Toàn Cầu Cao Võ

Chương 738: Kẻ trộm điên cuồng

“Quên đi, trước hết từ bỏ đống đá năng lượng này, đi lên trước chính là Suối Sinh Mệnh rồi!”
Từng làn sóng năng lượng mạnh mẽ vô cùng hiện vẫn không ngừng tràn ra ngoài. Một số viên đá năng lượng độ tinh khiết thấp trước mặt Phương Bình đang tỏa sáng lấp lánh, có xu hướng biến thành đá năng lượng cao cấp, đủ để thấy nguồn năng lượng này rốt cuộc mạnh ra sao.
Càng tiếp tục tiến về phía trước, Phương Bình cảm thấy càng khó cử động.
Năng lượng dày đặc hơi hạn chế hành động của cậu.
Mãi đến khi bò thẳng về phía trước thêm một đoạn, Phương Bình bỗng nhiên cảm giác ung dung hơn nhiều.
“Chắc là mình đang nằm phía dưới sóng năng lượng rồi!”
Trong lòng Phương Bình nảy sinh ra ý nghĩ như vậy, ngay lúc cậu bò đến, ở phía trên, vị cường giả cấp tám kia vừa hấp thu năng lượng, vừa mở mắt nhìn chung quanh một lần, hơi nhíu mày.
Bốn phía, chỉ thấy mấy vị cường giả cấp bảy đang nhắm mắt hấp thu năng lượng để chữa thương, ở vòng ngoài, những vị võ giả cấp năm cấp sáu kia cũng đang cật lực hấp thu năng lượng.
Nhìn một hồi, không phát hiện có gì bất thường, Tôn giả họ Phong kia mới nhắm hai mắt lại, lo xa rồi.
Nếu thật sự có cường giả hoặc yêu thú đến nơi này, có thể giấu được hắn, nhưng cũng không gạt được thần hộ mệnh.
Mà người yếu cũng không đến được nơi này.
Ngay lúc Tôn giả họ Phong nhắm mắt lại, ở góc phòng, mặt đất hơi đùn lên, âm thanh rất nhỏ, dưới tiếng sóng năng lượng vỗ về, bùn đất bị đùn lên chớp mắt đã ngưng lại.
Một cái đầu đen thùi lùi nhô lên.
Sau một khắc, cái đầu bỗng nhiên cứng ngắc lại!
"Nhiều người như vậy!"
Trái tim Phương Bình sắp nhảy ra ngoài rồi!
Cậu mới ở dưới đắt cẩn thận lắng nghe, không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì cậu mới muốn thò đầu ra nhìn.
Ai ngờ, phía trên nhiều người như vậy!
Tim mấy người này không đập hay sao?
Không phải tim không đập, mà là tiếng thuỷ triều năng lượng đã che lấp tất cả, Phương Bình chỉ nghe được tiếng sóng năng lượng mãnh liệt mà thôi.
“Chuyện này là sao đây?”
“Bảo mình phải trộm đồ trước mắt bao nhiêu cường giả như vậy sao?”
"Này không phải đốt đèn lồng trên hố xí sao?"
Trái tim Phương Bình sắp nhảy ra ngoài rồi, cậu nghi ngờ, nếu không phải do trái tim của cậu đã được cải tạo, tiếp tục như thế này có thể hù cậu vỡ tim bỏ mạng mất.
Người ngồi ở vị trí đầu tiên kia trên người ánh kim lấp loé, đậu xanh, đây roc là cường giả kim thân có được hay không!
Mà cách đầu Phương Bình không tới 2 mét còn có một người đang ngồi xếp bằng, cái mông hắn ta gần mặt cậu đến nỗi tiếng xì hơi cũng nghe rõ ràng.
Muốn nuốt nước miếng Phương Bình cũng không dám.
Bị nghe thấy sẽ chết người đấy, thật đáng sợ.
Cậu bỗng dưng muốn đi về nhà, trước mặt có tên cấp tám, không, trên đỉnh đầu còn có một con yêu thụ cấp chín, nơi đây không phải là nơi cấp bốn kiếm ăn.
Tần Phương Thanh có phách lối hơn nữa, gặp phải Giảo cũng kém chút sợ vãi tè.
Giảo có nguy hiểm hơn nữa, cũng không nguy hiểm bằng nơi này chứ?
Phương Bình không sợ đến mức tè ra quần, cậu cảm giác mình thật sự có thể làm anh hùng để người khác sùng bái rồi.
...
Trấn tĩnh lại, Phương Bình ngẩng đầu lên, lúc này cậu đã nhìn thấy thác nước năng lượng long lanh kia!
Từng luồng từng luồng năng lượng vô cùng nồng nặc không ngừng tản ra ngoài.
Mọi người ở trong đại sảnh đều đang điên cuồng hấp thu năng lượng tản ra này.
Mà thác nước năng lượng dường như tồn tại thật, tiếng thác đổ ào ào không ngừng vang lên, sóng nước cuộn trào truyền đến từng tiếng rít gào.
Trong đại sảnh thậm chí bị bọt nước bắn tung tóe như một cơn mưa phùn nhỏ, năng lượng quá mức nồng nặc, biến thành nước mưa rơi xuống, lại hoá thành những viên đá năng lượng to như hạt gạo.
Phương Bình vừa ngẩng đầu, có không ít hạt mưa rơi vào trong miệng cậu, chớp mắt hóa thành một luồng năng lượng mạnh mẽ xung kích lục phủ ngũ tạng của cậu!
"Rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng?"
"Thật đáng sợ!"
“Phòng năng lượng của Ma Võ chỉ là cái rắm chó, quá kém, so sánh với cái này không cùng một khái niệm mà!”
Loại cảm giác thoải mái hấp thu năng lượng này kém chút nữa khiến Phương Bình lạc lối trong tu luyện, kìm lòng không đặng mà nhắm mắt lại.
Sau một khắc, Phương Bình đột nhiên thức tỉnh!
Muốn chết ư!
"Mấy người này liệu có đắm chìm trong loại khoái cảm hấp thu năng lượng giống như mình không? Mình không có bất cứ sóng năng lượng nào, chỉ cần mọi người không mở mắt nhìn, sẽ không phát hiện được sự tồn tại của mình."
"Nhưng nếu bọn họ mở mắt ra thì mình chết chắc!"
Quá nguy hiểm rồi! Phương Bình lại liếc mắt nhìn dòng thác năng lượng đang chảy xuống kia, năng lượng lúc này đang tràn ra, đối với thác nước mà nói, đó chỉ như muối bỏ bể!
"Có làm hay không? Có làm hay không?"
Trong lòng Phương Bình như lửa đốt, lúc này không thể chờ lâu, một khi mọi người kết thúc tu luyện, hoặc là hấp thu không nổi nữa, sẽ có thể có người mở mắt nhìn.
Lúc này, cậu đang ở ngay trước mắt cấp tám!
Hơn nữa, phía trên thác nước có vô số sợi rễ to lớn quấn quanh lan khắp đại sảnh, đó là bộ rễ của Liễu Thụ Yêu.
"Liễu Thụ Yêu hẳn là cảm ứng mục tiêu dựa vào khí tức hoặc lực lượng tinh thần, mà mình đã thu lại khí tức, thực ra mình không tồn tại..."
"Không đúng, khí tức trên quần áo có thể được hệ thống che đậy sao?"
Phương Bình không rõ lắm, nhân loại thực ra không phân rõ như thế, nhưng đối với yêu thụ như thế nào, khó nói.
Phương Bình nghĩ tới đây, cậu lập tức độn xuống lòng đất, một lát sau lại ló đầu ra. Hiện tại, bên ngoài da thịt, ngoại trừ bùn đất, quần áo trên người đã không còn.
"Lần này, Liễu Thụ Yêu cũng không cảm ứng được mình chứ? Mùi đất, đâu đâu cũng có."
Phương Bình hiện cũng không dám hô hấp, thừa dịp sóng năng lượng ập tới, thân thể cậu thoáng vươn lên, rời khỏi lòng đất.
Nhìn võ giả tỏa ra ánh sáng vàng kim cách đó không xa, ánh mắt Phương Bình lập tức dời đi, không dám nhìn thêm.
Đáng tiếc, thực lực của cậu không đủ mạnh!
Nếu cậu là cường giả cấp bảy, lúc này mà nhào tới đánh lén, có thể có cơ hội một đao chém chết cường giả cấp tám, tiêu diệt thân thể bất diệt của hắn!
Hơi tiếc nuối, Phương Bình không nghĩ nhiều hơn nữa, chỉ cần thực lực đủ mạnh, lần này không tiêu diệt đối phương, lần sau xử hắn cũng như nhau cả!
Đến cũng đến rồi, mạo hiểm làm một lần.
Chỉ cần bọn họ không mở mắt, liền không thấy mình!
Nếu là mở mắt…
Nghĩ tới đây, Phương Bình lại chui xuống lòng đất, không được, đào động qua bên dưới thác nước, một khi có người mở mắt, lấp tức trốn vào trong động.
Nhưng mà... xác suất bị uy áp đè chết không nhỏ.
Cường giả cấp tám dù không thể phát hiện mình, nhưng một khi thả ra uy áp lực lượng tinh thần, cũng có thể đè chết mình.
Nhưng Phương Bình đánh cược đối phương sẽ không dám tự do phóng thích uy thế, bởi hiện tại trong đại sảnh cũng có không ít võ giả cấp năm cấp sáu, lực lượng tinh thần của Phương Bình mạnh hơn bọn họ.
Đè chết mình, những người này cũng đừng nghĩ sẽ sống được ai.
Phải xem cấp tám có dám để mấy người này chôn cùng mình hay không?
Mấy người này đều tà tinh anh của thành Cự Liễu, dù là cấp tám chắc cũng không dám tuỳ ý tàn sát.
Trong lòng nghĩ những điều này, nhưng Phương Bình cũng không chậm trễ việc chui xuống lòng đất đào hầm. Lần này không đào xuyên qua mà chỉ đào một con đường ngoi lên mặt đất, Phương Bình ngừng lại, tiếp tục chui trở về.
...
"Đánh cược một lần! To gan chết no, nhát gan chết đói, chỉ cần không phải miểu sát, mình chắc chắn có niềm tin chạy thoát!"
"Thật muốn đánh cược sao?"
"Hay là chờ mọi người rời đi rồi, mình lại thử?"
Phương Bình lại lần nữa ngẩng đầu liếc mắt nhìn thác nước năng lượng kia, nhìn kỹ lại, Phương Bình hơi nhíu mày.
Bên ngoài thác nước năng lượng có một tầng gợn sóng không ngừng lay động.
Phương Bình không phải cấp bốn bình thường, lực lượng tinh thần của cậu cũng rất mạnh, lúc này cậu đã có phán đoán trong lòng.
“Rào chắn bằng lực lượng tinh thần được cố định hoá! Gần giống với cách ông Trần ban đầu giam giữ Tần Phượng Thanh."
Nhưng cái kia chỉ là lâm thời, cũng chỉ có thể nhốt được người yếu như Tần Phượng Thanh.
Mà năng lượng khổng lồ như thế này không phải là thứ ông Trần có thể giam lại được, ít nhất phải là cường giả cấp 9 mới có hy vọng làm được.
Hơn nữa, muốn trường kỳ giam giữ, e là phải tiêu hao vô số tinh lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận