Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2007: Không Ai Được Hái Đào Của Ta

Phương Bình đau đầu. Ta đang hỏi đấy, ngươi xem ảnh cái gì.
Còn nữa, những tập ảnh này chỉ lừa gạt ngươi thôi, chẳng lẽ bọn ta sẽ thật sự xây cho ngươi một cái cung mèo sao?
Phương Bình qua loa nói: "Tần Phượng Thanh, nhớ kỹ kiểu dáng này! Mà thật ra ta cảm thấy có thể xây một cái cung mèo hình mèo, để người ta vừa nhìn đã biết là địa bàn của Miêu huynh."
"Ồ!" Thương Miêu mở to hai mắt nhìn, nói rất hay rất có lý.
Để cho người ta vừa nhìn đã biết là nhà ta! Cái này hay, cái này hay.
"Xây thành dáng vẻ của ta sao?"
Mắt to của Thương Miêu híp lại, vui mừng nói: "Bọn họ muốn mạnh lên, không thể đi như các ngươi, phải đi đường khác!"
Không biết Thương Miêu đang giả ngu hay là vì không có lợi ích thì mất trí nhớ, lúc này, nó nói chuyện logic rõ ràng, không che giấu được vui vẻ nói: "Trước kia, bọn họ rất mạnh, hiện tại hình như là trùng tu võ đạo... thật ra có đường tắt. Để bản miêu nhớ lại xem nên đi như thế nào..."
Thương Miêu rơi vào hồi ức, vừa ăn vừa nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại ngửa đầu nhìn trời nói: "Đúng rồi... hình như là... phải đi ngược lại? Không biết đúng hay không, ngươi bảo bọn họ đi từ bên khác của đại đạo đi..."
Ánh mắt Phương Bình khẽ biến nói: "Như thế nào là đi từ một bên khác?"
Thương Miêu có chút buồn bực nói: "Không nhớ lắm, nhưng đúng là có liên quan đến cửa. Năm đó có người chặn đường, thật ra chính là… xây cửa chắn đường.
Thật ra các ngươi có thể đi từ phía sau cửa, nếu trước kia các ngươi đã đi, có lẽ có thể bắt đầu đi từ sau cửa. Sau đó lại bắt đầu đi từ phía trước cửa... Đi đại đi, cứ đi đồng thời hai phía là được, đi tới đi lui, hai bên cùng dùng sức, có lẽ có thể mở được cửa..."
Nhóm người Phương Bình chấn động, cửa? Cửa Tam Tiêu? Có người chắn đường đại đạo, thật ra là xây cửa chắn đường? Cửa đóng kín phải không? Nhưng mà, đi như thế nào? Làm sao đường vòng, làm sao đi từ hai bên, sau đó đánh vỡ cánh cửa này?
Phương Bình đã hết sức kìm nén, vừa định hỏi, Thương Miêu buồn bực nói: "Đừng hỏi nữa nha, ta thật không nhớ rõ! Có một số việc, cũng không thể nói. Nói sẽ có phiền phức lớn, có một số tên rất lợi hại, có lẽ còn chưa thật bị đâm chết đâu. Hơn nữa, nếu bọn họ biết, họ sẽ đến gây chuyện với bản miêu."
Thương Miêu rất tủi thân, thầm nói: "Các ngươi hãy tự thử đi, bản miêu còn chưa đi qua, sao biết nhiều như vậy. Cái này là chó lớn nói, năm đó chó lớn nhìn thấy, nó nói không rõ, ta làm sao nhớ được. Hơn nữa, ta không có cửa, bọn họ cũng không chắn đường của ta..."
Phương Bình lần nữa ngơ ngác! Có ý gì?
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Ý của Miêu huynh là, đường Hoàng Giả của ngươi thật ra không bị chặn?"
Thương Miêu lấy làm lạ nhìn hắn nói: "Đúng vậy, tại sao phải chặn ta?"
"Vậy làm sao... ngươi chưa... Thành Hoàng?"
Phương Bình tiếp tục ngơ ngác, sao ngươi chưa thành hoàng?
Thương Miêu còn ngạc nhiên hơn hắn: "Ta muốn đi ngủ, tu luyện mệt mỏi quá, càng chạy càng mệt, mạnh lên còn phải đánh nhau với người khác, ngươi không đánh bọn họ, bọn họ cũng sẽ đánh ngươi, nhưng mà không thành hoàng, bọn họ sẽ không đánh ta nha."
"..."
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm!
Đây chính là nguyên nhân ngươi không tu luyện? Đây chính là nguyên nhân nhiều năm như thế mà ngươi vẫn là tuyệt đỉnh? Mọi người đều tranh đấu để trở thành Hoàng Giả, khi mọi người đang tính toán, cố gắng, phấn đấu, chém giết để trở thành Hoàng Giả… Một con mèo nói với bọn họ, tu luyện phải đánh nhau, nên nó không tu luyện nữa.
Đi ngủ thôi!
Không thành hoàng thì không ai tìm nó đánh nhau, thong dong tự tại, đắc ý sống đời mèo.
Phương Bình chợt không không biết nên nói gì, hắn bỗng có chút hâm mộ Thương Miêu.
Đúng vậy, tu luyện vì cái gì? Đấu tới đấu lui, vì cái gì?
Ai cũng muốn trở thành hoàng, người địa quật muốn, người Địa Cầu cũng muốn, yêu tộc muốn, nhân loại muốn, các lão già tông phái ngàn năm đều muốn...
Nhưng chỉ có con mèo này không muốn.
Không tranh, cho nên nó sống đến bây giờ.
Không tranh, cho nên nó có thể ngủ một giấc, hưởng thụ đời mèo của nó.
Phương Bình cũng có thể tưởng tượng đến một vài thứ, năm đó một nhóm chí cường giả, hoặc là một vị chí cường giả, ngăn chặn đại đạo của người khác. Khi thấy con mèo này, con mèo này đang ngủ, ngủ lười biếng, ngủ thỏa mãn. Thấy cảnh này, vị kia hoặc các cường giả đó có lẽ cũng bật cười lắc đầu, cuối cùng lựa chọn không quan tâm con mèo này?
Ai thèm để ý một con mèo không tranh không đoạt, chỉ muốn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn? Ngay cả tu luyện nó cũng chẳng muốn tu luyện.
Còn về chuyện làm sao nó trở thành tuyệt đỉnh, có lẽ chỉ đơn giản là ăn ăn uống uống, lỡ may đột phá mà thôi.
Võ đạo tất tranh! Đây là thời đại tân võ!
Bởi vì đây là một thời đại không tranh sẽ chết, nhân loại không tranh có lẽ sẽ diệt vong.
Nhưng nhân loại diệt vong thì liên quan đến con mèo này? Thời kỳ nó sống, có lẽ căn bản liền không có khái niệm này.
"Tranh... Không tranh..."
Lúc này, khí tức trên người Phương Bình bắt đầu chập chờn. Không chỉ Phương Bình, mấy người Vương Kim Dương cũng là có chút dao động, xung đột lý tưởng.
Một con mèo không nguyện ý tranh, gặp một đám võ giả tất tranh, lúc này, thật sự có chút mâu thuẫn về lý tưởng.
Lần đầu tiên, Phương Bình cảm nhận được loại giãy dụa và xung đột này.
Nếu như là kẻ yếu thì cũng chẳng có nghĩa gì. Nhưng khi một vị tuyệt đỉnh, một tuyệt đỉnh già đời, mặc kệ là người hay là yêu, khi nó nói ra lời này thì sẽ tạo thành đả kích lớn đối với người khác.
Trong đám người, Diêu Thành Quân liếc mắt nhìn chằm chằm Thương Miêu, bỗng nhiên quay đầu rời đi! Hắn không hợp ở chung với con mèo này!
Ở bên cạnh con mèo này càng lâu, có lẽ sẽ làm mất đi một vài thứ đặc trưng của hắn, hắn không thể nào tiếp thu được.
Diêu Thành Quân cũng không quay đầu lại, vội vã rời đi.
Sắc mặt Vương Kim Dương thay đổi bất thường, không lên tiếng.
Tần Phượng Thanh lầu bầu nói: "Cần gì quan tâm tranh hay không tranh, mạnh lên không có chỗ xấu, ngươi không mạnh, thì người ta sẽ giết ngươi, đây chính là thế đạo!"
Hình như Thương Miêu không ý thức được gì, nhưng vẫn nhìn thoáng qua Diêu Thành Quân rời đi, thầm nói: "Ơ đi rồi, lực lượng tinh thần mạnh nên nhạy cảm quá, cũng không có chút độ lượng nào như bản miêu."
Lúc này, Phương Bình dần lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Miêu huynh đừng so đo với hắn, hắn là quân nhân, tính cách đôi khi khá mâu thuẫn."
"Không thèm so đo nha."
Thương Miêu không để ý, tiếp tục cười rạng rỡ, móng mèo chỉ vào tập ảnh nói: "Muốn nơi này làm nhà ăn!"
"Được!" Phương Bình thoải mái đồng ý, tiếp tục nói: "Miêu huynh thật không nhớ cách đi ngược đại đạo như thế nào sao?"
"Không nhớ rõ, tự các ngươi tự thử đi."
"Không đúng..." Thương Miêu bỗng nói: "Bọn họ có thể thử, ngươi... và tên này, đừng thử."
Nó nói và chỉ vào Tần Phượng Thanh.
"Nếu trước kia các ngươi chưa đi, thì các ngươi không đi được, rất phiền phức!"
Dứt lời, Thương Miêu lại liếc nhìn Tần Phượng Thanh, bỗng lấy làm lạ nói: "Ngươi gặp phiền phức rồi!"
Tần Phượng Thanh vẻ mặt không đổi, vẫn ươi cười nói: "Miêu huynh nhìn lầm phải không?"
"Không hề!" Thương Miêu nhìn hắn, vuốt mèo vò đầu, lấy làm lạ nói: "Ngươi... hình như ngươi đã tiếp xúc với ai đó... cảm giác khá quen. Ồ... Tiếp xúc ngươi làm gì nhỉ?"
Thương Miêu lại rơi vào trầm tư, Phương Bình thì liếc Tần Phượng Thanh, hơi nhíu mày.
Tên này đã tiếp xúc với ai? Mẹ nó, Tần Phượng Thanh cũng chưa từng nhắc đến việc này với hắn, tên khốn này không biết một số lão già rất âm hiểm sao?
Cơ duyên mà hắn nói sẽ không liên quan đến người này chứ?
Phương Bình trầm giọng nói: "Miêu huynh, hắn đã tiếp xúc với ai? Có nguy hiểm không?"
Tần Phượng Thanh cười khan một tiếng, vừa định nói chuyện, Phương Bình đã lừ mắt, khẽ quát: "Ngươi ngậm miệng!"
Tần Phượng Thanh ngượng ngùng, cúi đầu bắt đầu vẽ, không lên tiếng nữa.
Thương Miêu vò đầu bứt tai, có chút bực bội, nhưng khi lực lượng tinh thần của Phương Bình khống chế đồ hộp đưa đến bên miệng nó, Thương Miêu ăn vào, cũng không phiền não nữa, hình như trí nhớ như cũng tốt lên.
Mở miệng nói: "Không nhớ rõ là ai, tìm hắn... tìm hắn... Làm tay chân sao?"
Thương Miêu không hiểu rõ lắm, tùy tiện đoán: "Không biết có phải hay không, có lẽ là gần như thế..."
Phương Bình cười nói: "Hắn mới cấp 7, tìm hắn làm tay chân, không đủ tư cách chứ?"
"Cho hắn ăn, hắn sẽ mạnh nha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận