Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3164: Đều Có Phát Hiện

Chương 3164: Đều Có Phát HiệnChương 3164: Đều Có Phát Hiện
Trong tòa nhà, Phương Bình cầm một quyển sách xem đi xem lại, cũng không biết chữ, tiện tay ném cho Thịnh Nam, nơi đây cũng chỉ có vị này là lão làng.
"Đọc thử xem, sách gì?"
Thịnh Nam cũng không dám cự tuyệt, nhận lấy sách, rất nhanh nói: "Thể học."
"Hả?"
"Chính là cấu tạo nhân thể học của Nhân tộc ngày nay." Những ngày gần đây, Thịnh Nam cũng biết được một số học thuật võ đạo của Nhân tộc, giải thích: "Đây là sách viết vê các nghiên cứu về nhân thể của cường giả thời kỳ Thượng Cổ, võ giả tu võ phải hiểu về mấy thứ này."
Phương Bình gật đầu: "Ngươi đọc cho ta nghe xem."
"Từ xưa đến nay, những người có tài thông thiên đều có cơ sở vững chắc, mà cơ sở bắt nguồn từ âm dương... Trong lục hợp, khí đi qua cửu châu cửu khiếu, ngũ tạng, thập nhị tiết..."
Thịnh Nam đọc từng chữ.
Nghiêng đầu liếc nhìn, Thương Miêu bên cạnh đã dựa vào hắn mà ngủ thiếp đi.
Đâu chỉ hắn, mấy vị địa quật cũng nghe hiểu, không thể không nói, tu luyện tới cấp độ Chân Thần không ai ngu ngốc cả.
"Khò khò...'
Làm cường giả, những người này cũng không phải chưa từng giết người, giải phẫu không biết bao nhiêu kẻ địch, nghiên cứu cơ thể người chắc chắn không hề kém người hiện đại, chỉ là cách dùng một số từ chuyên môn không giống hiện đại mà thôi.
Nội dung đều là một số nghiên cứu cấu tạo cơ thể người của người xưa. Lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, phân bổ xương cốt... Quyển Thể Học này cũng viết khá kỹ.
Mọi người đang chăm chú lắng nghe... nhưng tiếng ngáy khò khò lạc lống truyền đến, khiến Thịnh Nam dừng lại, sắc mặt Phương Bình cũng trở nên kỳ lạ.
Phương Bình cũng không ngắt lời, chăm chú lắng nghe. Không biết chữ thì không đọc được thôi, nghe người khác đọc ít nhiều cũng nghe được một chút.
Ta đã hiểu tại sao con mèo này không biết chữ, không đọc sách rồi. Dáng vẻ học sinh cá biệt này, nghe thấy tiếng đọc sách là lăn ra ngủ, làm sao biết chữ được.
Mèo này ngủ thiếp đi mà vẫn chép miệng, không biết có phải đang say sưa ăn uống ở thế giới mèo của nó hay không.
Phương Bình dở khóc dở cười!
Ngủ say sưal
Phương Bình hỏi: "Những cuốn sách khác là chủ đề gì?"
Thịnh Nam cũng không dám chậm trễ, tiếp tục đọc sách, một quyển sách không mỏng, nhưng đọc khá nhanh, Thịnh Nam nhanh chóng đọc xong.
Phương Bình hơi nhíu mày, cấu tạo nhân thể học, nội dung rất bình thường.
"Đừng quan tâm nó, tiếp tục đọc!"
Nơi đây có rất nhiều sách, nhìn sơ sơ cũng phải trên trăm quyển.
Nhưng Phương Bình đã nói như vậy, hắn cũng không thể cự tuyệt. Phương Bình nhíu mày, tiếp tục nói: "Ngươi tiếp tục đọc, nơi này có thể là đọc hết sách thì sẽ thả người ra ngoài, ngươi thử xem."
Phương Bình gật đầu, không ngồi nữa, hắn đi tới cạnh cửa, đấm ra một quyền, râm một tiếng, cánh cửa không có phản ứng gì.
Thịnh Nam giải thích: "Thời kỳ đó, tu luyện tương đối khó, mọi người bình thường đều cầu học tứ phương, học được một chút cơ sở, về sau mới đi bái sư. Như vậy, các cường giả không cần quá quan tâm và phổ cập cơ sở cho kẻ yếu."
Thịnh Nam nhìn hơn trăm bản thư tịch, cũng cảm thấy mệt mỏi. Đọc thành tiếng là chuyện rất mệt mỏi. Dù là cường giả, đọc những tài liệu cơ bản vô vị buồn tẻ này cũng phải buồn bực.
Thịnh Nam cầm lấy một quyển, nhìn thoáng qua, nói: "Đây là Đạo Học, công pháp cơ bản mà một số cường giả cho đệ tử trúc cơ tu luyện ở thời Thượng Cổ, tương tự với Rèn Luyện Pháp của Nhân tộc ngày nay. Nhưng không tinh túy bằng Rèn Luyện Pháp, năm xưa các cường giả không nghiên cứu nhiều về kẻ yếu."
Thịnh Nam đọc sách, Thương Miêu thì ngủ.
Nhóm người Phương Bình vừa xem xét xung quanh, vừa nghe hắn đọc sách.
Chiến Vương tiến tới trước mặt Phương Bình, truyên âm: "Nhóc con, nơi này không đơn giản như vậy. Lúc lão phu ở đây, đã vài lần xảy ra chuyện lạ."
"Nói nghe thử."
"Ta cảm thấy nơi này chưa chắc không có người sống! Chẳng những có người sống, hơn nữa... có thể còn có ý thức, ý ta là có trí tuệ."
"Chiến Thiên Đế?"
"Không phải hắn." Sắc mặt Chiến Vương nghiêm lại, nghiêng đầu liếc nhìn Thương Miêu, thấy Thương Miêu ngủ ngon lành, Chiến Vương truyền âm nói: "Có một lần, có người đục một cái lỗ trên nóc nhà, nhìn vào bên trong, im lặng không nói chuyện... Mãi đến trước khi đi, mới nói một câu..."
"Câu gì?"
Chiến Vương mô phỏng âm thanh kia, truyên âm nói: "Không phải... là tên mập nhỏ..."
Ánh mắt Phương Bình khẽ biến! Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thương Miêu ngủ say, nhíu mày, trầm giọng nói: "Thật sao?"
"Không sai!" Chiến Vương cũng trịnh trọng, gật đầu nói: "Lão phu dù sao cũng sống lâu như vậy rồi, không đến mức nghe một câu mà bị ảo giác! Lúc đó lão phu cũng bối rối, còn tưởng con mèo này đang đùa ta..."
Chiến Vương hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Ta tưởng rằng Lý lão quỷ khốn nạn cố ý lừa ta, sau đó Thương Miêu tới đây, nhưng bây giờ các ngươi mới tới, thì chuyện đó không ổn! Mấy ngày gần đây, Thương Miêu có rời khỏi ngươi không?”
"Không hề!" Phương Bình lắc đầu: "Mấy ngày nay, mèo lớn vẫn luôn đi theo ta, nó chưa từng tới bên này, con mèo này lười như vậy, sao nó có thể tự đến."
Phương Bình nhíu chặt mày, theo lời Chiến Vương, giọng nói kia rất giống Thương Miêu!
Đúng vậy, giọng của Thương Miêu. Nhưng Thương Miêu rõ ràng vẫn luôn ở cạnh hắn. Chẳng lẽ là hình chiếu?
Phương Bình do dự: "Trước đó ta cũng gặp phải hình chiếu Thú Hoàng, nơi đây có phải cũng có một hình chiếu của Thương Miêu hay không?”
"Có thể!" Dứt lời, Chiến Vương lại hơi do dự nói: "Nhưng mà nếu là hình chiếu, bình thường đều được lập trình sẵn, ý thức bản thân không cao. Nhưng con mèo đó, chọc thủng nóc nhà, nhìn như đang tìm cái gì đó, cảm giác không giống hình chiếu cho lắm..."
Phương Bình nhíu mày, nghĩ một chút, tiến lên một bước, vỗ vỗ đầu mèo. Thương Miêu mơ màng mở mắt, ngáp một cái, mờ mịt nói: "Có thể trở về nhà rồi à?"
Phương Bình bất đắc dĩ, Thương Miêu cũng nghe được tiếng đọc sách của Thịnh Nam, hơi buồn bực: "Vẫn ở đây à."
"Mèo lớn, tỉnh táo một chút, chúng ta còn chưa lấy được lợi ích gì đâu." Phương Bình cười nói: "Hỏi ngươi một chuyện, năm xưa có phải ngươi từng đến đây hay không?”
"Đúng thế, đã nói là từng đến một lần rồi mà." Thương Miêu khinh bỉ nhìn hắn, ngươi già rồi nên đầu óc hay quên sao? Sao trí nhớ còn kém hơn cả bản miêu? Bản miêu mới nói hồi nấy.
Phương Bình trâm ngâm một lát, lại nói: "Vậy sau khi đến thì làm gì? Nói chỉ tiết một chút."
Thương Miêu ngơ ngác. Choáng váng. Mắt trợn tròn.
Mấy vạn năm rồi, ngươi hỏi ta, ngươi tưởng bản miêu là máy ghi hình sao? Ai mà nhớ được? Chỉ nhớ đại khái chứ ai mà nhớ được chỉ tiết.
Thương Miêu tủi thân nhìn hắn, có để cho mèo sống hay không vậy, đọc sách thì thôi, còn đòi nhớ chuyện mấy vạn năm trước, bản miêu muốn về nhà.
"Đừng ngây ra nữa!" Phương Bình nghiêm mặt nói: 'Suy nghĩ cho kỹ, nếu như không qua ải, chúng ta sẽ bị nhốt ở đây đọc sách cả đời, ngươi muộn bị giam ở đây, hay muốn nghĩ kỹ một chút?"
Thương Miêu tiếp tục choáng váng. Chuyện này có liên quan với chuyện phá ải sao?
Dù không hiểu, nhưng Thương Miêu vẫn ngẩng đầu, bắt đầu suy nghĩ.
Nghĩ được một lát, mí mắt bắt đầu đánh nhau. Đánh nhau, tiếp tục đánh nhau.
Buồn ngủi
Bên cạnh có người đang đọc sách, lúc này, Thương Miêu thật sự buồn ngủ.
Phương Bình bất đắc dĩ, nghĩ một chút, trong tay nhanh chóng xuất hiện một con cá lớn, không mạnh, chỉ là một con cá bình thường ở Biển Khổ, chỉ là hương vị khá ngon. Mũi Thương Miêu giật giật, khinh bỉ nhìn Phương Bình, soạt một cái, móng mèo ôm một con cá †o hơn!
Trên móng vuốt xoẹt lên ánh lửa, lập tức nướng chín con cá, Thương Miêu bắt đầu ăn.
Phương Bình: ..."
Phương Bình rất bất đắc dĩ, mèo này lúc nên ngốc thì không ngốc, thật đáng ghét!
Thương Miêu mặc kệ hắn, ăn cá xong, nó đã tỉnh táo hơn một chút, nghĩ một chút mới nói: "Rất lâu rất lâu trước kia... không nhớ là vì sao, hình như chó lớn đi cung Chiến Thiên làm chuyện xấu... Sau đó bị cái tên xấu xa kia bắt lại, ném đến nơi này đọc sách."
"Chó lớn cầu cứu bản miêu, bản miêu liền đến đây..."
Thương Miêu chậm rãi hồi tưởng, lúc này, trông nó như một con mèo già đã trải hết sự đời. Nó thật sự đã sống rất lâu rồi. Lâu đến mức Tam Giới bây giờ không còn mấy ai nhớ rõ nó xuất hiện từ khi nào.
"Bản miêu tới đây, biết tên Máu Đỏ rất lợi hại, nên chuẩn bị lén đi cứu chó lớn... Khi đó hình như người khác cũng bị nhốt lại đọc sách... bản miêu cứ tìm, cứ tìm..."
Phương Bình chăm chú lắng nghe, Thương Miêu cứ tiếp tục tìm, tìm. Tìm thật lâu, Phương Bình không nhịn nổi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó bản miêu bị bắt!"
Phương Bình tức muốn khóc: 'Ý ta là, ngươi tìm kiếm thế nào, làm sao tìm được? Đẩy cửa từng phòng học?"
"Không phải!" Thương Miêu nhìn hắn như nhìn đồ ngốc: "Đẩy cửa dễ bị phát hiện! Bản miêu đương nhiên leo lên nóc nhà, đục lỗ tìm chó. Nhưng chưa tìm thấy chó lớn thì đã bị bắt, thật đáng thương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận