Toàn Cầu Cao Võ

Chương 843: Chỗ Dựa Đến Rồi (2)

Thấy lão Lý nổi điên, Phương Bình vội vàng cười lấy lòng nói: "Làm gì có, ta nào dám châm chọc lão sư, không phải ngài bảo ta nói sự thật sao? Sự thật là thật sự do ta tiêu diệt… Tuy nhiên, Vương ca giúp ta ngăn cản một lát, ta chuẩn bị chiêu tiêu diệt đối phương."
Vương Kim Dương bên cạnh lúc này mới hơi khom người, xem như chào hỏi.
Trong lòng hơi ngưỡng mộ.
Ma Võ quả nhiên mạnh hơn Nam Võ nhiều.
Thật ngưỡng mộ vô cùng.
Phương Bình bị tập kích, chỉ một cuộc gọi, Ma Võ liền tới hai vị cường giả kim thân, một vị cấp bảy, Đường Phong được xem như bán Tông sư (1) cũng tới.
Thực lực như vậy, chẳng trách Phương Bình có quyền kiêu ngạo.
Nam Võ thì ngược lại, lần này, Vương Kim Dương cũng tham gia chiến đấu, Nam Võ không phải không có người tới, mà là… hai vị cường giả cấp sáu vẫn đang trên đường tới!
Vương Kim Dương cũng đã thông báo, không cần tới.
Hai vị đỉnh cấp sáu, vẫn chưa đạt đến tinh huyết hợp nhất, có đến cũng không có tác dụng gì lớn, Vương Kim Dương cũng không muốn Nam Võ tham gia vào chuyện sắp tới, Ma Võ có thực lực, bọn họ không có, Phương Bình ở phía trước gánh vác là được.
Lão Lý mắng mỏ mấy câu, sau đó sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói: "Vết thương thế nào?"
Phương Bình nhìn về phía Ngô Khuê Sơn, đáng thương nói: "Hiệu trưởng, giúp đỡ ta, cho ta xin chút vật chất bật diệt đi, ta sắp thành bộ xương khô rồi."
Lão Lý quá yếu, còn chưa có vật chất bất diệt.
Khóe miệng Ngô Khuê Sơn giật giật, thằng nhóc này nói chuyện sao nghe như mình thiếu nợ nó vậy?
Như đi vay tiền ấy, thứ này nói xin là cho được sao?
Nếu như Phương Bình sắp chết, hắn không phản đối.
Nhưng thằng nhóc này, vẫn chạy nhảy vui vẻ, không có dấu hiệu như sắp chết, lúc này tiêu hao vật chất bất diệt giúp hắn trị thương… Hắn sẽ không làm!
Thấy Ngô Khuê Sơn không để ý tới mình, Phương Bình cũng không làm gì được, hắn nhanh chóng hồi phục ý chí chiến đấu, cắn răng nói: "Các vị lão sư ơi, đi, chúng ta đi tới phủ Đề đốc! Lần này, không thu được mấy trăm tỷ thì không bỏ qua!"
Ngô Khuê Sơn lập tức cau mày, trầm giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Kiếm chuyện!"
Phương Bình vừa đi vừa nói: "Yên tâm, không phải vô duyên vô cớ gây sự, lần này có lý, có chứng cứ!"
Nói xong Phương Bình đột nhiên cởi quần áo, lộ ra cơ thể tàn tạ, mấy người nhìn thấy trong lòng run lên, đây không phải là vết thương nhẹ.
"Ta cứ thế này đi qua đó, cho bọn họ xem, như thế này cũng không tiêu diệt được Phương Bình ta, ngược lại còn bị ta tiêu diệt chết ba tên cấp sáu, đợi khi thực lực của ta tiến thêm một bước, ta xem thử có cấp chín tới tiêu diệt ta hay không!"
Xác suất uy hiếp người khác không lớn, mà đi ăn vạ thì đúng hơn.
Mấy người đương nhiên biết mục đích của hắn, lão Lý vẫn cau mày hỏi: "Tìm ai gây sự?"
"Hai công ty lớn!"
"Chuyện này do bọn họ làm?"
"Không biết." Phương Bình lắc đầu, lại bổ sung nói: "Có chứng cứ, đó là tên đỉnh cấp sáu trước khi chết đã khai ra hai người. Bỏ đi, hiện tại không nói, chút nữa tới phủ Đề đốc, ta sẽ nói trước mặt mọi người, bắt lấy hai người bọn họ ngay tại chỗ!"
Hai người đó hiện tại đều ở Giang Thành, bên Giang Thành, hiện tại vẫn còn có một vị Tông sư của thương hội trấn thủ, cộng thêm Trương Định Nam đang bị thương.
Phương Bình định nhờ Ngô Khuê Sơn chạy thêm một chuyến nữa, cho dù có phải hay không, cứ bắt trước rồi nói.
Dù sao hai người này cũng không phải là người trong cơ quan chính phủ, không phải người có quyền cao chức trọng, nếu là người của quân đội hoặc là người ở nơi khác, nếu chỉ đơn giản là nghi ngờ, chưa chắc bắt được đối phương.
Đến lúc đó, điều tra trước mặt nhiều Tông sư như vậy, nếu như đổ oan cho đối phương, Phương Bình chỉ cần xin lỗi một tiếng, thì sự việc cũng không có gì ghê gớm.
Nếu không phải bị oan… vậy thì càng tốt.
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Hoàng Cảnh nói: "Chúng ta có thể ra tay với cổ phần của hai công ty lớn."
Hoàng Cảnh nhướng mày, nhịn không được nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Không được vu oan lung tung!"
Chuyện này không phải là chuyện đùa.
Phương Bình cười nói: "Thật sự không tính là đổ oan tung lung cho người khác, Vương ca có thể làm chứng, lúc đó đối phương có phải khai ra hai người đó hay không? Cho dù người này là người của tà giáo, nhưng một tên cường giả đỉnh cấp sáu khai ra đồng bọn, là thật hay là giả cũng phải điều tra, đúng không?"
Vương Kim Dương bên cạnh gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc đó ta cũng nghe thấy."
Vừa nói ra câu này, Hoàng Cảnh cũng không nói nữa.
Chỉ cần không phải Phương Bình bịa chuyện, có chứng cứ, vậy thì nhất định phải kiếm chuyện rồi.
Chuyện này không thể coi như không thấy không nghe không biết, nếu đối phương đã khai ra đồng bọn, cho dù thật hay giả cũng chắc chắn phải điều tra, dù cuối cùng chứng minh là bị oan, vậy cũng chỉ có thể nói xin lỗi.
...
Dương Thành, phủ Đề đốc.
Lúc cảm nhận được bên ngoài truyền tới mấy luồng khí tức, Ngô Xuyên khẽ nhăn mày, lại tới nhiều người như vậy, nếu chuyện này xử lý không cẩn thận, sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Người của hai công ty lớn tới chưa?"
Bên cạnh, Bạch Cẩm Sơn thực lực yếu nhất, nói cũng không dám nói, người nói vẫn là Đề đốc của Thụy Dương, ông ta cung kính nói: "Trấn thủ sứ, người của hai công ty lớn đang trên đường tới, có điều, đi từ Kinh Đô tới, vẫn cần chút thời gian.
Ngoài ra, Tư lệnh Chu của Quân đội, Bộ trưởng Vương của Bộ Giáo Dục, bộ trưởng Hồ của Cục điều tra và truy bắt… đều đang trên đường tới.
Mấy vị bộ trưởng nói, đợi bọn họ đến, cùng nhau xử lý."
Ngô Xuyên khẽ gật đầu, năm mới đến mà gây ra chuyện lớn như vậy, e là năm nay của mọi người sẽ không thuận lợi.
Ngoài ra… còn có Phương Bình và Vương Kim Dương, bản thân bọn họ chính là chuyện đáng xem trọng.
Một người cấp năm có kim cốt, một người cấp năm sinh ra vật chất bất diệt.
Chuyện này cũng phải xem trọng.
Còn có bao nhiêu người như vậy?
Diêu Thành Quân, Lý Hàn Tùng… Còn có bao nhiêu người chưa được phát hiện?
Hoặc được phát hiện nhưng bị che giấu?
Nếu như đều có đặc thù như vậy… Có phải là một số thứ sẽ xuất hiện thay đổi lớn!
Những người này, có thật sự là cường giả trên cấp tám không?
Vậy có xuất hiện tình huống hồi phục thực lực nhanh chóng hay không?
Đôi khi, xuất hiện nhiều cường giả lạ, chưa chắc là chuyện tốt.
Ai biết những người ngày là người tốt hay là người xấu, hoặc có dã tâm khác hay không.
Đối xử với những người này, nên có thái độ như thế nào?
Trước mắt, những người này đều là một vài võ giả thiếu niên, thực lực cũng không mạnh, Hoa Quốc gần như không chú ý đến sự tồn tại của bọn họ, dù sao thì tuyệt đỉnh cường giả có thể trấp áp tất cả.
Nhưng những người này, đều là thiên kiêu của đương đại, một khi xử lý không thỏa đáng, rất dễ gây lên phản ứng dây chuyền.
Phương Bình của Ma Võ, Lý Hàn Tùng của Kinh Võ, Diêu Thành Quân của trường quân đội Đệ Nhất, ai mà không có mấy vị Tông sư nâng đỡ?
Càng suy nghĩ Ngô Xuyên càng đau đầu.
Sớm biết vậy, mình đã không tới, chuyện này cho người khác xử lý thì tốt biết bao.
Bây giờ, hắn là cấp chín duy nhất đến, sự việc xảy ra ở phía Nam, hắn lại là Trấn thủ sứ ở phía Nam, trên danh nghĩa vẫn là người đứng đầu cao nhất của các tỉnh phía Nam.
Ngô Xuyên vẫn đang suy nghĩ, bên ngoài phòng, đã cảm nhận được mấy luồng khí tức đến gần.
Một lát sau, Phương Bình diễu võ dương oai đi đến cửa trong bộ dạng nửa xương khô.
Ngô Xuyên nhìn bộ dạng của Phương Bình, liền biết thằng nhóc này không có ý tốt, cau mày nói: "Mặc quần áo vào!"
Phương Bình lắc đầu nói: "Bị thương quá nặng, mặc quần áo càng khó hồi phục vết thương."
"Ngươi..."
Ngô Xuyên rất muốn đánh hắn một trận, nhưng lại sợ đánh chết thằng nhỏ này.
Hơn nữa, hắn nghi ngờ, bây giờ mà đánh thằng nhóc này, Phương Bình có thể tiếp tục bảo mình dùng vật chất bất diệt giúp cậu ta trị thương.
Những người khác cũng không lên tiếng, khi mấy vị cấp cao của Ma Võ đi vào, mấy người lúc này mới đứng lên chào hỏi.
Nhìn thấy Ngô Khuê Sơn đi vào, ngô Xuyên ngược lại không ngồi nữa mà đứng lên khẽ gật đầu tỏ ý chào.
Là sinh viên đã tốt nghiệp ở Ma Võ, dù hắn là võ giả cấp chín, vẫn nên có sự tôn trọng thỏa đáng với hiệu trưởng của Ma Võ.
Ngô Khuê Sơn cũng hỏi han mấy câu, sau đó mọi người đều tự tìm chỗ ngồi xuống.
---
(1) Bán Tông sư: đã đủ điều kiện trở thành Tông sư, nhưng chưa thực sự vượt qua rào cản để từ cấp sáu lên cấp bảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận