Toàn Cầu Cao Võ

Chương 356: Lén nhìn thực lực cấp ba (2)

Năm ngoái, lúc khai giảng nhập học, Tạ Lỗi vẫn là võ giả đỉnh cấp hai.
Bây giờ, đã qua 7 tháng, Tạ Lỗi cũng tiến vào cấp ba cao kỳ, học kỳ này kết thúc, có thể bước vào đỉnh cấp ba rồi.
Ở Ma Võ, ngoại trừ Phương Bình, đây cũng là vị học sinh duy nhất tôi cốt ba lần.
"Tạ Lỗi là đối thủ của Tần Phượng Thanh sao?"
"Không rõ nữa, nhìn là biết thôi, người mà Tần Phượng Thanh vừa mới đánh là người bên nhóm Tạ Lỗi, Tạ Lỗi chắc chắn sẽ ra mặt..."
"Các thầy cô mặc kệ à?"
Quần chúng ăn dưa bỗng nhiên nhìn về phía Phương Bình, kỳ quái nói: "Mới tới à?"
"Ừm."
"Chẳng trách."
Người này cũng không hỏi nhiều, thuận miệng nói: "Có gì hay mà quan tâm với mặc kệ, không quấy rầy khu vực tu luyện của mọi người là được, hơn nữa, đánh thì đánh, hư hỏng đồ đạc sẽ phải bồi thường.
Còn nếu bị thương, nếu không phải trọng thương thì cũng chẳng sao.
Đừng thấy đánh có vẻ tàn nhẫn như vậy, thực ra ra tay vẫn có chừng mực…"
Phương Bình nghe vậy, liếc mắt nhìn vào chiến trường, hình như đúng là như vậy. Đừng thấy đánh nhau náo nhiệt như vậy, thực ra, lưỡi đao của Tần Phượng Thanh cũng chỉ chém vào binh khí của đối phương, đánh người đều dùng quyền đấm cước đá, có dùng đao đánh thì cũng đều dùng sống đao chém vào mấy lần.
Đang suy nghĩ, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.
"Tất cả xê ra!"
Có người khẽ quát một tiếng, rất nhanh, bên ngoài nhường ra một con đường.
Phương Bình quay đầu lại nhìn, đập vào mi mắt chính là một thanh niên vóc người cao to, tướng mạo thế nào Phương Bình không để ý nữa, điều đầu tiên Phương Bình để ý tới chính là cặp mắt kia!
Mắt cáo!
Loại mắt này đem lại cho người nhìn cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị, cường thế, sắc bén.
Phương Bình đang nhìn Tạ Lỗi, nhưng Tạ Lỗi là không nhìn cậu.
Tạ Lỗi vừa đến, đám người vây công Tần Phượng Thanh dồn dập tản ra.
Tạ Lỗi bước lên phía trước, lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Tần Phượng Thanh, mày có ý gì!"
Tần Phượng Thanh cà lơ phất phơ đứng tại chỗ, cũng không truy đuổi những người khác, cười nhạo nói: "Cái gì mà có ý gì?"
"Đừng giả ngu!"
Tạ Lỗi hừ lạnh một tiếng: "Hạ Uy chẳng qua chỉ nói mày một câu, mày đã động thủ đánh cậu ấy, lẽ nào tao vu oan cho mày sao?"
Tần Phượng Thanh bĩu môi, không nhịn được nói: "Mắc mớ gì tới mày, tao thích thế đấy, không phục thì bảo Hạ Uy tới tìm tao!"
"Mày tưởng mày bước vào đỉnh cấp ba thì có thể trắng trợn không kiêng nể gì ai hết rồi sao?"
"Mày nói nhảm nhiều quá!"
"Tần Phượng Thanh, mày muốn chết!"
Tạ Lỗi lạnh lùng quát một tiếng, sau đó mũi chân đạp xuống đất, một khắc sau, Tạ Lỗi xuất hiện trước mặt Tần Phượng Thanh, một quyền đánh trúng trường đao của Tần Phượng Thanh.
"Coong!"
Tiếng vang âm trầm không ngừng truyền đi, một đôi nắm đấm thép của Tạ Lỗi đánh vào trường đao, đốm lửa bắn ra bốn phía, bên trên nắm đấm, có người mơ hồ nhìn thấy ánh sáng đỏ ngòm.
Trong đám người vừa lui ra, có người hơi kinh ngạc: "Đây là… Khí huyết ngoại phóng?" (1)
Lúc trước, khi cả đám người cấp hai giao thủ, tuy rằng cũng có những đặc điểm kỳ dị riêng, cũng có người bộc phát lực lượng khí huyết, nhưng cũng chỉ là tập trung bộc phát từ bên trong cơ thể, không làm được khí huyết ngoại phóng như thế này.
Mà khí huyết của Tạ Lỗi lúc này đã dồn khí huyết về bao tay, ngay cả người bình thường cũng có thể nhìn thấy được.
Phương Bình nhanh chóng tập trung, chú ý nhìn kỹ, đây chính là cơ hội tốt để quan sát.
Tần Phượng Thanh và Tạ Lỗi ở trong cấp ba đều không phải người yếu, cũng không phải mấy vị võ giả cấp ba ngoài xã hội mà Phương Bình gặp trước đó có thể so sánh được.
Tạ Lỗi có khí huyết ngoại phóng, Tần Phượng Thanh cũng không yếu thế, thân đao mơ hồ lóe lên ánh đao, mặc dù không hề rõ ràng như Tạ Lỗi, đây là nguyên nhân đến từ vũ khí, trường đao khác với bao tay, hoàn toàn không phải khí huyết Tần Phượng Thanh thấp hơn đối phương.
"Thú vị đấy, nhưng mà cũng chỉ có vậy!"
Giữa đám người, Tần Phượng Thanh chợt cười lớn một tiếng, một đao chém xuống, đẩy lùi Tạ Lỗi, trực tiếp ném trường đao qua một bên, cân nhắc nói: "Mày thật sự cho rằng tôi cốt ba lần ghê gớm lắm sao?
Thật sự cho rằng một thằng cấp ba cao kỳ như mày có thể vượt cấp đánh bại đỉnh cấp ba như tao à?
Mày coi Tần Phượng Thanh tao là võ giả xã hội rồi?"
Nói xong, Tần Phượng Thanh khẽ quát một tiếng, ánh mắt Phương Bình lập tức sáng lên!
Khí thế khắp người Tần Phượng Thanh lúc này đều thay đổi, mới vừa rồi, nếu như Phương Bình chỉ thấy đỉnh cấp ba cũng chẳng qua mạnh hơn đỉnh cấp hai một chút, thì bây giờ, Phương Bình đã cảm thấy được sự chênh lệch rồi.
Khí thế Tần Phượng Thanh tăng vọt như cầu vồng, cả người đều tỏa ra khí tức màu đỏ của máu, một giây sau, Tần Phượng Thanh hầu như lấy tốc độ mắt thường nhìn không rõ, xuất hiện trước mặt Tạ Lỗi.
Tạ Lỗi cũng không lui tránh, nhanh chóng vung tay đánh ra một đòn!
Tần Phượng Thanh trước đó vẫn dùng đao đón đỡ, nhưng lúc này trong cơ thể truyền đến một tiếng vang trầm thấp, sau đó tay không đột nhiên chộp một phát, nắm được hai tay Tạ Lỗi.
Tạ Lỗi muốn giãy dụa, hai tay vung vung mấy lần, nhưng gương mặt biến sắc, vội vàng giơ chân đá Tần Phượng Thanh.
Tần Phượng Thanh vẫn không hề tránh né, dưới chân cũng vang lên tiếng động âm trầm, mặc kệ cho Tạ Lỗi đá trúng.
"Ầm" một tiếng truyền ra, Tần Phượng Thanh nhe răng trợn mắt, cười híp mắt nói: "Đau chân không?"
Tạ Lỗi lại biến sắc, gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên rút tay ra khỏi bao tay, lần thứ hai vung quyền đánh về phía ngực Tần Phượng Thanh.
Tần Phượng Thanh không hề hoang mang chút nào, vung quyền nhẹ như mây gió, nhưng Tạ Lỗi lại bị đánh lùi về sau liên tục mấy bước, đá cẩm thạch dưới chân đã bị đạp thành từng khối, vỡ vụn.
Mà Phương Bình để ý thấy nắm tay của Tạ Lỗi đầy máu, Tần Phượng Thanh lại không hề bị chút thương tổn nào.
"Đồ ngu!"
Tần Phượng Thanh xì cười một tiếng, khinh bỉ nói: "Đỉnh cấp ba có ý nghĩa như thế nào, mày không hiểu à?
Toàn thân tao, xương, gân, da đều tu luyện đạt mức cực hạn, khả năng vận chuyển khí huyết linh hoạt, ngoại trừ đầu tao, trên cơ thể này, đâu đâu cũng đạt mức phòng ngự mạnh nhất!
Trừ khi mày đánh ra được một quyền phá được khí huyết phòng ngự của tao, khiến tao chấn thương nội phủ, nếu không, chỉ dựa vào mày mà cũng đòi thắng tao à?"
Phương Bình nghe vậy, lúc này mới hiểu rõ vì sao trước đó Tạ Lỗi đá anh ta một cước, rồi sau đó từ bỏ rồi.
Tạ Lỗi không hé răng, sắc mặt đã lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn Tần Phượng Thanh một hồi, lát sau mới nói: "Mày sớm đã đột phá đến đỉnh cấp ba rồi?"
"Khà khà, mày đoán xem?"
Tần Phượng Thanh cũng không trả lời có phải hay không, nhưng Tạ Lỗi đã hiểu, Tần Phượng Thanh không phải mới vừa đột phá.
Gân, xương, da của Tần Phượng Thanh đã được rèn luyện đến cảnh giới đỉnh cấp, dưới sự vận chuyển khí huyết linh hoạt khắp cơ thể, ngoại trừ đầu thì toàn thân đều là lớp phòng ngự sánh với hợp kim loại ổn.
Trừ khi có thể đánh xuyên phòng ngự, chấn động lục phủ ngũ tạng của cậu ta, nếu không, chỉ có thể lựa chọn công kích chỗ yếu hiểm là đầu.
Nhưng mọi người chẳng qua đánh nhau vì thể diện, nếu như đánh đến mức chém giết, vậy thì không đáng.
"Đỉnh cấp ba... Khí huyết ngoại phóng, vận chuyển linh hoạt, có thể công có thể thủ..."
Phương Bình ghi nhớ những đặc điểm này, những võ giả đỉnh cấp ba này có khí huyết cao đến ngàn cal, bọn họ chỉ cần tập trung phòng ngự một chút, hầu như sẽ là người máy đánh hoài không chết.
Nếu như Tạ Lỗi thật sự liều mạng, sử dụng tuyệt chiêu, không hẳn không thể đánh xuyên qua lớp phòng ngự của Tần Phượng Thanh.
Nhưng vẫn là câu nói kia, đánh nhau vì thể diện, không cần thiết.
Nhưng đơn thuần nhìn công kích bình thường và khả năng phòng ngự, Tạ Lỗi quả thực không phải đối thủ của Tần Phượng Thanh.
Tần Phượng Thanh cũng không muốn chém giết Tạ Lỗi ở nơi này, bĩu môi nói: “Thôi giải tán đi, nhìn cái gì mà nhìn, ông đây chính là người đứng đầu cấp ba, không phục cũng vô dụng.”
Những người khác, có người cười, có người trêu ghẹo nói: “Đáng tiếc, bảng xếp hạng thực chiến cấp ba, Tần Phượng Thanh cậu còn chẳng thể bước vào.”
“Hừ, cái bảng ấy, ai quan tâm chứ.”
---
(1) Khí huyết ngoại phóng: phóng khí huyết ra ngoài, không phải là bộc phát khí thế đâu nhé. Theo tác giả, khí huyết có thể được phóng ra ngoài với mục đích tấn công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận