Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1426

Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Ngươi nói mở ra, là nhân loại mở ra, hay là võ giả địa quật mở ra?"
"Đều có."
Tưởng Hạo giải thích: "Hơn nữa cũng không phải là do đời chúng ta mở, từ mấy trăm năm trước thậm chí hàng ngàn năm trước, đã có người tìm hiểu Giới Vực, từng đời một, đều sẽ có nhiều chỗ bị mở ra.
Đa phần các thứ bên trong đều đã bị cướp sạch. Theo ta được biết thì, có một nhóm người đã chiếm được lợi ích cực tốt trong đó, đột phá tuyệt đỉnh! Mà không chỉ 1 người, Tư lệnh Lý và một số người phe địa quật là như thế.
Nhưng đó là chuyện trước đây, mấy năm gần đây, một số Giới Vực có lực sát thương không mạnh đã bị mở ra rồi. Hiện tại, những nơi còn sót lại, đều là Giới Vực có lực sát thương lớn vô cùng.
Mà lớp phong ấn bên ngoài càng mạnh, thì nghĩa là thực lực của Giới Vực năm đó càng mạnh, chủ nhân càng mạnh, thế lực cũng càng mạnh. Cho nên, thứ tốt vẫn còn trong những Giới Vực còn sót lại đến hiện tại.
Chuyện địa quật xâm lấn, các lão tổ đóng giữ Ngự Hải Sơn đều có liên quan đến Giới Vực..."
"Tưởng Hạo!"
Sắc mặt Tô Tử Ngọc tái xanh, Tưởng Hạo xì cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Sao, ta nói sai cái gì? Có gì đáng để giấu à, ngươi có thể đi vào Giới Vực sao?"
Dứt lời, Tưởng Hạo tiếp tục nói: "Các lão tổ tọa trấn Ngự Hải Sơn, một mặt cũng là vì chống đối những tuyệt đỉnh kia, không cho bọn họ phái người thăm dò Giới Vực, để tránh tổn hại di tích của các tổ tiên nhân loại.
Đương nhiên các lão tổ cũng sẽ không dễ dàng đi thăm dò Giới Vực, hai bên đều có hạn chế, đều rất cảnh giác. Nhưng hậu nhân của lão tổ, rất có thể có một số người đến nay vẫn còn đang ở lại Giới Vực. Có khả năng là đã mở ra Giới Vực, vào đó tu luyện, hoặc vẫn đang đợi thời cơ, tìm cơ hội tiến vào Giới Vực.
Nên mới nói chưa chắc là toàn bộ đều chết, các lão tổ vẫn phải có biện pháp đề phòng chứ.”
Phương Bình không nhịn được liếc mắt nhìn hắn! Tưởng Hạo không phải người ngu, hắn cũng không phải Tưởng Siêu, đang yên đang lành, nói hết những thứ này cho mình là có ý đồ gì?
Tưởng Hạo thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Phương Bình, cười nhạt nói: "Nói cho ngươi biết, không có ý gì khác, chính là nhắc nhở ngươi, không được tự tiện xông vào Giới Vực, rất dễ xảy ra chuyện. Có phải ngươi còn muốn hỏi, nhà họ Dương còn con cái của lão tổ không không chứ gì?"
Đồng tử Phương Bình thu nhỏ lại.
Tưởng Hạo cười nói: "Cái này thì không cần lo, những năm qua, nhà họ Dương vẫn luôn trấn thủ vực Nam Thập Nhất, cũng chính là Thiên Nam địa quật. Thiên Nam địa quật có hai Giới Vực, chỗ mà các ngươi đi, cũng chính là chỗ mà nhà họ Dương canh giữ. Những nơi khác đã hóa thành cấm địa của yêu tộc rồi.
Trước đây các ngươi không gặp bất kỳ người nhà họ Dương nào ở đó, thì nghĩa là hậu nhân đời thứ hai của lão tổ nhà họ Dương cũng đã chết hết rồi."
Phương Bình nhẹ giọng nói: "Vậy đời thứ 3, thứ 4 thì sao, Dương Đạo Hoành đại Tông sư là đời thứ mấy?"
Tưởng Hạo cười nói: "Thành Trấn Tinh chỉ mới thành lập 300 năm, năm đó lúc di chuyển, số lượng người rất ít, một nhà chỉ tầm khoảng mười người thôi. Võ giả, đặc biệt là cường giả, thời gian nối dõi tông đường dài hơn người bình thường nhiều.
Trung bình khoảng 40 năm một đời, truyền thừa đến nay, nhà nhiều thì có khoảng 10 thế hệ, ít thì cũng 5, 6 thế hệ. Tính đến đời Dương Đạo Hoành đại Tông sư, hẳn là đời thứ 6, đến Dương Thanh thì là đời thứ 8.
Mấy đời trước đó thì, nhân số nhà họ Dương cũng không quá nhiều, chết trận một ít, Hơn nữa, năm đó, khu vực cấp chín của Vương Chiến Chi Địa bạo động, một vị cấp chín của nhà họ Dương cũng hy sinh... Nên nhà họ Dương hiện tại đúng là không còn cao cấp nữa."
Bên cạnh, Tô Tử Ngọc không nhịn được lườm hắn một cái, nhìn về phía Phương Bình nói: "Phương tiên sinh, ân oán giữa ngươi và nhà họ Dương, chúng ta cũng có biết. Nhưng chuyện đó đã kết thúc rồi, nhà họ Dương cũng không có ý muốn tranh chấp nữa.
13 vị lão tổ năm đó rốt cuộc cũng từng cùng nhau kiến tạo thành Trấn Tinh, sau khi nhà họ Dương lão tổ ngã xuống, vốn đã tiêu điều... Bây giờ càng thảm đạm hơn, Phương tiên sinh sau khi vào thành, kính xin thông cảm, cố gắng đừng phát sinh xung đột…”
Phương Bình không lên tiếng, Lý Hàn Tùng lại cười ngây ngô nói: "Vậy nếu như nhà họ Dương chủ động tìm chúng ta gây sự..."
"Hẳn là sẽ không."
"Tô tiên sinh chắc chắn chứ?"
Tô Tử Ngọc khẽ cau mày, Lý Hàn Tùng lại cười ha hả nói: "Thật ra chúng ta cũng không phải loại người thích gây sự, thành Trấn Tinh trả giá bao nhiêu cho Hoa Quốc, chúng ta đều biết.
Cường giả tuyệt đỉnh cô độc đóng giữ Ngự Hải Sơn cả trăm năm! Có nhà không thể trở về, có nước không được về, cách một thế giới, không có tiếng tăm gì, bảo vệ ranh giới cho nhân loại, bảo hộ văn minh nhân loại!
Lẽ nào chúng ta không có lòng cảm kích sao? Có chứ! Nhưng đó cũng không phải là lý do để chúng ta khoanh tay chịu trói, chịu nguy hiểm!
Lần này, chúng ta nhận lời mời đến, cũng không có ý muốn gây sự, cũng sẽ không làm như thế. Nhưng chúng ta là võ giả cao cấp, cũng từng chiến đấu đẫm máu, không cho phép người khác nhục nhã mình!
Nếu nhà họ Dương muốn nhục nhã, muốn báo thù chúng ta, thì cứ việc đến, nhưng nếu muốn âm thầm bày mưu tính kế, thì chúng ta cũng sẽ không khách khí!"
Phương Bình lạnh nhạt nói: "Hàn Tùng nói không sai, nếu như nhà họ Dương muốn tìm ta báo thù, thì cứ đến, họa không liên lụy vợ con, đây là quy tắc của toàn giới võ đạo.
Tìm viện quân, tìm cường giả làm chỗ dựa, cũng có thể. Có thể đánh thì đánh, không thể thì chịu thua. Những thứ khác thì miễn, mong Tô đại ca thứ lỗi..."
Tô Tử Ngọc đau đầu vô cùng, sao lại thành ra thế này rồi?
Một bên, Tưởng Hạo xì cười một tiếng, lười biếng nói: "Được rồi, khả năng này cũng không lớn, nhà họ Dương hiện tại tiêu điều, nếu không ngốc, cũng sẽ không làm như thế. Tại ngươi nhắc tới, ta mới thuận miệng nói theo thôi. Còn những chuyện khác thì, chúng ta không bàn.
Thành Trấn Tinh mời các ngươi, ta không rõ tình huống cụ thể, nhưng hẳn là có lợi lẫn nhau, hai bên đều có chỗ tốt. Những võ giả phục sinh kia, ở thành Trấn Tinh thành đều nhận được lợi ích, cũng không ai có chuyện. Nên chuyện này cũng không phải là vấn đề.
Còn đến thành Trấn Tinh có gì tốt hay không thì ta cũng không rõ, nhà ta không tham gia vào chuyện này, lão tổ nhà ta tính tình rộng rãi, thích tự do, cũng không quá để ý những thứ này. Chi tiết thế nào thì ngày mai bàn lại sau.
Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là ăn uống no say! Vì chiêu đãi các ngươi, mấy gia tộc trong thành đều phải bỏ vốn nặng, đi, chúng ta đi thư giãn thôi!"
Tuy Phương Bình còn muốn hỏi thăm một chút tình huống, nhưng Tưởng Hạo đã nói hắn không rõ, thì có lẽ là hắn đang nói thật. Nếu đã như vậy, Phương Bình cũng không khách khí, cười nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, chúng ta cũng muốn trải nghiệm thử Thánh Địa số 1 Hoa Quốc là như thế nào.”
"Sẽ không khiến các ngươi thất vọng!"
...
Rất nhanh, Phương Bình biết cái gì gọi là sẽ không để cho bọn họ thất vọng.
Phòng đãi khách.
Một bàn ăn thịnh soạn, mấy vò rượu ngon.
Tưởng Siêu nuốt nước miếng, vội vàng giới thiệu: "Lưỡi của Long Tước cấp bảy!"
Mọi người dồn dập nhìn về phía các món ăn, lưỡi của yêu thú cấp bảy... Đây đúng là đồ tốt.
Một số yêu thú chỉ có 1 vị trí tinh hoa duy nhất. Những bộ phận tinh hoa này đều là nơi có năng lượng mạnh nhất, tinh khiết nhất, cũng dễ tiêu hóa nhất, hơn nữa mùi vị cũng vô cùng tốt.
"Tay gấu Bạch Hùng cấp bảy!"
"Thịt Địa Giáp cấp bảy..."
Tưởng Siêu liên tiếp giới thiệu mấy món liền, cuối cùng nhìn về phía chính giữa bàn, cười nói: "Cái này thì lợi hại rồi! Các ngươi biết món ăn ngon nhất địa quật là gì không?"
"Khoáng Thử."
Phương Bình thuận miệng trả lời, cái này vẫn là do Tần Phượng Thanh nói cho hắn biết. Cũng chính vì thế mà mọi người mới biết hắn có tin tức về mỏ quặng.
Tưởng Siêu cười ha hả nói: "Không sai! Nhưng bình thường, Khoáng Thử cũng không tính là gì, cùng lắm thì chỉ tầm cấp 1, cấp 2 là cùng. Nhưng con Khoáng Thử lần này... là yêu thú cấp bốn!
Khoáng Thử trung cấp mới là thứ bổ béo thực sự, tuyệt đỉnh cũng khó gặp! Khoáng Thử như vậy, không chỉ hấp thu năng lượng trong mỏ quặng mà thậm chí còn hấp thu không ít tinh hoa sinh mệnh. Cũng vì thế mà nó mới có thể tiến vào trung cấp.
Đây cũng là món chính lần này, còn hiếm hơn cả thịt của yêu thú cấp bảy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận