Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1049

Không nghĩ nhiều hơn nữa, Sắc Vi Vương chờ thêm một lát, trầm giọng nói: "Ở đây, qua biển!"
"Vương..."
Vị thống lĩnh cấp bảy này chính là Thanh Lam thống lĩnh mà Phương Bình khá quen mắt, lúc này, Thanh Lam thống lĩnh đang rất kinh hoảng.
Phía trước là Cấm Kỵ Hải, phía sau là thú vương cấp chín.
Lúc này qua biển, người gặp nguy hiểm nhất chính là hắn chứ không ai khác. Lúc nãy bạn hắn đã bị yêu thú kéo vào trong biển, con yêu thú kia ít nhất cũng là yêu thú cấp chín! Trong nhánh sông nho nhỏ này, không biết còn bao nhiêu con yêu thú cấp chín.
"Qua biển!"
Sắc Vi Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lát sau mới mở miệng nói: "Thanh Lam, ngươi đi giữa, bản vương ở phía sau hỗ trợ ngươi, Thanh Hòa, ngươi đi trước!"
Thanh Hòa là cường giả kim thân cấp tám, nghe vậy cũng không lên tiếng, cũng không dám từ chối. Đi trước có lẽ là nguy hiểm nhất, cũng có lẽ là an toàn nhất. Nếu dưới biển có yêu thú, xác suất chúng nó công kích người đi trước không cao.
Mặc dù thấp thỏm trong lòng, nhưng lúc này Thanh Lam cũng không cách nào từ chối, hắn biết, nếu mình dám từ chối, vương tuyệt đối sẽ diệt hắn.
Mấy người thương lượng xong, Sắc Vi Vương bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Cự Dực Vương, lạnh lùng nói: "Cự Dực, nếu ngươi dám nhúng tay, bản vương dù phải liều mạng cũng phải kéo ngươi theo!"
Cự Dực Vương hơi bất mãn, rít gào một tiếng.
Ở phía xa, Phương Bình rất chờ mong: "Dẫn nó cùng nhau lên đường là được rồi. Con yêu thú Cự Dực này tốt nhất đừng yếu thế, cứ đánh lén hắn đi!"
Nghĩ thì nghĩ, Phương Bình vẫn thành thật ẩn núp, khóe mắt vẫn theo dõi Sắc Vi Vương, nhìn xem hắn làm sao qua biển.
...
Một lát sau.
Sắc Vi Vương đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Sau một khắc, ba người bùng nổ ra tốc độ nhanh như chớp, phóng mạnh người lên, bay qua phía đối diện.
Cùng lúc đó, dưới biển quả nhiên có yêu thú ra tay rồi.
Ngay khi ba người đạp không, dưới biển bỗng nhiên phóng lên vô số xúc tu.
Mục tiêu tấn công của xúc tu chính là Thanh Lam thống lĩnh, hắn biến sắc, bùng nổ ra năng lượng mạnh mẽ bay lên cao hơn, gần như tên lửa phóng lên trời.
"Ngu xuẩn!"
Hình như Sắc Vi Vương chửi nhỏ một câu, Phương Bình tự hỏi không biết mình có nghe nhầm hay không. Lúc này, Phương Bình cũng không có thời gian quan tâm nhiều như vậy.
Hắn chỉ thấy khi Thanh Lam thống lĩnh phóng lên cao, cả người bỗng nhiên bị cắt làm hai, nửa người trên đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, mà nửa người dưới thì bị xúc tu quấn lấy, kéo vào trong biển.
Tất cả những thứ này xảy ra trong chớp mắt.
Mà Cự Dực Vương bên bờ cũng không đứng xem kịch.
Ngay lúc Sắc Vi Vương bay lên trời, mỏ nó lập tức ngưng tụ một quả cầu lực lượng thiên địa nồng nặc chen lẫn vật chất bất diệt vàng óng ánh, nó ném quả cầu năng lượng mạnh mẽ này vào người Sắc Vi Vương.
"Đáng chết!"
Sắc Vi Vương lúc này cũng không để ý Thanh Lam thống lĩnh sống chết ra sao nữa, mắt thấy xúc tu sắp quay sang tấn công mình, hơn nữa cũng không chỉ có xúc tu, dưới biển hình như còn có những yêu thú khác bị hấp dẫn đến, lúc này, lại có một cái móng vuốt lớn và một càng cua màu vàng vọt lên khỏi mặt nước.
Xúc tu, móng vuốt, càng cua là của ba con yêu thú khác nhau, đều là cấp chín. Sắc Vi Vương có lẽ cũng không ngờ tới, chọn tới chọn lui lại chọn đúng chỗ có ba con yêu thú cấp chín.
Bình thường, dù có thật sự gặp phải ba con yêu thú cấp chín, hắn cũng không quá sợ hãi. Nhưng ở Cấm Kỵ Hãi, một khi bị cuốn lấy, dưới nước rất có thể sẽ tụ tập đến năm con, thậm chí là nhiều yêu thú hơn.
Hơn nữa, nếu như không thể nhanh chóng sang bờ bên kia, cuối cùng bị kéo xuống biển, dù là cấp chín cũng gặp phiền toái lớn. Dưới nước, thực lực của hắn còn không tới một phần, chẳng mấy chốc sẽ bị ăn sạch.
Cảm nhận được nguy cơ, Sắc Vi Vương cũng không nghĩ được đến chuyện tính sổ Cự Dực Vương rồi. Hắn gầm lên dữ dội, trong tay Sắc Vi Vương đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, quét qua một kiếm!
Xúc tu, móng vuốt, càng cua bị một chiêu này quét qua, chớp mắt bắn ra dòng máu màu vàng.
Mặt biển bắt đầu dậy sóng.
Bên bờ sông, Cự Dực Vương điên cuồng gầm thét dữ dội, nó cực kỳ nổi giận, thậm chí trong lúc đó, nó có ý nghĩ muốn lao qua bên kia giết Sắc Vi Vương.
Mặc dù đã khắc chế kích động, Cự Dực Vương cũng không định bỏ qua, nó gầm dữ dội một tiếng, một con Cự Dực Vương nhỏ bé bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nó, sau đó, con Cự Dực mini nửa hư nửa thực giống như dịch chuyển đến dưới chân Sắc Vi Vương.
Đùng!
Một tiếng nổ không quá lớn, nhưng rung động hư không chung quanh.
"Nghiệt súc!"
Sắc Vi Vương nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bị nổ bắn lên trên không.
Trường kiếm lại chém ra một chiêu, trảm bay xúc tu đến gần, nhưng cơ thể của Sắc Vi Vương lại không tự chủ bị bay lên trên không.
Ngay lúc này, Sắc Vi Vương lại lần nữa quát lên một tiếng lớn, bàn tay khổng lồ vô hình kéo lại vị cường giả cấp tám sắp chạy được qua bờ bên kia. Bị kéo như vậy, cường giả cấp tám không tự chủ lùi về một đoạn, mà Sắc Vi Vương mượn lực, thuận thế phóng đến bờ đối diện.
Cường giả cấp tám bị kéo ngược trở về không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng, sau một khắc, ba con yêu thú dưới biển công kích đến, nháy mắt xuyên qua cơ thể của đối phương.
Lúc này, vị cường giả kim thân vẫn chưa chết đi, dù là ba vị cấp chín, nhất thời cũng không thể kéo hắn xuống biển.
Đôi mắt Thanh Hòa xẹt qua một tia tuyệt vọng, thê thảm quát lên: "Trúc Mệnh, ngươi thật ác độc!"
Gào lên một tiếng thê thảm, Thanh Hòa điên cuồng, thân thể chớp mắt lóe lên ánh kim, vô số vật chất bất diệt tuôn ra ngoài, trong chớp mắt... một tiếng nổ rung trời truyền đến!
"Ầm ầm ầm..."
Mấy cái xúc tu, càng cua đều bị nổ tơi tả, mà Sắc Vi Vương đã sắp đến bờ bên kia cũng hơi lảo đảo. Thanh Hòa tự bạo chủ yếu vẫn nhắm vào hắn.
Cường giả cấp tám tự bạo, uy lực không nhỏ.
Trong tích tắc, Sắc Vi Vương cũng thổ huyết. Nhưng hắn cũng thừa dịp này, mượn dư âm chớp mắt phóng đến bờ bên kia, tạm an toàn hạ xuống đất.
Vừa đáp xuống đất, Sắc Vi Vương quay đầu nhìn về phía Thanh Hòa tự bạo, không hề nói gì, nhưng khi nhìn về Cự Dực Vương đang gầm rú gào thét, hắn cười lạnh: "Rất tò mò vì sao bản vương có thần binh phải không? Rất phẫn nộ đúng chứ? Cự Dực, nếu bản vương nói thần binh là do vùng cấm phân phát, ngươi sẽ nghĩ sao?
Thành Sắc Vi của ta là thành đầu tiên gần với vị trí đường nối đến Phục Sinh Chi Địa, bản vương may mắn được vùng cấm ban thưởng cho một thanh thần binh! Vốn nếu không phải bất đắc dĩ, bản vương cũng sẽ không dùng thần binh, là ngươi bức ta!
Không chỉ như vậy, cũng không phải mình bản vương có thần binh! Những người khác bản vương không biết, nhưng người từ vùng cấm đến đều có thần binh! Cự Dực, trở về nói với Vạn Yêu Vương, tộc nhân của các ngươi ở vùng cấm có lẽ bị tàn sát gần như không còn, ha ha ha!"
Sắc Vi Vương cười to, Cự Dực Vương lại thê thảm rít gào, cái đuôi điên cuồng đập xuống đất, quét qua quét lại, mặt đất nứt toác!
Đối diện, Sắc Vi Vương mặc kệ nó, trên người hắn bỗng nồng nặc hơi thở sức sống, ngay sau đó, thương thế phía sau lưng lập tức hồi phục. Không chậm trễ nữa, Sắc Vi Vương không nói lời nào, khẽ động thân hình, nhanh chóng biến mất ở đối diện.
Cự Dực Vương lại rít gào một trận, sau đó bay lên trời, quay về Vạn Yêu Sơn.
Mãi lâu sau... Phương Bình và Vương Kim Dương mới cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài.
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt nói: "Ta thật lợi hại... có thể kích động yêu thú cấm địa đối đầu với võ giả địa quật!"
Vương Kim Dương đen mặt, ngươi xác định công lao này là của ngươi? Không làm mà đòi hưởng luôn hả thằng này?
Phương Bình hoàn toàn không hề có ý thức về điều này, hắn còn đang lẩm bẩm: "Ta có được xem như đã triệt để tiêu diệt võ giả thành Sắc Vi không? Hiện tại, ngoại trừ thành chủ cấp chín này, yêu thực thủ hộ không thấy, những người khác hầu như chết hết rồi!"
Thành Sắc Vi to lớn mấy triệu người, mấy trăm ngàn võ giả... nhưng bây giờ, ngoại trừ hai vị cấp chín, hình như đều không còn ai sống nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận