Toàn Cầu Cao Võ

Chương 116: Võ Đại! Tông Sư! (2)

Dùng Huyết Khí Hoàn sẽ có tác dụng phụ gì, Phương Bình đương nhiên biết rõ.
Thực ra cũng không tính là tác dụng phụ của thuốc, nếu để Phương Bình dùng thuốc, cơ thể cậu sẽ nhanh chóng tiêu hoá hết, nhưng e là Phương Viên phải đợi thêm mấy ngày nữa rồi.
Mấy ngày tới, khẩu vị của con bé đều sẽ không quá tốt.
...
Cười trên nỗi đau của em gái là một chuyện rất thú vị, nhưng cũng không thể luôn bắt nạt em gái được.
Buổi chiều, Phương Bình coi như có lương tâm, sau khi ăn uống no đủ, cậu dẫn em gái đi đến công viên giải trí.
Công viên giải trí ở Dương Thành tuy không có những trò chơi quy mô lớn, nhưng những trò nhỏ nhỏ thì vẫn có.
Chơi hết một buổi trưa chiều, oán niệm trong lòng Phương Viên đã bớt đi không ít.
Nhưng đến tối về nhà, phát hiện mẹ vừa làm một bàn đồ ăn ngon mà mình vẫn không có cảm giác đói bụng, trái tim Phương Viên thật muốn tan vỡ rồi.
Cô bé hung hăng cáo trạng với Lý Ngọc Anh: "Mẹ, Phương Bình điểm huyệt không đói bụng của con rồi!"
Phương Bình nghe xong, kém chút cười xỉu.
Còn có cả "huyệt không đói bụng", công phu sáng tạo danh từ mới của con bé đúng là không phải dạng vừa đâu.
Lý Ngọc Anh đương nhiên là không tin lời này, thấy con gái không ăn cơm, bà còn khá giận nói: "Đều do con hay ăn vặt nhiều, Bình Bình, sau này không cho nó tiền mua đồ ăn vặt nữa!
Còn những đồ ăn vặt trong phòng con bé nữa, tịch thu hết cho mẹ!
Chỉ ăn đồ ăn vặt, không chịu ăn cơm, làm sao mà lớn được!"
Lý Ngọc Anh tức giận, Phương Danh Vinh cũng phụ hoạ vào, nói muốn tịch thu đồ ăn vặt. Con gái ăn vặt nhiều đến mức không thèm ăn cơm, chẳng lẽ không phải chắc!
Hai người thảo phạt con gái, Phương Bình cầm bát cơm vùi đầu ăn.
Cậu sợ cậu nhịn không được sẽ bật cười.
Phương Viên vốn muốn tố cáo anh, kết quả tiền mất tật mang, ngay cả lương thực dự trữ của mình cũng bị tịch thu nữa.
Cô bé cúi đầu, mặt đầy oan ức, cũng tự nghi ngờ bản thân mình.
Cô bé cũng không biết tại sao mình không muốn ăn cơm nữa?
Tố cáo Phương Bình là làm theo bản năng, cô bé cảm thấy, người hại mình chỉ có thể là Phương Bình.
Nhưng mà Phương Bình hình như cũng không có làm gì mình cơ mà?
Cũng không nghe người khác nói, võ giả có thể khiến người khác không ăn cơm.
Nhưng mà nhìn một bàn đồ ăn ngon trước mặt, cô bé thật sự không có chút khẩu vị nào, cũng không đói bụng, cũng không sinh bệnh.
"Lẽ nào thật sự là do mình ăn nhiều đồ ăn vặt sao?"
Chính bản thân Phương Viên cũng cảm thấy như vậy, trong lúc nhất thời lại càng bực mình.
...
Mấy ngày sau, chuyện Phương Viên không ăn cơm trở thành trọng điểm quan tâm của hai người.
Mỗi lần ăn cơm, Lý Ngọc Anh đều dữ dằn nhìn chằm chằm con gái, buộc cô bé ăn từng miếng từng miếng một.
Bộ dạng oan ức đau khổ của Phương Viên, Phương Bình nhìn một lần, vui một lần.
Mấy ngày sau đó, cứ đến giờ ăn cơm, giống như đòi mạng Phương Viên vậy.
Mãi đến hơn ba ngày sau, tác dụng phụ của Huyết Khí Hoàn mới biến mất, Phương Viên lúc đó mới khôi phục khẩu vị bình thường.
Lần này, cô bé lại càng làm cho ba mẹ cảm thấy nguyên nhân gây ra chuyện biếng ăn là do đồ ăn vặt gây ra!
Ba ngày nay không ăn đồ ăn vặt, con gái đã khôi phục khẩu vị, đây không phải nguyên nhân thì là cái gì?
Ngay cả Phương Viên cũng tự xác định, có lẽ là như vậy thật.
Người nhà cũng không nghĩ nhiều, đổi lại, nếu đây là gia đình có võ giả, sợ là sớm đã phát hiện được nguyên nhân, Phương Viên cũng đã sớm tìm Phương Bình tính sổ rồi.
Sau khi giải quyết được vấn đề của con gái, chuyện tiếp theo chính là chuẩn bị đến ngày Phương Bình thi đại học.
Phương Bình còn không sốt sắng như vậy, nhưng ba mẹ lại căng thẳng đến mức khó ngủ.
Phương Danh Vinh vừa mới nhận việc ở phòng giáo dục, không tiện xin nghỉ, ngược lại, Lý Ngọc Anh lại xin nghỉ một tuần ở nhà chăm sóc Phương Bình.

Thời gian chớp mắt thoi đưa, thoắt cái đã đến ngày mùng 7 tháng 6.
Sáng sớm ngày 7, cả gia đình họ Phương cùng nhau ra khỏi nhà, hộ tống Phương Bình đến địa điểm thi cử.
Địa điểm thi của Phương Bình không phải là trường Nhất Trung ở Dương Thành, nhưng cũng rất khéo, lại là trường trung học cơ sở Thực Nghiệm, cũng chính là trường của Phương Viên.
Trên đường cũng nhìn thấy rất nhiều phụ huynh đưa con đến trường đi thi.
Nhưng đa số các gia đình khác đều chỉ có một phụ huynh đi theo, hoặc là bố, hoặc là mẹ.
Còn như gia đình của Phương Bình, cả bố mẹ, thậm chí em gái cũng đi theo, đúng là không thường thấy.
Phương Bình nhìn dáng vẻ lo lắng vội vàng của người nhà, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút ấm lòng.
Chờ đi được đến trước cổng trường, Phương Danh Vinh còn phải đi làm, nên đi trước rồi.
Còn mẹ và Phương Viên không chịu về, Phương Bình nhìn cảnh tượng phụ huynh chen chúc bên ngoài như vậy, bất giác không nhịn được nhớ tới vụ án tập kích xảy ra ở Thuỵ Dương.
Cho dù hiện tại Phương Bình gặp phải tập kích lần hai, cậu cũng chẳng sợ gì.
Thối pháp cơ bản đã tu luyện được đến một mức độ nhất định rồi.
Phương Bình cảm thấy, mình bây giờ có tranh tài với người đàn bà trước đó, tám chín phần mười cậu sẽ thắng.
Đương nhiên, người đàn bà kia đã sớm hoá thành tro, cũng không có cơ hội cho Phương Bình chứng minh thực lực lần hai.
Cậu không sợ, nhưng mẹ và Phương Viên thì không được.
Khuyên bảo một hồi lâu, Phương Bình bảo Phương Viên đưa mẹ về nhà trước.
Thực ra Quan Hồ Uyển cách trường trung học cơ sở Thực Nghiệm rất gần, cũng không nhất thiết phải đứng ở ngoài chờ thi.
...
Đợi mẹ và Phương Viên đi rồi, Phương Bình lúc này mới đi vào trường.
"Cửa ải cuối cùng rồi!"
Đứng ngoài cổng trường, Phương Bình lẩm bẩm một tiếng.
"Năm vòng thi của khoa võ", lúc mới trọng sinh vài ngày, Phương Bình vẫn luôn nghe mọi người nhắc đến câu này.
Bây giờ, những cửa ải trước đó đều đã qua hết rồi.
Chỉ cần thành tích thi văn hóa của cậu không quá kém, đậu Võ Đại không thành vấn đề.
Mặc dù khí huyết hiện tại của Phương Bình cực kỳ cao, nhưng đó không có nghĩa là cậu có thể vùng vẫy ở ngoài mà không vào Võ Đại.
Cậu vẫn chưa phải là võ giả cấp một, mà Vương Kim Dương đã là võ giả cấp ba rồi vẫn bám lấy trường học không rời, Võ Đại đương nhiên có cái tốt của Võ Đại.
Tài nguyên, giáo viên mạnh mẽ, công pháp bí tịch, những thứ này đều là những thứ Phương Bình cần.
Trên con đường võ đạo, không ai chỉ điểm, chỉ dựa vào tự mình tìm tòi, muốn đi xa, đó là mơ ước hão huyền.
Nếu Phương Bình không kết bạn với Vương Kim Dương, dù cho có hệ thống gian lận, cậu cũng không thể phát triển được như thế này.
Rèn Luyện Pháp, thung công, chiến pháp, những thứ đồ này, dù cho cậu có lấy được, chỉ dựa vào một mình cậu, sợ là đã sớm luyện sai đường rồi.
Ngoài ra, Võ Đại còn có rất nhiều bí mật.
Những thứ mà những người như Vương Kim Dương biết đến, hình như cũng rất nhiều.
Nhưng Đàm Chấn Bình thì khác, bởi vì chuyện đi làm của ba mình, Phương Bình cũng từng trao đổi qua vài lần, tuổi tác của Đàm Chấn Bình tuy không nhỏ nữa, nhưng những thứ biết được lại có hạn.
Trong lòng nghĩ những điều này, Phương Bình đi vào trường thi, chờ giáo viên phát đề.
"Võ Đại!"
Từ này là từ duy nhất trong lòng Phương bình hiện giờ.
...
Cũng trong lúc đó.
Nam Giang Võ Đại.
Vương Kim Dương chính thức tiếp nhận chức chủ tịch của võ đạo xã tại Nam Giang Võ Đại.
Vốn phải chờ sau khi Thẩm Quyền tốt nghiệp, qua năm mới đến lượt cậu ta nhậm chức.
Nhưng mà lúc này, Thẩm Quyền lại bị kẹt trong hang động, ngay cả Trương Thanh Nam đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Chín Đại tông sư đã đóng kín cửa hang động. Trước khi Trương tổng đốc đi, cũng đã tìm kiếm một vòng ở khu vực gần lối vào, nhưng cũng không phát hiện ra tung tích của Trương Thanh Nam và Thẩm Quyền.
Trương tổng đốc có nhiều công chuyện quan trọng, không thể tiếp tục giúp đỡ tìm kiếm.
Những tông sư khác cũng như vậy, mọi người đều rất bận, hơn nữa, lối vào hang động bị phong toả, hiện tại cũng hạn chế tiến vào.
Trừ phi... Vương Kim Dương tự mình trở thành Tông sư, bằng không, rất khó bắt người khác giúp đỡ tiếp tục tìm kiếm.
"Tông sư!"
Trong giây phút tiếp nhận chức chủ tịch võ đạo xã, Vương Kim Dương đã nghĩ đến hai từ này.
Hắn và Thẩm Quyền tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng mà vị chủ tịch võ đạo xã này luôn chiếu cố quan tâm hắn từ khi hắn gia nhập võ đạo xã đến giờ.
Chớ nói chi Trương Thanh Nam là giáo viên vỡ lòng của hắn.
Dù có có bỏ mình tại hang động đó hắn cũng muốn đến tìm kiếm một lần, đi để báo thù cho bọn họ, để bọn họ hồn về cố thổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận