Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1454

Phương Bình cất cao giọng nói: "Nhiều năm sau, dù ta thật hy sinh ở địa quật, cũng có người biết, năm đó Tông sư Phương Bình từng chiến đấu vì nhân loại, từng ở địa quật giết địch vô số. Như vậy, có chết cũng cam tâm, không hối hận.
Một số năm sau, có ai nhớ tới các vị?
Võ giả phục sinh... Các vị, trong mắt tầng lớp trên, trong mắt cường giả, những người như các ngài không có danh hiệu. Chỉ có một cái danh từ… võ giả phục sinh.
Sống thế không bằng người đã chết, dù còn sống, dù sống đến cao cấp, ngay cả cái danh hiệu cũng không lưu lại.
Huệ Hoành... Huệ Hoành là nhân vật ngàn năm trước. Sống mà ngay cả tên mình cũng không còn! Võ giả phục sinh mà phải mượn danh hiệu của kiếp trước, buồn cười, cũng đáng buồn.
Ta là Phương Bình, hắn là Vương Kim Dương, hắn là Lý Hàn Tùng, hắn là Diêu Thành Quân... Chúng ta là chúng ta."
Phương Bình lớn tiếng nói: "Bên ngoài, ai chẳng biết chúng ta? Ai sẽ lầm chúng ta là nhân vật kiếp trước? Chúng ta là chúng ta của kiếp này, không sống vì kiếp trước, ta không muốn sau khi ta chết, ngay cả cái tên cũng mất đi, người ngoài chỉ biết đã từng có võ giả phục sinh, hắn đã sống, hắn đã chết."
Phương Bình nói xong, sắc mặt mấy người Huệ Hoành đỏ lên.
Phương Bình còn lớn tiếng nói: "Đại sư Huệ Hoành, ngài có tên của mình không? Hay là, ngài chỉ biết ngài là hòa thượng Huệ Hoành, chủ trì chùa Vạn An ngàn năm trước?"
Sắc mặt hòa thượng Huệ Hoành thay đổi, quát khẽ nói: "Ta tên Quách Thánh Tuyền. Ta có tên họ, ta tên Quách Thánh Tuyền."
"Ta không phải Tử Hậu, ta tên Quản Phó." Thư sinh Tử Hậu cũng đấu tranh.
"..."
Đám người dần có chút xao động.
Mấy người Lý Mặc thấy cảnh này thì sững sờ.
Xảy ra chuyện lớn rồi!
...
Phương xa, Tô Hạo Nhiên thở dài, lẩm bẩm nói: "Dẫn sói vào nhà... Dẫn sói vào nhà rồi! Người như vậy, không nên để hắn bước vào thành Trấn Tinh một bước."
"Hắn còn biết ăn nói hơn cả Võ Vương, còn biết khuấy đảo lòng người... e là thành Trấn Tinh... sắp loạn rồi."
"Mau đuổi hắn đi! Bây giờ hắn chỉ đang lôi kéo võ giả phục sinh, một khi vào thành lôi kéo đám con cháu gia tộc của chúng ta thì..."
"Đúng, mau đuổi hắn đi! Cháu trai nhà ta còn nhỏ tuổi, mới vừa vào cấp bốn... cứ luôn ầm ĩ đòi đi ra ngoài, nếu bị tên này lôi kéo... mau, mau đuổi hắn đi!"
"Ngôn ngữ như đao, mấy người Huệ Hoành chưa có kinh nghiệm, e là sẽ bị lôi kéo!"
"..."
Nhiều vị gia chủ đều không khỏi thở dài. Lần này, thành Trấn Tinh sai quá sai rồi, không nên mời mấy tên này vào thành, hết sức sai lầm.
Trước nay, bọn họ không quan tâm võ giả phục sinh. Ngươi cứ thoải mái tới lui. Những người này, rất nhiều người đã sống ở thành Trấn Tinh cả một đời, không phải kẻ ngốc, nhưng thật ra đơn thuần hơn võ giả bên ngoài rất nhiều.
Những lời của Phương Bình, nếu những lão hồ ly như Ngô Khuê Sơn nghe thấy thì cũng thôi đi, đại khái sẽ không coi ra gì. Nhưng nếu nói với mấy người Huệ Hoành thì thật sắp xảy ra chuyện!
Lúc này, Tô Hạo Nhiên, người đầu tiên nảy ra ý định mời nhóm Phương Bình đến, hối hận vô cùng, ông đây không nên lắm lời!

Trong sơn cốc, bầu không khí càng thêm xao động.
Có võ giả trung cấp trầm giọng nói: "Tuy chúng ta không phải võ giả cao cấp, nhưng cũng muốn sống là chính mình. Dù cho không thể lưu danh sử xanh, cũng không muốn lãng phí thời gian cả đời. Phương tiên sinh, chúng ta đã lâu không đến hồng trần, nếu đi ra..."
Phương Bình cười nói: "Nếu các vị có ý thì có thể đi Ma Võ dạy học. Tất nhiên, ta không đề nghị võ giả cao cấp trở xuống đi Ma Võ, không phải xem thường các vị tiền bối, nhưng vì bên ngoài khá nguy hiểm với trung cấp. Tất nhiên, nếu các vị thật muốn đi, Phương Bình cũng hoan nghênh các vị.
Các vị tiền bối có thể không cần tham dự bất kỳ cuộc chiến gì, Phương Bình ta có thể cam đoan điều này. Dạy học trồng người, cũng là cống hiến cho nhân loại."
Phương Bình cất cao giọng nói: "Võ giả cũng chỉ có thể chiến đấu mới có thể khẳng định bản thân sao? Không, cũng không phải là như thế!
Nếu ngươi dạy tốt, dạy ra một đám võ giả thiên tài, dạy ra một đám cường giả có thể cống hiến vì nhân loại, vậy là ngươi đã có công với với nhân loại rồi.
Ma Võ có hơn 10.000 học viên, nhưng đạo sư chưa đến ngàn người. Trong ngàn người này lại có mấy trăm người trấn thủ địa quật.
Võ giả thực sự có thời gian dạy học chưa đến 300 người.
Nhưng chỉ có mấy người như vậy, đây lại là giáo dục võ đạo, không thể sai sót, mà tinh lực con người có hạn, bản thân còn phải tu luyện, một người dạy mấy chục học sinh, có làm nổi không?"
Phương Bình khẽ thở dài: "Ở Ma Võ, có rất nhiều thứ để dạy. Có khoa văn, có khoa võ. Ví dụ như, lão sư Ma Võ có thể hiểu lịch sử võ đạo bằng các vị tiền bối sao?
Không phải võ giả, võ giả sơ cấp tôi cốt, tôi thể, chẳng lẽ chừng đó mà các tiền bối không dạy được sao? Tính cách các vị tiền bối lạnh nhạt điềm đạm, thành ra lại càng thích hợp dạy học sinh.
Các thầy cô của chúng ta, có một số người quen chém giết nhưng lại thiếu kiên nhẫn, học sinh không hiểu vấn đề... Thường hỏi qua một lần, hỏi lại là sẽ bị quát lớn.
Nhưng các tiền bối thì sao? Dù ta không hiểu các vị tiền bối lắm, nhưng nhìn sự hài hòa ở đây thì chắc chắn các vị tiền bối cũng là người ấm áp. Người như vậy mà không làm lão sư thì quá đáng tiếc!"
Phương Bình cảm khái nói: "Võ giả, không phải chỉ biết chiến đấu, mỗi người có nhiệm vụ của mình, là vàng đều sẽ phát sáng.
Ngươi dạy ra một vị Tông sư, một vị tuyệt đỉnh... kiêu ngạo cỡ nào! Đây là thành tựu cỡ nào? Võ đại, trăm sông đổ về một biển, trăm hoa đua nở.
Nếu như thích nghiên cứu chế thuốc, chế tạo binh khí, đều có thể tìm người cùng chí hướng ở võ đại cùng nghiên cứu.
Chắc các tiền bối cũng biết về Phục Thần Đan, đến bây giờ nhân loại cũng chưa thể chế tạo. Nếu có người nghiên cứu được loại thuốc này, hơn nữa tiến hành cải tiến, thì công trạng vĩ đại cỡ nào?"
Phương Bình thở dài nói: "Đáng tiếc, quá thiếu người, những việc như vậy thật rất thích hợp với các vị tiền bối. Ra khỏi thành Trấn Tinh, quên quá khứ, sống là chính mình, nói khó rất khó, nói dễ, thì chỉ là một suy nghĩ mà thôi!"
...
Nghe Phương Bình nói, có một số người dò hỏi: "Vậy nếu đi Ma Võ, người nhà của chúng ta..."
"Điều này các vị tiền bối yên tâm, trước kia như thế nào thì sau như thế đó. Hơn nữa, Ma Võ có những điểm tốt mà nơi khác không thể so sánh được."
Lúc này, Phương Bình nhìn thấy lão Vương rục rà rục rịch, thấy Lý Hàn Tùng há miệng muốn nói, thầm mắng một tiếng, muốn nẫng tay trên à, không có cửa đâu. Phương Bình ta đã sắp lôi kéo được, sẽ để các ngươi được lợi sao?
Không cho bọn họ cơ hội cắt ngang, Phương Bình vội nói: "Trước đó vài ngày, Ma Võ đã công phá một tòa vương thành. Hiện dưới mặt đất Ma Võ có một mỏ năng lượng khổng lồ, về điểm này, các võ đại khác không thể nào sánh được.
Nếu các tiền bối không xuống địa quật, tài nguyên nhận được có hạn, ở trường học khác, rất khó duy trì tu luyện. Nhưng ở Ma Võ thì khác, chỉ riêng mỏ quặng cũng đủ để duy trì các tiền bối tu luyện.
Ngoại trừ tháp võ đạo, hoàn cảnh tu luyện của các nơi khác ở thành Trấn Tinh cũng kém xa Ma Võ..."
Phương Bình nói một hồi lâu, lão Vương và lão Diêu bên cạnh cũng mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại bị Phương Bình cứng rắn cắt đứt.
Sắc mặt Vương Kim Dương liên tục thay đổi. Tên khốn này... không thể cho chúng ta một cơ hội nhỏ nhoi nào sao?
Ma Võ ngươi bao nhiêu Tông sư?
8 vị!
Nơi này có bao nhiêu?
12 vị!
Nếu đều đến Ma Võ, 20 vị!
Nam Võ thì sao? Đáng thương! Nam Võ lớn như vậy, chỉ có mình hắn, Phương Bình keo kiệt.
Hắn mấy lần muốn mở miệng nói vài câu, cuối cùng vẫn không có cách nào nói ra miệng, trong lòng không khỏi bi ai, ta làm sao có thể dẫn dắt Nam Võ quật khởi?
Ta không mặt dày như hắn, không ăn nói được như hắn, cũng không biết cách lôi kéo như hắn, tài nguyên cũng không nhiều hơn hắn. Như vậy, ta còn có thể dẫn đầu Nam Võ vượt qua Ma Võ sao?
Vương Kim Dương cảm thấy phiền muộn, Diêu Thành Quân càng buồn bực muốn thổ huyết. Ta mới là chủ nhân Vạn Nguyên Điện.
Theo lý thuyết, nếu những người này muốn rời núi, cũng nên đi Trường quân đội Đệ Nhất mới đúng. Nhưng bây giờ...hình như không có cơ hội nói lời nào?
"Nếu hiệu trưởng biết... liệu có giết ta hay không?"
Diêu Thành Quân cảm thấy hơi khó chịu, nếu hiệu trưởng biết mình đã từng có hy vọng kéo đi 12 cao cấp cho trường quân đội Đệ Nhất, nhưng vì mình không nói gì mà để cho Ma Võ cướp đi, chắc là sẽ đánh chết mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận