Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2939: Phương Bình Còn Sống (3)

Chương 2939: Phương Bình Còn Sống (3)Chương 2939: Phương Bình Còn Sống (3)
Long Biến thở dốc nói: "Trận chiến giữa chúng ta, người thua chết, người thắng có đến tám chín phần mười có thể chứng đạo Thiên Vương, Bình Dục, việc đã đến nước này, không cần nhiều lời!"
Bình Dục đứng thẳng người lên, cười nói: "Ngươi nói không sai! Ở thời loạn lạc này, không thành Thiên Vương sẽ phải ăn bữa nay lo bữa mai. Chúng ta đều là chủ của thiên ngoại thiên, quyết chiến chứng đạo Thiên Vương... có lẽ càng tốt hơn!"
Đấn lúc này, Đế Tôn cổ xưa Bình Dục cũng đã nhìn ra vấn đề.
"Sống mấy chục ngàn năm, đại nạn tuổi thọ sắp tới, vậy thì chiến!"
Bình Dục cười khẽ một tiếng, bóng người nhanh đến mức không thể bắt giữ, vị Đế Tôn cổ xưa này cũng có thực lực không tệ.
Đuôi rồng quét qua hư không, nhưng lại bị đối phương bắt được, trong chớp mắt, bàn tay hóa thành đao, một vết cắt xuất hiện trên đuôi rồng, máu tươi phun ra.
Bình Dục không đấu cận chiến, lập tức biến mất tại chỗ, sau đó nhanh chóng xuất hiện trên đầu rồng, một tấm Thánh Nhân Lệnh xuất hiện, trấn áp đối phương!
"Long Biến, ngươi yếu rồi!" Tiếng của Bình Dục truyền đến, dù sao, Long Biến cũng đã gần đất xa trời rồi.
Âm ầm ầm!
Hai vị Thánh Nhân tử chiến bên sông lớn. Nếu là ngày thường, sớm đã bị người khác chăm chú dòm ngó.
Lấy non sông làm binh khí, đây chính là cường giả.
Ngay sau đó, sông lớn hóa thành rồng nước, rít gào bốn phương, lập tức bao vây Bình Dục.
Nhưng hôm nay, ở đâu cũng có đại chiến Thiên Vương, làm gì có ai còn tâm tư quan tâm đến đại chiến bên này.
Bình Dục Thiên Đế quát nhẹ một tiếng, bốn phương tám hướng, từng tòa núi cao mọc lên, trấn áp rồng nước, đây không phải núi non bình thường, trong đạo trường Linh Hoàng, những núi non này đều từng được khí Hoàng Giả thẩm thấu vào, kiên cố vô cùng.
Dù sức sống được khôi phục một chút, đủ để ông ta duy trì lực chiến cấp Thánh Nhân, đủ để đánh một trận, nhưng nếu đánh lâu dài, người thắng hiển nhiên sẽ là Bình Dục.
Hắn mượn đường thành công!
Trong đại đạo bản nguyên, Phương Bình phun máu tươi, nhíu mày thật chặt.
Mượn đường hình như có vấn đề.
Tiếng nổ tung không ngừng, hai vị Thánh Nhân dồn hết toàn lực, quyết chiến ở nơi này, người thua sẽ chết, người thắng chứng đạo. ....
Nhưng bây giờ, con đường ngoại lai này là ngón tay của người khác, lấy tay người khác ngoáy mũi mình... cảm giác này... khiến Phương Bình cực kỳ khó chịu.
Đại đạo mượn được mang cho hắn cảm giác, giống như... Người khác lấy tay ngoáy mũi mình vậy.
Mình tự ngoáy mũi, tay của mình, mũi của mình, ừ thì thoải mái. Con đường ban đầu của hắn chính là ngón tay của hắn.
Nhưng không được tự nhiên, đại đạo mượn được rất không xứng với hắn, hơn nữa, thế giới bản nguyên của Phương Bình cũng không bình thường, Phương Bình phát hiện, sau khi mượn đường, con đường mượn được rất bấp bênh, không vững chắc!
Thế giới bản nguyên của hắn giống như cũng không dễ chịu, muốn đập tan đại đạo ngoại lai này. Liếc mắt nhìn số liệu của mình, Phương Bình vui vẻ ra mặt.
Nếu Minh Đình và Địa Hình cũng như vậy, họ thật sự rất biết nhẫn nại.
Một ngày còn được, nếu mỗi ngày đều như vậy, khó chịu chết mất!
Phương Bình chửi mát một câu, hắn cũng không biết khi người khác đổi đạo có cùng cảm giác hay không. Nếu cùng cảm giác thì Phương Bình phục mấy người kia sát đất.
Dù sao thì Phương Bình cũng rất khó chịu.
"Cảm giác bị người khác ngoáy mũi... Thật khó chịu!"
Tuy là không dễ chịu, nhưng ý tưởng mượn đường này đã thành công!
Con đường mượn được dài hơn 10 ngàn mét, dù là ngoại lai, không vững chắc, nhưng vẫn có tăng cường bản nguyên.
Đạo bản nguyên... Vốn là xem như là ngoại vật.
Tài phú: 65. 5 tỷ điểm
Khí huyết: 1500000 cal (1900000 cal/1500000 cal)
Tinh thần: 18999 hz (20000 hz/18999 hz)
Đạo bản nguyên: +220% (ngoại đạo)
Thế giới bản nguyên: 220 mét
Chiến pháp: Trảm Thần Đao Pháp (+9%)
Thôi diễn chiến pháp: 1 triệu điểm/lần
Khống chế sức mạnh: 85%
Bạo phát cực hạn: 5313350 cal/6251000 cal
Phương Bình đạt ngưỡng phá sáu, nhưng vì có thêm đại đạo bản nguyên, khả năng khống chế sức mạnh của hắn giảm xuống đáng kể.
Cực hạn đột phá 6 triệu cal.
Nhưng bởi vì không có cơ thể, hiện tại Phương Bình vẫn chưa khôi phục nhục thân, lực chiến giảm nhiều, cơ sở khí huyết không còn là 1. 9 triệu cal, mà là 1. 5 triệu cal.
Cho nên, phải khôi phục nhục thân mới được.
"Ngoại đạo...' Phương Bình nổi sóng trong lòng, quả nhiên, đạo mượn được thật sự là ngoại đạo.
Điều chỉnh tâm tình, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu khi bị ngoại đạo "ngoáy mũi", Phương Bình đứng lên.
Nên đi ra ngoài rồi!
Lão Trương làm việc chẳng đến nơi đến chốn gì cả, sau khi dùng hết lực lượng mượn được, e là sẽ khôi phục lực chiến ban đầu, tiếp cận phá bảy nhưng không phá bảy. Nhưng hai vị Thiên Vương hình như cũng sắp đến cực hạn, dù sao sức mạnh mượn được không phải là sức mạnh của họ.
"Không ngờ ta còn sống phải không?"
"Cho rằng ta chết rồi phải không, dù không chết, cùng lắm là cấp tám, đúng chứ?"
Phương Bình nở nụ cười, khí tức trên người dần hiển hiện, cấp tám!
Ở chiến trường như vậy, võ giả cấp tám... Thở một hơi là chết! Võ giả không có bản nguyên, không chết, đương nhiên là cấp tám.
"Mình yếu như vậy, sẽ bị dư âm đánh chất..."
Phương Bình vuốt cằm, mình nên làm gì để có thể tiếp cận đánh lén? Chẳng lẽ lại vào bản nguyên giết địch sao?
Đánh lén chỉ có thể làm một lân, nên đánh lén ai?
"Cấn Vương và Mệnh Vương là một phe, Tốn Vương có quan hệ với tiên đảo hải ngoại..."
"Cấn Vương thực ra có xung đột với nhóm người Hồng Vũ, vì Cấn Vương cũng muốn thống nhất địa quật, mà Tốn Vương và tiên đảo hải ngoại... không có xung đột lớn với bọn họ.
Tính toán trong lòng một hồi, Phương Bình quyết định, đánh Tốn Vương! Lão già này trước đó chọc điên mình, đánh lão!
Nhưng trước hết phải khôi phục nhục thân đã.
Phương Bình bất đắc dĩ, nhục thân bị đánh nổ, chín tầng kim thân không chịu nổi hư tổn liên tục như vậy. Lần này chữa trị nhục thân, e là phải tốn công sức rèn luyện lại, nếu không, không hẳn có thể khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong.
"Trở về bản nguyên của mình, tạo lại nhục thân, hai vương liệu có đến bắt mình hay không?”
"Hay sẽ trực tiếp giết mình?"
"Mình đã thành phế nhân, giết mình không có ý nghĩa... Bắt mình, có lẽ có thể khiến lão Trương bó chân bó tay khi ra chiêu... Giết mình, sẽ chọc điên lão Trương..."
Phương Bình lại tính toán, nếu mình xuất hiện, hai vị Thiên Vương sẽ trực tiếp giết hắn hay sẽ bắt hắn lại.
Cân nhắc hồi lâu, Phương Bình cảm thấy, khả năng bị bắt cao hơn bị giết. Bắt mình làm con tin, ép lão Trương nhượng bộ.
Phương Bình không chết, vì muốn bảo toàn tính mạng cho hắn, Trương Đào sẽ nhượng bộ, đây là chuyện bình thường.
Dù sao cũng không giết được hai tên này.
Mà Phương Bình đã thành phế nhân, cũng không còn là uy hiếp, võ giả cấp tám có thể tùy tiện bóp chết, hai vị Thiên Vương cũng sẽ không kiêng ky hắn.
"Thử xem, không được thì mạnh mẽ tấn công, trảm bản nguyên, diệt nhục thân!"...
Bên ngoài, đại chiến vẫn đang diễn ra.
Ngay vào lúc này, Lê Chử đang bận trấn áp bản nguyên của mình bỗng mở mắt, nhìn về phía sau hai vị Thiên Vương.
Hư không bị đánh nứt, một vệt ánh vàng lóe lên, một cơ thể tàn tạ chậm rãi hiện lên.
Kim thân của Phương Bình, tàn tạ không tả được, khí cơ cấp tám yếu ớt, như có như không.
Gương mặt đầy máu, lúc này, hắn nhanh chóng lùi về sau, giống như muốn tránh khỏi dư âm chiến trường của các Thiên Vương.
Vừa đi vừa phun máu.
Ở trên chiến trường như vậy, khí cơ cấp tám... Quá yếu, yếu đến mức chẳng ai thèm để ý!
Nhưng mà, thời khắc này, Trương Đào ở đối diện hắn lại hơi thay đổi sắc mặt.
Có kinh hỉ, có ngoài ý muốn, có lo lắng, có cảm kích... Vô cùng phức tạp!
Tốn Vương và Cấn Vương ban đầu còn không để ý, sau đó, hai người như cảm ứng được gì, không quay đầu lại, nhưng lực lượng tinh thần phóng rail
Ngay sau đó, hình ảnh Phương Bình biết điều chạy đi in vào trong đầu của bọn họ!
"Phương Bình!"
Kinh hãi! Hai người chấn kinh, Phương Bình còn chưa chết?
Chặt đứt đại đạo, động tĩnh cực lớn, vậy mà hắn còn chưa chết, còn có thể bò ra từ hư không, hắn sống dai vậy sao?
Ngay vào lúc này, Trương Đào đột nhiên bạo phát, quát lên: "Trốn!"
Cũng trong lúc đó, bốn phương tám hướng, có người kinh hô: "Phương Bình không chết!"
"Hắn còn sống!"
"Cấp tám... Đứt đạo bản nguyên nhưng chưa chết!"
"Đáng tiếc... Phế rồi!"
Trong chốc lát, có người chấn động, có người tiếc nuối, cũng có người thổn thức.
Thiên tài, Nhân Vương, bá chủ... Phương Bình tài năng ngút trời, từ một người có lực chiến Thánh Nhân, chớp mắt trở thành một kẻ tàn phế, cấp tám... Trong mắt bọn họ, cấp tám thực sự quá nhỏ bé. Bất cứ ai ở đây đều có thể ung dung đánh chết hắn.
Sống như vậy, chi bằng chết quách đi cho rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận