Toàn Cầu Cao Võ

Chương 105: Quá nhiều tin tốt

Không tiếp xúc với thế giới này, cả đời chỉ làm một người bình thường, có thể cả đời cũng không tiếp xúc với những chuyện này.
Nhưng đã vào giới võ giả, Phương Bình có thể bằng lòng giống như Đàm Chấn Bình, cả đời núp ở Dương Thành không đi đâu sao?
Bầu trời Dương Thành quá nhỏ, Đàm Chấn Bình vui vẻ chịu đựng, Phương Bình sẽ không như vậy.
Vốn là có chút do dự, có nên tu luyện một chút chiến pháp phòng thân không.
Bây giờ xem ra, đương nhiên nên!
Cậu cũng không biết khí huyết bản thân phải tích lũy đến khi nào mới đột phá cấp một, dù sao tu luyện một chút chiến pháp vẫn là rất cần thiết.
Còn có, hôm nay cái gì mà Sáng thế giáo dám phát động tập kích trước mặt đám đông, mặc dù Trương Vĩnh nói Thụy Dương đã sắp xếp người thanh trừ, những người chết ở hiện trường chết cũng chết rồi, bắt thì cũng bắt rồi.
Nhưng ai mà biết được, sẽ có lần sau.
Lần này bản thân bị nhắm đến, còn lần sau thì sao?
Vì vậy còn phải đề phòng lỡ xảy ra, bản thân có sẵn lực chiến đấu nhất định mới được.
Lần này mặc dù Phương Bình không có được lợi ích, nhưng một lần đánh nhau với võ giả chân chính, lại lấy được một chút thông tin từ Trương Vĩnh, Phương Bình cũng không tính là không thu hoạch được gì.
Phương Bình lúc này, cái cậu thiếu không phải là tài nguyên, mà chính là nhận thức cá nhân đối với những kiến thức này.
...
Trở về khách sạn, mấy người Ngô Chí Hào đều đã trời về.
Bọn họ hoàn toàn không biết Phương Bình bị tấn công, đám người còn đang thảo luận về chuyện xảy ra trước đó.
Có điều Thụy Dương đã tuyên truyền, biến việc này từ to thành nhỏ, hơn nữa không xảy ra án mạng, chuyện không liên quan đến mình cũng bàn luận vài câu.
Đợi đến khi biết đã bắt được toàn bộ bọn côn đồ, một số tên bị đánh chết tại hiện trường, mọi người cũng không bàn luận thên nữa.
Sau khi ăn trưa tại khách sạn, buổi chiều, đoàn xe của Dương Thành bắt đầu trở về Dương Thành.
Ở khách sạn thêm một ngày, cũng phải chi tiêu không ít.
Huống chi Thụy Dương xảy ra chuyện, mọi người cũng không muốn ở lại lâu, vẫn là Dương Thành an toàn hơn.
...
Phương Bình lên xe, khi xe buýt dần dần chạy khỏi Thụy Dương, vẻ mặt cậu có hơi lờ mờ.
Vốn là tới Thụy Dương, chỉ đơn thuần vì cuộc thi.
Nhưng dần dần, các sự việc không ngừng xảy ra, đặc biệt là chuyện tập kích ngày hôm nay, khiến Phương Bình hiểu rõ hơn về võ giả.
Những lời Đàm Chấn Bình nói với cậu, cũng hoàn toàn bị Phương Bình ném ra sau đầu.
Bầu trời Dương thành quá nhỏ, nhỏ đến mức Đàm Chấn Bình trong mắt bọn họ là nhân vật lớn, căn bản không được giới võ giả chủ lực công nhận.
Trương tổng đốc xuất ngoại, Sáng Thế Giáo tập kích, học sinh Võ Đại hỗ trợ chính phủ phá án...
Những chuyện này, trong đầu Phương Bình dần dần sâu chuỗi thành một đường, nhưng luôn cảm thấy có vài điều cậu không lý giải được.
“Sắp rồi...”
Phương Bình thấp giọng nói mớ, đợi thi xong môn văn hóa cuối cùng, khoảng cách vào Võ Đại cũng không còn xa.
Chắc chắn đến lúc đó, điều nên biết cũng sẽ được biết.

Dương Thành.
Xe buýt trực tiếp chạy đến cổng trường.
Lúc dừng xe, sắc trời đã có chút tối lại.
Phương Bình xuống xe, nghe có người hô to tên mình.
Chỉ nghe tiếng, Phương Bình liền biết là ai .
Nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên, Phương Viên tung tăng chạy tới, vẻ mặt vui mừng nói: “Phương Bình, anh trở về rồi!”
Bởi vì buổi trưa bị chuyện tập kích, tâm tình Phương Bình còn có chút hậm hực
Bây giờ nhìn thấy Phương Viên, tâm trạng Phương Bình lập tức tốt lên không ít, đưa tay nhéo lên khuôn mặt tròn của con bé, cười ha ha nói: “Sao em lại đến?”
Phương Viên phồng miệng lên lắc đầu, đẩy tay Phương Bình ra, tiếp đó mới hớn hở ra mặt nói: “Em tới đón anh đó, Phương Bình, anh không biết, anh bây giờ đang rất hot nha...”
Con bé líu ra líu rít nói, vẻ mặt kiêu ngạo.
Phương Bình kiểm tra khí huyết được 149 cal, đứng đầu Thụy Dương!
Người trưởng thành chưa chắc theo dõi những thông tin này, nhưng số lượng học sinh biết tin này không ít.
Nhất Trung bên này cũng làm tuyên truyền, dù sao cũng là khí huyết 149 cal, cũng là thí sinh có khí huyết cao nhất của trường cấp ba Nhất Trung ở Dương Thành trong nhiều năm qua.
Sắp tới Phương Bình sẽ thi môn văn hóa, chỉ cần điểm không quá kém, cho dù không lên được hai trường lớn, vào Võ Đại thông thường cũng không thành vấn đề.
Phương Viên học ở trường trung học cơ sở Thực Nghiệm, cách Nhất Trung không quá xa.
Hơn nữa còn có sự tồn tại của Phương Viên, bây giờ trường trung học cơ sở Thực Nghiệm cũng có rất nhiều người biết, anh trai của “Viên Tròn” học lớp bảy có khí huyết đứng thứ đầu Thụy Dương, xác xuất thi đậu Võ Đại gần như trăm phần trăm.
Sùng bái học sinh Võ Đại đã là dấu ấn được khắc sâu vào xương cốt của những thiếu niên này.
Nhờ đó, những ngày này Phương viên cũng được chú ý đến, thầy cô giáo trường học đều đến nói chuyện với con bé, nhiệt tình hơn rất nhiều so với trước kia.
Nói tới những điều này, Phương viên cười không ngậm được miệng, tung tăng nói: “Bây giờ ai dám gọi em là “Viên tròn”, em sẽ nói em gọi anh em tới đánh hắn, dọa đến ai cũng không dám gọi em như vậy nữa rồi!”
Phương Bình dở khóc dở cười, cách cô bé uy hiếp người cũng quá lạc hậu rồi!
Anh đây là một người sắp trở thành võ giả, còn có thể giúp em đi đánh bạn học hả?
Cô bé đang hưng phấn, Phương Bình cũng không nói nhiều, lấy quà đã mua từ trên xe đem xuống.
Nhìn thấy Phương Bình bao to bao nhỏ, xách mấy bao đồ, Phương Viên đầu tiên là vui vẻ ra mặt, tiếp theo lại oán trách nói: “Chỉ biết lãng phí tiền!”
Phương Bình cũng không quan tâm cô bé, cùng lên tiếng chào hỏi với mấy người khác, vừa xách đồ hướng về nhà mà đi, vừa cười nói: “Lần này không tính là lãng phí, anh trai em lần này thật sự phát tài rồi.”
“Anh bán chữ ký?”
Phương Bình bó tay, tức giận nói: “Có thể đừng cứ nghĩ mãi về việc bán chữ ký, ký tên bán đi được mấy đồng tiền?
Không thể mở tầm mắt cao một chút được à?
Anh trai em là một chuẩn võ giả, khí huyết so với những võ giả thông thường cũng không kém, cần gì phải dựa vào việc ký tên để sống qua ngày?”
Đả kích cô bé một câu, Phương Bình cười ha ha nói: "Bên cạnh trường trung học Thực Nghiệm của bọn em có một tiểu khu tên là Quan Hồ Uyển, biết không?”
"Biết ạ, em có người bạn ở đó, tiểu khu rất đẹp...”
Phương Viên có chút ngưỡng mộ khi nói câu đó, Cảnh Hồ Viên là loại tiểu khu cũ, nhà rách nát cũ, khuôn viên cũng nhỏ.
Quan Hồ Uyển có lẽ là tiểu khu mới, chỉ nhìn bên ngoài so với Cảnh Hồ Viên đẹp gấp mười lần.
“Biết là tốt, anh trai em lần này kiểm tra khí huyết, đứng nhất toàn thành phố!
Thụy Dương bên kia và Dương thành đều khen thưởng anh không ít.”
“Khen thưởng?”
Phương Viên tò mò hỏi: “Khen thưởng gì?”
"Dương thành khen thưởng một căn nhà ở Quan Hồ Uyển...”
“Cái gì?”
Phương Viên ngây ngẩn cả người, còn thưởng cho căn nhà nữa?
Thủ khoa mỗi năm, trong thành phố có khen thưởng, chuyện này Phương Viên có nghe người ta nói qua.
Nhưng dưới tình huống này, cho dù thủ khoa đại học, khen thưởng cũng là tiền mặt, hơn nữa cũng không nhiều.
Bây giờ thi đại học còn chưa kết thúc, liền khen thưởng cho ông anh nhà mình một căn nhà?
Phương Bình thấy miệng cô bé không ngậm lại được, vui vẻ cười nói: “Sao thế, có phải vui đến ngốc ra không?
Ngày mai cuối tuần, anh dẫn em đi xem nhà mới.
Quan Hồ Uyển gần trường của em, sau này chuyển tới nhà mới ở, em có thể ngủ nướng rồi...”
"Phương Bình...”
Phương Viên ngây ngốc nói: “Anh nói thật chứ?”
"Đương nhiên!”
Phương Bình trêu ghẹo nói: “Lần trước anh nói khí huyết của anh 149 cal, em không tin.
Bây giờ anh nói được khen thưởng căn nhà, em vẫn không tin hả?
Nếu không chúng ta cá cược, ai thua rồi, thì người ấy bị đối phương nhéo mặt 100 lần?”
Phương Viên đâu chịu cùng cậu cá cược, mặc dù vẫn còn có chút khó có thể tin, nhưng suy nghĩ một chút, nói không chừng là thật...
Vừa nghĩ tới đó, Phương Viên hưng phấn nói: “Phương Bình, anh thật sự được thưởng cho căn nhà?
Vậy bây giờ chúng ta đi xem luôn được không?
Nhà lớn không?
Nhiều phòng không?
Phòng khách to không?
...”
Con bé lập tức biến hình thành mười vạn câu hỏi vì sao, quấn lấy Phương Bình truy hỏi.
Phương Bình có chút đau đầu, cũng lười trả lời.
Lần này trở về, đúng lúc mượn cơ hội này, đem chuyện căn nhà ra nói một lần, thuận tiện cho ba mẹ một khoản tiền dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận