Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2614: Trên Vạn Trượng (2)

Ông lão khẽ cười nói: "Phân thân này của điện hạ ở đây đánh cờ với lão phu đã tám nghìn năm, điện hạ cũng chưa thắng, nhất định phải tiếp tục trễ nải nữa sao?"
Dứt lời, ông lão cảm khái nói: "Tám nghìn năm! Tám nghìn năm qua, điện hạ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nóng nảy. Cho dù điện hạ luyện hóa bản thể lão phu, đem Thiên Mộc hóa thành phân thân của điện hạ, thì có thể thế nào?"
Thanh niên lạnh lùng nói: "Như thế nào? Luyện hóa ngươi, hóa thành phân thân, bản vương tiếp tục rèn đúc kim thân, hợp nhất với bản thể, kim thân của bản vương sẽ có thể vượt qua cực hạn, có thể so với thần khí. Khi đó, thân của bản vương, không thể yếu hơn Bá Thiên Đế.
Tuy không phải cực đạo, nhưng cũng tính cực đạo, Thiên Mộc, ngươi nói bản vương có thể từ bỏ sao?" Thiên Mộc thở dài: "Điện hạ dã tâm bừng bừng, muốn luyện hóa thân lão phu, hóa kim thân vượt chín tầng. Còn muốn luyện hóa đạo Thiên Đế, nạp vạn đạo mà hợp nhất, rèn đúc đạo Hoàng Giả.
Có kim thân cực đạo, có đạo Hoàng Giả, ngay cả Hoàng Giả tái sinh cũng chưa chắc là đối thủ của điện hạ. Nhưng tám nghìn năm qua, điện hạ cảm thấy có thể thành công sao?"
"Nếu ngươi hợp tác thì đã sớm thành công rồi" Thanh niên hừ lạnh một tiếng: "Thiên Mộc, bản vương đã sớm hứa hẹn, khi bản vương thành Hoàng sẽ phục sinh ngươi. Vì sao từ chối? Bây giờ, ngươi diệt linh thức, đến lúc đó chưa chắc có cơ hội phục sinh"
Dứt lời, lại hạ một quân cờ, cờ đen thôn tính thiên hạ, chém giết những quân cờ màu trắng kia.
Mỗi lần giết chết một quân cờ, thanh niên lại trở nên mạnh mẽ hơn một phần, ông lão lại suy yếu đi một phần. Phương Bình cảm thấy lực lượng tinh thần Thiên Mộc chỉ có thể so với cấp Đế, lại không biết, những năm gần đây, bị phân thân Khôn Vương giết gần hết lực lượng tinh thần, cấp Đế... chỉ là một chút còn sót lại mà thôi. Bàn cờ nhìn không lớn, nhưng lại giống như một thế giới.
Lúc này, quan sát kỹ, sẽ phát hiện cũng không phải là đánh cờ, quân cờ đen trắng đang tranh đoạt. Quân cờ màu đen dày đặc bốn phía, quân cờ màu trắng trấn thủ ở chính giữa. Mà khu vực chính giữa có một gốc cây thủy tinh không lớn, trên cây, kết ra từng quả vàng óng ánh.
Hai bên đang tranh đoạt cái này.
Bàn cờ cũng rất đặc biệt, quân cờ màu đen chém giết quân cờ màu trắng, tự mình lớn mạnh, tiếp tục chém giết, tiếp tục mạnh mẽ, quân cờ màu trắng đang hết sức nguy hiểm.
Cái này có chút giống đại trận ngày đó cửu trưởng lão La Phù Sơn bày ra.
Thanh niên, phân thân Khôn Vương đang luyện hóa lực lượng tinh thần Thiên Mộc, muốn thay vào đó.
Đoạt xá, không tồn tại trong võ đạo.
Có thể luyện hóa bản nguyên đối phương, dùng cho chính mình, lấy bản nguyên làm căn bản, chưa chắc không... đoạt xá được.
Khôn Vương muốn luyện hóa Thiên Mộc, cướp đoạt căn cơ cái cây đứng đầu tam giới này, lấy thân cây Thiên Mộc dung hợp với kim thân của mình, rèn đúc kim thân mạnh nhất tam giới.
Dã tâm của Khôn Vương vượt quá tưởng tượng.
Phương Bình không thấy được một màn này, cũng không biết trong Thiên Phần giả Khôn Vương tuỳ tiện đánh lui Nguyệt Linh, nếu không e là sợ đến chấn động.
Khôn Vương đã phân thân rồi!
Nơi đây, lực lượng tinh thần của phân thân cũng vô cùng mạnh mẽ, áp chế Thiên Mộc kéo dài hơi tàn. Rõ ràng, lực lượng tinh thần của phân thân vô cùng mạnh mẽ.
Mà sau khi phân thân, bản thể cũng vô cùng mạnh mẽ, một khi hợp nhất, Khôn Vương có thể càng mạnh hơn tưởng tượng của hắn.
Khôn Vương dốc lòng gây ra hai trận chiến quy mô lớn là trận chiến thần triều Địa Hoàng và trận chiến Nam Bắc, Thiên Vương bình thường há có thể so sánh.
Ông lão do Thiên Mộc hóa thân, có chút uể oải, nhưng vẫn nở nụ cười nói: "Điện hạ, thắng bại cũng còn chưa biết. Chưa đến thời khắc cuối cùng, ai biết ai thắng ai thua.
Mạnh như Hoàng Giả, cũng không dám nói trận chiến nào cũng thắng, huống hồ điện hạ còn không phải Hoàng Giả.
Điện hạ, thời gian gần đây, hình như phân thân điện hạ trở nên yếu đi, lão hủ có chút hiếu kỳ, điện hạ lại đi làm cái gì rồi?"
Bản thể Khôn Vương không ở Thần Đình, lực lượng tinh thần phân thân chưa tiêu tán, mà vẫn luôn duy trì, điều này đã mạnh mẽ đáng sợ.
Nhưng Thiên Mộc vẫn nhận ra khác thường, bản thể Khôn Vương cách chỗ này rất xa, phân thân của hắn cũng đang suy yếu, mà đây... chính là cơ hội của nó.
Cơ hội thoát khỏi lồng giam. Cơ hội thoát khỏi hủy diệt.
Tám nghìn năm rồi, từ ngày đầu tiên rơi xuống nơi đây, nó đã bị Khôn Vương theo dõi. Nếu không phải năm đó uy hiếp rằng nó sẽ tự hủy tất cả, chỉ sợ năm đó đã bị Khôn Vương tiêu diệt.
Dù vậy, Khôn Vương cũng không hề từ bỏ, hai bên dùng một phân thân của Khôn Vương ước hẹn, bày ra đại trận Đoạt Thiên Tạo Hóa, đánh nhau tám nghìn năm trong trận này!
Tám nghìn năm trước, phân thân Khôn Vương còn không bằng nó.
Nhưng tám nghìn năm sau, ngay cả phân thân cũng sắp tiêu diệt nó.
Tám nghìn năm qua, Khôn Vương càng ngày càng mạnh mẽ.
Thiên Mộc thậm chí hoài nghi, phải chăng nếu bản thể và phân thân Khôn Vương dung hợp, có thể đánh tan bát trọng thiên! "Thiên Mộc, ngươi vẫn chưa trả lời bản vương, Vân Sinh có gì khác thường?"
Mặc dù chỉ là phân thân, khi bản thể Khôn Vương có mặt, cũng sẽ thường xuyên truyền tới một chút ký ức, ngoại trừ chuyện xảy ra gần đây, ký ức của phân thân này không hề ít hơn bản thể.
Hắn biết Vân Sinh, nhưng trước kia cũng không coi trọng lắm, nhưng khi Thiên Mộc tiếp xúc với đối phương, hắn vẫn cảm ứng được một chút.
Hơn nữa, Vân Sinh lại có thể đột phá ba trăm trượng, không phải là chuyện bản nguyên bình thường có thể làm được. Nhưng Khôn Vương cảm thấy, một vị võ giả không phải Chân Thần, có thể có uy hiếp gì với mình?
Thiên Mộc cười nói: "Điện hạ, ngươi đang sợ?"
"Bản vương sợ ư?" Khôn Vương cười nhạo nói: "Ngươi không cần khích bản vương, Thiên Mộc, một thời gian nữa, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, mặc ngươi giãy giụa như thế nào, cũng phí công vô ích!"
Dứt lời, Khôn Vương lại hạ một quân cờ, lập tức giết chết rất nhiều quân cờ màu trắng.
Mà lúc này, Thiên Mộc cũng tinh thần chấn động, trong bàn cờ, cây thủy tinh nhỏ bỗng tràn lên lượng lớn năng lượng và một số vật chất đặc thù, xung quanh cây nhỏ, lại sinh ra một ít quân cờ màu trắng.
"Hu!"
Khôn Vương khẽ hừ một tiếng, đây là sân nhà Thiên Mộc, hắn rất khó giết nó trong chớp mắt.
Thiên Mộc có thể giằng co với hắn tám nghìn năm, tất cả là nhờ bản thể của nó bổ sung. Nếu không phải muốn một gốc Thiên Mộc còn sống và hoàn chỉnh thì hắn đã sớm tiêu diệt cái cây này.
Giờ đây, Khôn Vương cũng không để ý tới Thiên Mộc nữa, nghiêng đầu liếc nhìn theo hướng Phương Bình rời đi, ánh mắt lóe lên.
Dù đối phương là Chân Thần, thì có làm sao?
Cấp Đế cũng đừng nghĩ nhúng tay vào cuộc chiến giữa hắn và Thiên Mộc!
Nhưng... tại sao Thiên Mộc lại nhìn người này với cặp mắt khác xưa?
Tám nghìn năm, tám nghìn năm qua, khá nhiều cường giả đã đến đây, ba đại hộ giáo, tám đại hộ pháp cũng từng đến.
Nhưng Thiên Mộc chưa từng lộ ra cái gì, hôm nay lại có chút dị thường, tại sao?
Đối diện, ông lão do Thiên Mộc hóa thân không nói gì nữa.
Tại sao? Bởi vì cường giả đối phương tiếp xúc nhiều hơn tưởng tượng.
Cực đạo Thiên Đế, Lý Tuyên Tiết, Thương Miêu, kể cả bản thân đối phương, đều dị thường.
Nhân vật như vậy, dù không mạnh, cũng chưa chắc không có cơ hội.
"Ngươi đang suy yếu, giờ đây lại có thêm một biến số nữa, đó chính là cơ hội!"
Thiên Mộc sống quá lâu rồi, nó không vội. Chưa đến thời khắc cuối cùng, đều có hi vọng trở mình. Lúc này, nó không hề nóng vội, dù tổn thất nặng nề, vẫn thận trọng từng bước.
Khôn Vương muốn luyện hóa mình, mơ mộng hão huyền. Dù đến thời khắc cuối cùng, nó cũng không phải không có chuẩn bị.
Phương Bình không nhìn thấy được quang cảnh phía trên vạn trượng.
Lúc này, vì đi theo hai vị tuyệt đỉnh cùng hành động, Phương Bình lần nữa khôi phục trạng thái có thể im lặng thì im lặng.
Lặng lẽ đi theo hai vị cường giả, bay về phía trung tâm Thần Đình.
Đạo trường Linh Hoàng.
Một kiến trúc giống như lầu các, hiện ra trước mắt mọi người.
Lúc này, bên ngoài tòa lầu, không ít cường giả vây quanh.
"Tẩm cung Linh Hoàng?" Cấn Vương nghi hoặc, tẩm cung Linh Hoàng không ở đây nhỉ? Vậy tòa lầu này là nơi nào mà lại có thể bày trận thất trọng thiên? Nơi trước kia Trương Đào đi mới là tẩm cung Linh Hoàng, hình như cũng chỉ có trận lục trọng thiên.
Nơi nào quan trọng hơn tẩm cung Linh Hoàng?
Bảo khố cung Linh Hoàng? Nhưng bảo khố là như vậy sao?
1749 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận