ, vô số người tắm máu.
Trận chiến này kéo dài hơn hai tiếng.
Chém giết đến lúc tất cả mọi người mất đi cảm giác, chém giết đến mỏi và chùn tay, thành Thiên Môn mới vang lên tiếng kèn lệnh!
"Lùi về!"
Một số cường giả cất cao giọng quát lệnh, đại quân thành Thiên Môn rút đi như thủy triều.
Nơi xa, thành chủ thành Thiên Môn dường như không nhìn thấy thương vong, âm thanh truyền xa mấy chục dặm, bình tĩnh nói: "Xà Vương, ngày mai tiếp tục!"
Ngô Khuê Sơn đạp không mà đứng, lạnh nhạt đáp: "Tử vong 20.000 người, mấy ngàn võ giả! Ngươi định không vắt cạn giọt máu cuối cùng của thành Thiên Môn thì không ngừng ư!?"
"Xà Vương, chỉ cường giả mới có thể khống chế tất cả!"
Lúc này, thành chủ thành Thiên Môn cũng không còn kiêng kỵ gì, thực tế, ở địa quật, cũng chẳng có gì hay để kiêng kỵ, hắn cười to nói: "Ngươi đau lòng rồi sao? Mềm lòng rồi? Xà Vương, đây không phải là cảm xúc mà cường giả nên có! Nếu như không muốn, bản vương cũng không ép ngươi, ta sẽ để môn nhân đệ tử của ngươi cả đời này sống trong sự che chở bảo vệ của ngươi!
Ha ha ha... Ma Võ..."
Cười xong, thành chủ thành Thiên Môn lạnh nhạt nói: "Đại quân Yêu Mộc những năm gần đây, trảm địch vô số. Xà Vương, khi chúng ta tranh đấu thắng bại, chiến tranh cũng kết thúc! Khi đó, mượn lời của tên thống lĩnh khi nãy, các ngươi... dám sát hại võ giả dưới cấp cao sao?"
Hắn không dám tự tiện động thủ với những người này, bởi vì Ngự Hải Sơn có Chân Vương của Phục Sinh Chi Địa.
Nhưng ngoài Ngự Hải Sơn, còn có Chân Vương của Thần Lục!
Không chỉ một người! Mà là ba người!
Hòe Vương, Thanh Lang Vương và Trúc Vương của phái Yêu Thực vực Nam Thất đều đang xem trận đấu này.
Có ba vị Chân Vương giám sát, sau khi cao cấp quyết định thắng bại, võ giả phục sinh dám giết đám võ giả sơ trung cấp kia sao?
Dám tiếp tục tàn sát người của thành Yêu Mộc sao?
Không dám!
Cuộc chiến cấp cao kết thúc, nghĩa là đại chiến kết thúc.
Thành chủ thành Thiên Môn lại lên tiếng cười nói: "Đại chiến kết thúc, vương thành sẽ di chuyển như bình thường, không bị trở ngại! Từ nay về sau, đại quân Yêu Mộc tay nhiễm máu tươi của Ma Võ sẽ không xuất hiện trên chiến trường nữa!
Xà Vương, ngươi cam tâm sao? Ma Võ các ngươi cam tâm sao?
Tiếp tục, hay từ bỏ, chính ngươi chọn đi!"
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
Ngô Khuê Sơn còn chưa mở miệng, trong rừng, đoàn quân Ma Võ vừa truy sát đối thủ, vừa gầm lên dữ dội!
Bọn họ phải tiếp tục chiến đấu! Bọn họ không cho phép đao phủ thành Thiên Môn rời đi!
Thành chủ thành Thiên Môn không để ý sống chết của những người này, hắn muốn tổn hại lực lượng của Ma Võ, hắn biết, Xà Vương sẽ bị ảnh hưởng.
Võ giả phục sinh... thật buồn cười!
Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, ai mạnh người đó có quyền, cường giả khống chế tất cả.
Những người kia có quen biết gì với mình, sao mình phải để ý? Đừng nói không phải người thân, dù phải thì đã sao? Nếu như có thể tiêu diệt được kẻ thù lớn như Xà Vương, dù thành Yêu Mộc bị diệt sạch thì có liên quan gì đến hắn?
Hắn đã sắp rời khỏi vực Nam Thất rồi.
Ngô Khuê Sơn trầm mặc, cách đó không xa, Phương Bình lại âm thầm kinh sợ một vị tinh huyết hợp nhất, khiến hắn hơi khựng lại, tuột về phía sau một bước, cuối cùng, bị lão Vương và Đầu Sắt tiêu diệt.
Lúc này, Phương Bình lạnh lùng quát: "Chiến! Không giết sạch không ngừng chiến!"
"Vậy thì chiến!"
Ngô Khuê Sơn cất tiếng cười to, chợt quát lên: "Võ giả nhân loại chúng ta chưa bao giờ sợ chiến đấu! Tử thương có nhiều hơn nữa cũng đừng hòng quấy rầy tâm tình của ta. Hôm nay Ma Võ đổ máu càng nhiều, kết cục ngày sau của ngươi sẽ càng thảm!"
"Ha ha ha..."
Thành chủ thành Thiên Môn cười to, cũng quát to: "Chiêu mộ tất cả võ giả trong vương thành, sắp xếp vào ba quân!"
Hắn muốn chiến, chiến một trận khuynh thành!
Trong thành, cành cây của Thiên Môn Thụ đong đưa, lực lượng tinh thần rung lên.
Thành chủ thành Thiên Môn lạnh lùng đáp: "Thần Mộc, đây là mệnh lệnh của Chân Vương!"
"Trận chiến này, chỉ được thắng, không thể thua!"
"Nếu Thần Mộc nắm chắc có thể diệt được Xà Vương, bản vương sẽ không chiêu binh nữa!"
Nghe vậy, cành cây Thiên Môn Thụ đong đưa vài cái, sau đó yên tĩnh.
Chân Vương...
Khi thành chủ nói ra hai chữ Chân Vương, Thiên Môn Thụ biết, nó có phản đối cũng vô dụng.
Hòe Vương yêu cầu thành Yêu Mộc phải thắng!
Đừng nói là tổn thất nhiều người yếu, dù nó và Mộc Vương chết ở đây, nhưng cuối cùng có thể diệt được Ma Võ, đối với Hòe Vương, kết quả như vậy cũng rất đáng giá.
Đây chính là địa quật!
Tàn khốc mà hiện thực!
Về phần Xà Vương... Thiên Môn Thụ không chắc chắn có thể tiêu diệt được người này, dù là liên thủ với Mộc Vương, cũng không chắc chắn.
Nó đã nhận ra, mấy năm trước, Xà Vương chính là người tập kích nó.
Năm đó, Xà Vương là cấp tôn giả, dám cầm thần binh cấp tám trong tay, đột nhập vào thành, chặt đứt một nhánh cây của nó.
Đến tận bây giờ, ký ức đó còn chưa phai!
Nay, Xà Vương đã là vương giả, cùng cấp với nó, nếu có niềm tin thắng áp đảo, thắng nhanh, cuộc chiến cấp cao đã sớm bùng nổ rồi.
Nhưng bởi vì không chắc, cho nên mới có cuộc chiến sơ trung cấp này.
...
Chém giết dần ngừng lại.
Đại quân thành Thiên Môn rút đi, vẫn chưa vỡ trận, Ma Võ truy sát ở phía sau, diệt một nhóm người yếu bị rơi lại. Đến khi đối phương ra khỏi Giảo Vương Lâm, nhóm người Ma Võ cũng bắt đầu lùi lại.
...
Tại trung tâm Giảo Vương Lâm.
Đám người Ngô Khuê Sơn đáp xuống mặt đất, Phương Bình cũng đáp xuống.
Lúc này, Phương Bình đã bình tĩnh lại, hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Khuê Sơn, chậm rãi nói: "Hiệu trưởng, chiến tranh chính là như vậy, ngài đừng bị ảnh hưởng."
Ngô Khuê Sơn bình tĩnh hơn cả hắn, ánh mắt sâu sắc, giọng nói không hề có cảm xúc gì: "Thành chủ thành Thiên Môn cho rằng làm như vậy có thể khiến ta mất bình tĩnh, chỉ có thể nói, hắn nghĩ nhiều rồi. Đời này, những gì ta đã trải qua phong phú hơn hắn nghĩ nhiều."
Dứt lời, phía trước, một đám người đẫm máu trở về. Nhưng cũng không phải toàn bộ, còn không ít người đứng phòng thủ ở phía ngoài Giảo Vương Lâm.
La Nhất Xuyên và Đỗ Hồng trở về, vừa về, La Nhất Xuyên đã lớn tiếng nói: "Trận này, trảm hơn 20.000 kẻ địch, diệt hơn 500 võ giả trung cấp, hơn 3000 võ giả sơ cấp!"
"Đại thắng!"
"Đại thắng!"
Mọi người đua nhau quát ầm lên!
Ngô Khuê Sơn không hỏi tổn thất phe mình bao nhiêu, ông cao giọng nói: "Đi, thông báo cho thành Hy Vọng, Ma Võ đại thắng! Trận này, diệt thành!"
"Diệt thành!"
Mọi người cùng nhau hô to, bên ngoài, những người ở lại đứng canh giữ cũng dồn dập hô to, tiếng hò reo rung trời!
Cuộc chiến diệt thành!
...
Thành Hy Vọng.
Có rất nhiều người đang đứng trên tường thành, có người lo lắng hiện rõ trên mặt, có người thì bình tĩnh.
Đúng lúc này, phía Giảo Vương Lâm, có võ giả ngự không lên cao, quát to: "Ma Võ đại thắng! Diệt hơn 20.000 kẻ địch, 4000 võ giả! Hủy diệt Lang quân!"
"Ma Võ đại thắng..."
"Ha ha ha!"
Điền Mục cất tiếng cười to, tiếng cười vang vọng khắp thành Hy Vọng, giọng ông vang vang: "Ma Võ đại thắng! Đã nghe chưa? Trận đầu đại thắng! Tất diệt thành Thiên Môn!"
"Ma Võ tất thắng! Hoa Quốc tất thắng!"
Từng đội quân hò hét, âm thanh chúc mừng vang rền địa quật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận