Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1376

Chờ đến khi vị cấp tám kia bỏ chạy không còn bóng dáng, Phương Bình bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn căn phòng hoàng kim rạn nứt, bất đắc dĩ nói: "Nhìn ta làm gì, vật hóa hình của ta lúc nãy kém chút nữa nổ nát, làm gì còn năng lực giữ chân hai vị cấp tám. Nếu đánh hai người, cuối cùng, có lẽ chẳng thể lấy mạng người nào!"
Mặc dù phòng hoàng kim được vật chất bất diệt bổ sung, nhưng lúc này, căn phòng cũng đã có phần mờ mờ rồi.
Phương Bình đau lòng vô cùng, lúc vị cường giả cấp tám tự bạo, đối phương đã tiêu diệt ít nhất là hơn 10 triệu điểm vật chất bất diệt của hắn.
Hiện tại, mắt thấy căn phòng hoàng kim sắp tan biến, Phương Bình đương nhiên không nỡ. Nếu căn phòng này tan biến hay sụp đổ, mấy chục triệu điểm tài phú của hắn đều sẽ đổ sông đổ biển hết.
"Bây giờ ta thả hắn ra, mọi người hãy dùng đòn mạnh nhất của mình nhé!"
Lúc này, nơi này có một vị cấp tám và 8 vị cường giả cấp bảy. Mỗi vị cường giả cấp bảy đều cầm thần binh trong tay! Mỗi người tung một đòn toàn lực, vị cường giả cấp tám kia không chết cũng tàn.
Đây cũng là phương pháp diệt địch nhanh nhất!
Nếu có hai cấp tám ở đây, bọn họ cũng không có thực lực này, Phương Bình hiện tại không còn át chủ bài nào.
Mọi người nghe vậy, dồn dập vận công.
Thời điểm đại chiến chân chính, sẽ không ai cho bọn họ cơ hội này.
Phượng Hoàng thiêu cây của Lữ Phượng Nhu hiện ra, Đại Sư Tử của Đường Phong cũng xuất hiện, các vật hóa hình này dồn dập hòa vào thần binh, lực lượng thiên địa dần xuất hiện.
Thấy Trần Diệu Đình cũng đang dùng lực lượng thiên địa, Phương Bình nhịn không được nói: "Trần lão, dùng vật chất bất diệt đi!"
Lão già keo kiệt bủn xỉn này, lúc nào rồi mà còn không nỡ dùng vật chất bất diệt!
Sắc mặt Trần Diệu Đình cứng ngắc!
Dùng vật chất bất diệt chiến đấu, trừ khi đến đường cùng... nếu không... thật xa xỉ! Nhưng mà... cũng thật đáng chờ mong! Làm võ giả cấp tám, ai cũng biết, dùng vật chất bất diệt chiến đấu sẽ càng mạnh hơn.
Nhưng ai nỡ dùng chứ?
Dùng hết rồi, lâu lâu mới sinh ra thêm một chút, chỉ có một chút, chẳng đủ để bọn họ rèn kim thân.
Hơn nữa, còn phải giữ lại một ít, để dành khi bị thương thì còn dùng để khôi phục kim thân.
Dùng cái này chiến đấu... Trần Diệu Đình bỗng nhiên cảm thấy hơi hưng phấn.
Không cần Phương Bình lại nhắc, vật chất bất diệt trên người Trần Diệu Đình hiện lên, chớp mắt hòa vào thần binh trong tay, khí thế thần binh tăng vọt. Phương Bình hơi kinh ngạc, cường giả cấp tám dùng thần binh hòa lẫn vật chất bất diệt quả nhiên mạnh dễ sợ!
"Này nhóc! Ta dùng hết vật chất bất diệt, ngươi... ngươi phải bù vào cho ta! Nếu không, sau này ta không có vật chất bất diệt rèn kim thân đâu!"
"Lúc nào rồi mà ngài còn tính toán cái này với ta?"
"Ta..."
Trần Diệu Đình hơi lúng túng, nhưng thật sự không nỡ, nếu ngươi không bù đắp, sau này ta khó mà khôi phục.
Nói tới nói lui, thần binh trong thay Trần Diệu Đình lúc này đã bắt đầu truyền ra tiếng mãnh thú gầm gừ.
Cùng với tiếng gầm gừ này, khí thế của Trần Diệu Đình cũng tăng vọt!
Lúc này, ông cũng không nhịn được, điên cuồng hét lớn: "Hôm nay, kiếm trảm cấp tám!"
Phương Bình cạn lời, lẽ ra lời này nên để ta nói! Không có ta, ngài làm quái gì có sức trảm cấp tám?
Cảm nhận được căn phòng hơi rung động, vị cường giả cấp tám bên trong phòng sắp điên lên rồi, Phương Bình vội vàng thu lại căn phòng.
Căn phòng vừa bị thu lại, đối phương cũng không ngây người, ánh kim trên người bùng phát, bay lên cao, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: Chạy!
"Chém!"
"Giết!"
"Giết!"
"..."
Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, lúc này, ai nấy đều dốc hết sức mình tung ra một đòn mạnh nhất!
Chiêu thức ầm ầm hạ xuống, một tiếng hét thảm vang lên cùng với tiếng nổ vang rền khắp địa quật.
Ầm ầm!
Kim thân nổ tung!
Trong hư không, lực lượng tinh thần vô hình dường như muốn ngưng tụ thành hình, nhưng mọi người lại liên thủ đánh giết.
Trong đó, biểu hiện của Diêu Thành Quân khiến người khác kinh ngạc nhất.
Trường thương của hắn đâm trúng luồng lực lượng tinh thần rời rạc đang ngưng tụ kia, trực tiếp đánh tan lực lượng tinh thần của đối phương thành hư vô.
Mà cường giả cấp tám như Trần Diệu Đình cũng chỉ có thể nghiền nát luồng lực lượng tinh thần kia, chứ không phải trực tiếp đánh nó thành hư vô.
Mọi người đồng loạt nhìn Diêu Thành Quân, Phương Bình biết trường thương của lão Diêu có chức năng này, nhưng những người khác thì chưa.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người lại nhìn về phía Vương Kim Dương và Lý Hàn Tùng...
Mấy vị võ giả phục sinh này thật mạnh, mạnh đến đáng sợ.
"A..."
Tiếng thét thảm thiết vang vọng bên tai mọi người, lực lượng tinh thần hoàn toàn bị tiêu diệt, vị cường giả cấp tám thứ hai mất mạng.
Mọi người cũng không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì.
Vốn mọi người đều nghĩ trận chiến này sẽ vô cùng gian nan, thậm chí còn nghĩ sẽ có người hy sinh, tử trận... Nhưng không ngờ, từ lúc giao chiến đến hiện tại cũng chưa tới nửa tiếng.
Kết quả, phe bọn họ tiêu diệt hai võ giả cấp tám, 9 võ giả cấp bảy, võ giả cấp tám còn sót lại đã trực tiếp rời khỏi nơi này.
"Đi!"
Một giây sau, mọi người lập tức bay nhanh về phía Tây!
Bây giờ chỉ còn cuộc chiến cấp chín vẫn chưa có kết quả thôi.
Về phần vị cấp tám đã rời đi... Đảm bảo hắn cũng không dám trở về!
...
Phía Tây.
Khi cảm nhận khí tức của hai vị cấp tám biến mất, thành chủ thành Thiên Môn không còn nổi giận, mà hắn không nói tiếng nào, búa lớn dung hợp với vật hóa hình, bổ ra một búa.
Ầm!
Cái sừng của Giảo kém chút nữa bị chém đứt, nó đau đớn gào lên.
Chịu không nổi!
Ta phải chạy đây!
"Gào gào..."
Giảo rống to, cố tỏ ra mạnh mẽ, ngươi không thể giết ta, giết ta, Bách Thú Lâm sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nó thật sự sắp chịu hết nổi rồi.
Ba con yêu thú thật sự rất mạnh, trong số cấp tám, bọn nó được xem là nhóm mạnh nhất, ba vị cấp tám của thành Thiên Môn và thành Yêu Quỳ đối mặt với chúng nó, đại khái sẽ có một hai người để mạng lại.
Nó cứ ngỡ nó có thể giữ chân Mộc Vương, nhưng khi thật sự đối chiến, Giảo phát hiện mình đã tự đánh giá mình quá cao.
Tên này quá hung tàn!
Thuộc hạ của đầu bếp cũng không góp sức, một vị cường giả cầm thần binh trong tay mà mãi không thể hạ được đối thủ, hơn nữa... nhìn có vẻ không thể tiêu diệt gỗ ngốc.
Giảo muốn chạy!
Giảo cuống lên, thật ra, Ngô Khuê Sơn và lão Lý cũng sốt ruột.
Tuy Ngô Khuê Sơn đã áp chế Thiên Môn Thụ, nhưng đánh với cùng cấp, Thiên Môn Thụ vẫn là yêu thực mạnh mẽ, lực chiến vốn đã mạnh, hơn nữa, nó đã đột phá cấp chín nhiều năm.
Dưới tình huống này, dù Ngô Khuê Sơn có cầm thần binh cấp chín trong tay, cũng không thể nào chém giết nó.
Cứ tiếp tục thế này, nhìn thấy mấy con yêu thú ở xa xa vừa đánh vừa lui, ánh mắt Ngô Khuê Sơn thật sự không cam lòng!
Đến lúc này, hắn không có cách nào đánh trọng thương Thiên Môn Thụ, tuy Lý Trường Sinh vẫn ẩn núp chờ cơ hội, nhưng có lẽ không có khả năng tiêu diệt Thiên Môn Thụ.
Ông đã cảm ứng được tình hình của nhóm Phương Bình.
Nhưng nhóm Phương Bình thắng, mà bản thân ông lại không hẳn có thể giữ chân được hai vị cấp chín này, có lẽ còn chẳng giữ chân được người nào!
Ngô Khuê Sơn không cam tâm!
Thiên Môn Thụ đang đối chiến với ông cũng không cam tâm!
Nó cũng cảm nhận được cường giả chết rồi.
Thành Yêu Mộc... có lẽ đã bị diệt!
Tâm huyết mấy trăm năm của nó đã bị thiêu rụi hết rồi!
Hai vị cấp chín đều không cam tâm, hai bên bắt đầu chém giết khốc liệt.
Lão Lý ẩn nấp một bên chỉ có thể xuất công chứ không thể xuất lực, chuyện đánh nhau hao mòn thực lực đối phương, ông không thể làm, cũng rất bất đắc dĩ.
Lão Ngô không góp sức, không khống chế được đối thủ, ông phải làm sao đây?
Dù bây giờ ông toàn lực ứng phó, chém ra một đòn... xác suất đối phương né được hoặc chạy trốn rất cao.
Cấp chín cũng không phải kẻ ngốc, khi khí thế của ông lộ ra, Thiên Môn Thụ có thể cảm nhận được.
Đến lúc đó, đối phương bỏ chạy, biết làm thế nào.
Chỉ có thể chờ Ngô Khuê Sơn đánh Thiên Môn Thụ trọng thương, hoặc khống chế được nó, giống như lúc Phương Bình chém giết cấp tám ấy, trực tiếp nhốt lại vị cấp tám kia, muốn chạy cũng không thể chạy. Như vậy, ông mới có đất dụng võ.
"Vẫn không phải là cấp chín chân chính!"
Lão Lý thầm thở dài một tiếng. Cường độ khí huyết của ông vẫn chưa đạt tiêu chuẩn của cấp chín, nếu như có cường độ khí huyết của cấp chín, ông căn bản không sợ đối phương có thể tránh được một kiếm của ông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận